Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 37: Điềm báo bão tố



Một lúc sau, Trần Thiến Thiến lại nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đi Tân thị họp, luôn cảm thấy có gì đó không ổn."

"Sao vậy?" Hứa Nguyện hỏi.

"Chị Vân Vân đã nói qua, bắt đầu từ tháng 9, Manor sẽ do con trai của giám đốc Vương tiếp quản, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu thanh niên này làm việc quá kỳ quái."

"Có gì kỳ quái?" Hứa Nguyện lúc này mới mở to mắt.

"Nói nhỏ với cậu..." Trần Thiến Thiến nói hai nhân viên massage ra ngoài trước.

"Anh ta yêu cầu chúng tôi tăng cường tiếp thị, áp dụng phương pháp quảng cáo phóng đại."

"Chuyện này cũng bình thường mà." Hứa Nguyện nói, "Bây giờ các công ty đều làm theo cách này."

"Không giống nhau. Đừng quên rằng sản phẩm của chúng ta tập trung vào chăm sóc sức khỏe nhưng không phải là thuốc chữa bệnh, quảng cáo cường điệu chính là gian lận."

Hứa Nguyện chợt hiểu ra.

Ở Trung Quốc, tất cả các sản phẩm chăm sóc sức khỏe đều không thể thay thế thuốc chữa bệnh chứ đừng nói đến việc dùng quảng cáo phóng đại để quảng bá tác dụng chữa bệnh, đây là hành vi mua bán gian dối và vi phạm pháp luật.

Nếu làm như vậy, phương thức tiếp thị của Manor sẽ bị thay đổi hoàn toàn, đó là hành vi phạm pháp.

"Anh ta điên rồi sao?" Cô nhìn Trần Thiến Thiến, "Giám đốc Vương không có ý kiến gì sao?"

Trần Thiến Thiến thở dài: "Không có giám đốc nào trả lời. Cậu tiểu Vương này sống ở nước ngoài, không biết nhiều về thị trường trong nước, lại không chịu nghe lời khuyên. Sau đó, khi Tân Thị thử nghiệm phương thức bán hàng này thực sự doanh số tăng rất nhanh."

Hứa Nguyện im lặng, thời gian đầu có thể đẩy nhanh tiêu thụ, nhưng một khi hậu quả nổ ra, Manor xem như kết thúc.

Tập đoàn còn non trẻ, các cửa hàng kinh doanh cũng đang dần phổ biến, không nên gấp gáp.

"Hiện nay phương án này đã được cưỡng chế ở khu Hoa Bắc và khu Hoa Đông ở Tân Thị. Nhưng bên phía chúng ta thì bị Vân Vân chặn lại, nói là thị trường mới phát triển, vì vậy Vương tổng cũng không ép."

"Nhanh như vậy?" Hứa Nguyện giật mình.

Trần Thiến Thiến thở dài, "Sở dĩ phía Nam chưa bị ảnh hưởng, là bởi vì chị Vân Vân đem chuyện này đè xuống."

Cô cảnh báo: "Đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, hơn nữa cậu đừng nhập sản phẩm mới, cố gắng nhập những sản phẩm như trước kia."

Hứa Nguyện nhìn cô ấy, "Sản phẩm mới cũng có vấn đề?"

Trần Thiến Thiến lắc đầu, "Chuyện này tôi không biết, nhưng nhóm của tiểu Vương phụ trách sản xuất và phát triển sản phẩm mới, tôi không tin anh ta, dùng sản phẩm cũ vẫn tốt hơn."

Sau một hồi trò chuyện, cả hai đều cảm thấy trong lòng có gì đó trĩu nặng.

Kết quả là buổi tối về phòng quên hỏi giúp Trần Thiến Thiến về Từ Hà Diệp.

Ngày thứ hai, Minh Vọng buổi sáng có chút việc bận, ăn sáng xong liền rời đi.

Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến gặp nhau thảo luận về các phương án kinh doanh.

Gợi ý của Hứa Nguyện là giảm bớt việc sử dụng các sản phẩm của Manor trong cửa hàng và tìm các nhãn hiệu hợp tác mới.

Nhưng trong cửa hàng có rất nhiều đại lý và chuyên viên tư vấn, nếu nhập hàng bên ngoài, sợ rằng họ sẽ báo cáo lên tầng trên.

Để an toàn, hai người quyết định phải bàn bạc với Vương Vân Vân trước, như vậy mới có đủ thời gian thay đổi hạ tầng.

May mắn thay, khi Vương Vân Vân mở thị trường phía Nam, chị ấy tập trung vào việc cung cấp dịch vụ làm đẹp thay vì chú trọng bán sản phẩm.

Việc này cần tiến hành càng sớm càng tốt, khi giám đốc Vương kia còn chưa chú ý đến thị trường miền Nam.

Khách sạn suối nước nóng chính thức mở cửa kinh doanh vào ngày thứ ba sau khi họ đến đây.

Trong buổi lễ khai mạc, Minh Vọng không lên sân khấu mà chỉ ngồi theo dõi, Từ Hà Diệp đại diện lên sân khấu đọc diễn văn và cắt băng khánh thành.

Dáng người thẳng tắp, bộ vest xanh nhạt gọn gàng, áo sơ mi đen, toát lên vẻ bí ẩn và gợi cảm, ra dáng một ông chủ nghiêm khắc nhưng thân thiện, hay cười và hòa nhã với mọi người.

Vì biết chuyện của Trần Thiến Thiến, Hứa Nguyện lại nhìn anh ta thêm vài lần, sau đó lại quay sang quan sát Trần Thiến Thiến.

Trần Thiến Thiến mặc một bộ âu phục màu hồng, thất thần nhìn phía trước.

Từ Hà Diệp là dạng người có thể dùng vẻ ngoài đánh lừa người khác.

"Đẹp mắt lắm hả?" Một giọng nói không xác định vang lên bên tai.

Hứa Nguyện tỉnh lại, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Minh Vọng mặc một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơ mi xanh nước biển, đeo cà vạt lúc sáng cô thắt cho anh, lúc này, ánh mắt anh thâm trầm dán chặt vào cô.

Hứa Nguyện lắc đầu, nhìn vào mắt anh cười nhạt, thì thầm với anh: "Anh đẹp nhất."

Cảm giác có áp lực, cô liền cầm tay anh khẽ vuốt ve.

Buổi chiều, quản lý khách sạn và một giám đốc khác đến rủ Minh Vọng cùng đi suối nước nóng.

Lần này thay vì vào khu VIP, họ đi vào khu vực mở. Một nhóm năm nam và năm nữ được robot hướng dẫn đưa vào.

Trong hồ nước nóng đã có khá nhiều khách du lịch.

Đại sảnh bán lộ thiên, một bên dựa vào núi thoáng đãng, một bên có mái che, du khách từng đôi ba người mặc đồ bơi đi lại.

Phụ nữ thay quần áo rất chậm.

Nhóm đàn ông thay xong, đi ngâm nước nóng trước, trò chuyện tán gẫu, nhân tiện lắng nghe ý kiến của du khách xung quanh.

Bạn gái của mấy vị quản lý thay quần áo xong thì vào hồ ngâm.

Khi họ bước vào suối nước nóng, Minh Vọng đứng dậy, kéo chiếc khăn tắm khoác lên người rồi bỏ đi không nói lời nào.

Từ Hà Diệp nhướng mày, nhìn bóng người đang đi xa, trừng mắt nhìn bạn gái của một quản lý trong nhóm.

Mấy người đàn ông nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, sau đó gọi robot để đổi phòng riêng.

Hứa Nguyện từ phòng thay đồ nữ đi ra, nhìn thấy Minh Vọng đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài phòng thay đồ nữ, trên người quấn khăn tắm màu trắng, trước mặt là một robot phục vụ.

Cô bước tới, đến gần mới nhận ra anh muốn đổi suối nước nóng VIP.

Thấy cô đến, Minh Vọng bảo cô vào phòng thay đồ lấy quần áo, anh giũ chiếc khăn ra khoác lên người cô rồi nắm tay cô đi.

Giữa chừng anh hỏi cô thích hồ nước nóng nào nhưng Hứa Nguyện cũng không có lựa chọn cụ thể.

Đi một vòng, cuối cùng cô chọn hồ nước sinh thái.

Cũng giống như hôm qua, hồ nước này được ngăn cách bằng gỗ đặc, với một cánh cửa gỗ kiểu cổ ở lối vào.

Suối nước nóng sinh thái ban đầu có màu vàng nhạt, hơi có mùi đất và mùi lưu huỳnh nhưng rất tốt cho sức khoẻ.

Cởi khăn tắm, ngâm mình trong nước, hơi sương vàng nhạt lượn lờ.

Tóc Hứa Nguyện búi cao, trên đỉnh đầu buộc một bông hoa đại trắng vàng, sắc mặt trắng trẻo hồng hào.

Minh Vọng nhìn cô, bàn tay không an phận trêu chọc cô.

Hứa Nguyện cười nhẹ, uể oải vòng cánh tay ôm lấy bờ vai rộng của anh.

Cả hai lặng lẽ dựa vào nhau, toàn cơ thể thả lỏng, thần kinh thư giãn.

"Em thích nơi này không?" Minh Vọng hỏi.

"Em rất thích."

"Sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây, nhất là mùa đông, ngâm nước nóng rất tốt cho sức khoẻ." Anh dùng tay nhéo eo cô.

"Được." Hứa Nguyện để mặc động tác của anh, nghiêng đầu tựa vào người anh.

Suối nước nóng không thể ngâm quá lâu, sau hơn 40 phút, hai người rời khỏi hổ, nằm dài trên ghế xếp.

"Em đói bụng không?" Minh Vọng vặn chai nước đưa cho cô.

"Có chút." Cô nâng cằm uống nước.

Tầm mắt người bên cạnh vẫn ở trên người cô, một lúc sau, anh kéo chiếc khăn tắm lớn rồi nằm xuống cạnh cô.

Hứa Nguyện uống nước không thể cử động, chỉ có thể để mặc anh, uống hết nửa bình liền cúi đầu nhìn người trong bên cạnh.

Anh rải những nụ hôn trên cơ thể cô, bàn tay hoạt động không ngừng nghỉ.

Màu hồng nhạt trên người cô lại bắt đầu nổi lên, Hứa Nguyện vươn hai tay đặt trên cổ anh, lòng bàn tay luồn vào chân tóc của anh, theo động tác của anh mà vuốt ve.

Cơ thể nóng bỏng áp vào nhau, ánh mắt chạm nhau, tóe lửa.

Người cô bị anh nâng lên, cô kéo khăn tắm che nửa người, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu nhìn cô.

Thấy cô ngoan ngoãn phối hợp, Minh Vọng càng thêm càn rỡ.

Trong nháy mắt, mặt trời lặn xuống từ đỉnh núi, khu vực suối nước nóng xung quanh dần trở nên tối đen, cho đến khi không thể nhìn rõ màu sắc của khu rừng đối diện.

Bọn họ cũng không trở lại khách sạn trên lầu, nghỉ ngơi đủ rồi thay quần áo, sau đó tay trong tay đi ăn tối.

Nhà hàng nằm trên tầng 2 của khách sạn, ngoài hình thức tự chọn còn có nhiều cửa hàng nhỏ độc lập.

Hai người đi một vòng, cuối cùng chọn nhà hàng Tây.

Ăn uống xong xuôi, hai người trở lại tầng trên cùng, vừa vào phòng thì Trần Thiến Thiến vội gọi cô qua nói chuyện video với Vương Vân Vân.

Từ Hà Diệp không ở trong phòng, chỉ có một mình Trần Thiến Thiến, hai người ngồi xuống tấm thảm trong phòng khách, bắt đầu gọi video với Vương Vân Vân.

Vương Vân Vân không giấu nữa, kể cho bọn họ nghe mọi chuyện xảy ra ở tổng công ty bên Tân Thị trong khoảng thời gian này.

Hóa ra giám đốc Vương đã được chẩn đoán mắc nhiều bệnh khác nhau từ tháng 8. Lo lắng vì hệ thống y tế trong nước, lập tức chuyển công tác ra nước ngoài, mọi công việc kinh doanh trong công ty đều do con trai là tiểu Vương tiếp quản.

Đây chính là điểm thiếu sót trong hệ thống quản lý của Manor, khi tổng giám đốc có quyền ra mọi quyết định mà không cần thông qua cổ đông.

Môi trường giáo dục và trưởng thành mà tiểu Vương nhận được đều ở nước ngoài, lại muốn thành công nhanh chóng, chính vì vậy mà sau khi tiếp quản Manor, cậu ta có hàng loạt chính sách cực đoan.

Hứa Nguyện đưa ra đề nghị với Vương Vân Vân, Vương Vân Vân đồng ý.

Đây có thể là giải pháp an toàn nhất trong thời điểm này.

Sau khi xác nhận phương án, ba người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Nguyện cũng trở về phòng mình.

Minh Vọng đang ngồi trước máy tính xử lý công việc, tay gõ bàn phím thoăn thoắt, hình như anh mới tắm xong, trên người mặc một chiếc áo choàng màu trắng.

Cô không quấy rầy anh, vào phòng tắm tắm rửa.

Cô tắm rửa xong, Minh Vọng đã không còn ngồi trước máy vi tính, mà đang yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, trước mặt là cây đàn dương cầm.

Anh ăn mặc thoải mái, mái tóc lòa xòa trước trán, trông anh giống như một thiếu niên ôn hoà.

Khác hẳn khí chất và phong thái của anh vào ban ngày.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Minh Vọng đột nhiên nói: "Để anh đàn một đoạn cho em nghe."

"Được." Hứa Nguyện ngồi ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Minh Vọng khẽ cười một tiếng, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên phím đàn đen trắng, một giai điệu êm tai vang lên.

Đoạn nhạc không dài, thoáng một nét buồn man mác, Minh Vọng từ từ kết thúc những thanh âm cuối cùng.

Trong phòng yên tĩnh, hai người nhìn nhau, Hứa Nguyện nói: "Bản sonate ánh trăng thứ nhất."

"Ừ." Minh Vọng cười.

"Trước đây đã từng nghe anh đàn một lần, rất êm tai." Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyện nhắc đến chuyện quá khứ của hai người.

Minh Vọng đứng dậy khỏi ghế, kéo cô trở lại phòng ngủ, "Ừ, tại một bữa tiệc năm ba cao trung."

Anh quay lại nhìn cô, trong lòng vui vẻ, "Không ngờ em còn nhớ."

Làm sao có thể không nhớ, mọi thứ về anh cô đều cất kỹ trong lòng.

Đó là bản nhạc giao hưởng duy nhất mà cô nhớ.

Đêm hôm đó, sau khi trở về từ bữa tiệc, tiếng nhạc cứ văng vẳng bên tai, dày vò cô cả đêm, khiến cô cả đêm trằn trọc không ngủ được, nóng lòng muốn biết tên bản nhạc kia.

Ngày hôm sau khi đến trường, cô phát hiện rất nhiều nữ sinh cũng mất ngủ như mình.

Thời điểm đó, điện thoại di động rất hiếm, trong ba cô gái chỉ có Trần Thiến Thiến là có một chiếc, đã bị Hứa Nguyện dụ dỗ đến một tiệm internet để tải bản nhạc kia xuống.

Nhiều năm rồi mà cô vẫn thích, vì vậy giai điệu vừa vang lên là cô đã nhận ra.

Hứa Nguyện leo lên giường, đắp chăn kín mít, lẳng lặng nhìn anh.

Minh Vọng cũng lên giường nằm, ôm cô nói chuyện phiếm.

Anh thử ướm hỏi về ấn tượng của cô về anh thời đi học nhưng cô chỉ lảng sang chuyện khác..

Minh Vọng thầm nghĩ, cô thật sự không để ý đến anh cho lắm, trong trí nhớ của cô có quá ít những thứ liên quan đến anh.

Nếu không phải vì ấn tượng với tài chơi đàn của anh năm đó, không chừng cô còn không thể nhớ anh là ai.

Nghiêng đầu nhìn về phía cô, có lẽ cô hơi mệt, mới nói vài câu đã ngủ thiếp đi.

Anh đưa tay véo má cô, đây là chuyện anh đã muốn làm từ lâu lắm rồi.

Không còn cảm giác mũm mĩm, so với lần anh vươn tay nâng cằm cô ở hành lang, lúc này mặt cô đã gầy đi rất nhiều.

Anh ép hai má cô, làm miệng cô phồng lên như em bé, anh cúi người hôn lên đôi môi đang chu ra.

Biến việc anh từng khao khát nhưng không dám làm thời còn đi học thành hiện thực.

Hứa Nguyện khẽ hừ, khó chịu xoay mình.

Minh Vọng bật cười, tắt đèn ôm cô chìm vào giấc ngủ.