Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 8: Xem mắt



Cô ở nhà với mẹ mấy ngày, buổi chiều Phác Mỹ Linh đột nhiên rủ cô đi uống cà phê.

Hứa Nguyện trang điểm nhẹ, xách túi đi ra ngoài.

Thời tiết không tốt lắm, ảm đạm, gió oi bức.

Quán cà phê nằm trong khu thương mại của trung tâm thành phố, từ phố cổ có thể đi tàu điện ngầm đến thẳng nơi đó.

Đi ngang qua quán cà phê mà Phác Mỹ Linh nhắc đến, từ cửa sổ nhìn vào, thấy cô ấy ngồi bên cửa sổ đợi mình, Hứa Nguyện đẩy cửa đi vào.

"Ở đây." Phác Mỹ Linh thấy cô liền vẫy tay, nói với người phục vụ: "Một ly latte."

Hứa Nguyện đi tới, kéo ghế ngồi xuống.

Phác Mỹ Linh hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dệt kim bó sát màu xanh nhạt, sau khi sinh con, cô tròn trịa hơn trước rất nhiều, tóc búi cao, vài lọn tóc rơi xuống trên chiếc trán trơn nhẵn.

Các đường nét trên khuôn mặt cô vốn đã xinh xắn, bây giờ càng trở nên dịu dàng.

Hứa Nguyện nhìn cô, hỏi: "Sao đột nhiên lại rủ tôi đi uống cà phê?"

Phác Mỹ Linh khuấy nhẹ ly cà phê, khẽ thở dài: "Cãi nhau, không muốn ở trong nhà nên ra ngoài hít thở không khí."

Hứa Nguyện không nói gì.

Phác Mỹ Linh có thể coi là gả cao, mẹ chồng và bố chồng đều là trí thức, cô ấy từng là giáo viên nhưng hiện đã nghỉ hưu ở nhà, chồng cô làm việc ở phòng giáo dục, cô ở nhà làm nội trợ, bị nhà chồng coi thường là điều khó tránh khỏi.

Cô và mẹ chồng về cơ bản cứ ba ngày lại cãi nhau một trận lớn, hai ngày lại cãi cọ một trận nhỏ, điều tốt duy nhất là chồng cô ấy thương vợ, mỗi lần cãi nhau đều đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày.

"Tôi dự định đi tìm việc làm, mặc kệ tiền lương bao nhiêu, đi làm kiên định một chút."

Hứa Nguyện nhìn cô ấy, gật đầu đồng ý.

"Thực tế là vậy, người ở tầng lớp cao sẽ coi thường những người xuất thân kém hơn mình".

Hứa Nguyện cười: "Sao cậu không bàn với chồng mua một căn nhà?"

"Ai mà không muốn chứ. Chỉ là vừa mới sinh con xong, tiền tiết kiệm gần như xài cạn kiệt, tôi lại không muốn chồng tôi ở ngoài quá vất vả. Còn cậu, dự định thế nào?"

"Tôi đã bàn với mẹ, định mua một căn nhà." Hứa Nguyện đáp.

"Ừ, mua sớm cho an tâm" Phác Mỹ Linh thở dài: "Tôi chỉ tiếc mình lấy chồng quá sớm, không cố gắng làm lụng thêm mấy năm nữa, tích cóp mua một căn nhà riêng trước."

"Cậu nhìn đi, bây giờ cãi nhau với mẹ chồng tôi cũng không còn chỗ nào để đi."

Hứa Nguyện: "Có muốn đến nhà tôi không?"

Phác Mỹ Linh lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: "Hôm nay không được, hôm khác tôi sẽ đến thăm dì."

Hứa Nguyện nhìn cô: "???"

Phác Mỹ Linh cười: "Chồng tôi sắp tan sở rồi."

Tay khuấy cà phê dừng lại, Hứa Nguyện quay đầu trợn mắt.

Phác Mỹ Linh còn muốn nói gì đó, lại thấy Hứa Nguyện nhìn chằm chằm bên ngoài không nhúc nhích, nghi hoặc nhìn ra ngoài, cũng không thấy gì đặc biệt.

"Chuyện gì vậy?"

Hứa Nguyện nhìn kĩ lại, không chắc chiếc Porsche màu đen có phải của Minh Vọng hay không.

Cô quay đầu lại nói: "Không sao, tôi nhận lầm thôi."

Trả lời xong, cô vẫn không nhịn được lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vừa thấy người đàn ông xuống xe thì sững người.

Đúng là Minh Vọng.

Phác Mỹ Linh cũng nhìn thấy, âm thầm thở dài.

Người đàn ông cao lớn mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, đeo túi đi về phía quán cà phê, vừa đi vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, xoay xoay trên tay rồi mở ra xem.

Vì bận rộn cúi nhìn điện thoại nên không thể nhìn thấy hai người đang ngồi gần cửa sổ.

Minh Vọng vào cửa, mọi ánh mắt đều dồn về phía anh, các thiếu nữ đỏ mặt quay đầu nhìn lén.

Cô có thể nghe thấy những lời thì thầm xung quanh mình.

Cúi đầu khuấy đều ly cà phê, cô cầm điện thoại lên nhìn.

Tim cô đập hơi nhanh, đúng là đã lâu không gặp.

Nhưng Hứa Nguyện đợi một lúc cũng không thấy ai qua bắt chuyện.

"Chậc chậc, đây là hẹn hò xem mắt mà!" Phác Mỹ Linh nhìn về phía Hứa Nguyện, nhấp một ngụm cà phê, hất cằm ra hiệu cho cô nhìn.

Hứa Nguyện cảm thấy xấu hổ, máu trong cơ thể dường như đông cứng.

"Nguyện Nguyện" Phác Mỹ Linh thì thào.

"Không sao." Hứa Nguyện cười cười.

Cảm xúc sắp sụp đổ, không để Phác Mỹ Linh nhìn ra, cô cố gắng bày ra thái độ bình thản.

Minh Vọng ở ngay phía sau cô, đang ngồi quay lưng về phía cô, một tay chống vào lưng ghế, có thể thấy tư thế của anh lúc này rất thoải mái.

Đối diện anh là một mỹ nữ mặc váy Chanel, ăn mặc vô cùng sang trọng, nụ cười ngọt ngào.

Cô gái kia ngồi xuống chiếc ghế do người phục vụ kéo ra, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách đoan trang.

Trái tim chợt nhói lên quặn thắt, Hứa Nguyện quay người nhấp một ngụm cà phê, vị đắng cứ từ từ chảy vào tim như tâm trạng.

Trái tim Hứa Nguyện đột nhiên co rút, cảm thấy chua xót, cô xoay người, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Đó hình như là con gái của tập đoàn thực phẩm Vạn Vũ."

"Ừ." Hứa Nguyện cười cười, "Rất xứng đôi"

"Nguyện Nguyện, không phải của mình thì đừng quá miễn cưỡng..."

Hứa Nguyện rũ mắt xuống, "Tôi hiểu."

Uống xong ly cà phê, Phác Mỹ Linh gọi thêm một ly nữa, cũng gọi thêm một số món ăn vặt.

Điện thoại của cô ấy reo lên.

Hứa Nguyện liếc qua thì thấy chữ "ông xã" rất lớn.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô ấy, Hứa Nguyện đột nhiên nói: "Cậu ở lại với tôi một lát được không?"

Phác Mỹ Linh cười bắt máy, không đợi đầu dây bên kia lên tiếng đã nói: "Chồng, tối nay anh tăng ca đi, em không về sớm với anh được."

Lạc Giai Viễn: "???"

Anh chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp, đang thắc mắc thì chủ nhiệm đột nhiên thông báo tối nay phải tăng ca.

...

Vợ anh là tiên tri sao???

Hứa Nguyện và Phác Mỹ Linh ngồi lặng lẽ trong một góc quán cà phê, những người phía sau đang nói chuyện gì đó, khoảng cách quá xa, không nghe thấy gì.

Sau vài chục phút, đôi nam nữ đứng dậy.

"Bọn họ đi rồi." Phác Mỹ Linh liếc mắt nói.

"Ừm." Hứa Nguyện thấp giọng đáp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào ban đêm, những ánh đèn trong thành phố được thắp sáng, bên ngoài quán cà phê là những cành cây rũ lá.

Có lẽ ban đêm đèn quá sáng, Hứa Nguyện nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen từ từ lái tới đậu ở cửa, đôi nam thanh nữ tú bước ra khỏi quán cà phê.

Minh Vọng đưa tay mở băng ghế sau, khẽ cười, cô gái nhẹ nhàng vén váy ngồi vào.

Anh đóng cửa lại, sau đó đút một tay vào túi quần, chậm rãi đi vòng qua đầu xe, mở cửa sau bước vào.

Chiếc Porsche chầm chậm khởi động và rời khỏi quán cà phê.

Ánh mắt Hứa Nguyện cũng rời đi.

Đột nhiên nhớ tới lúc đó ngoài trường dạy lái xe, sau mỗi lần đưa cô về nhà, anh chưa từng đối xử với cô như vậy.

Tất cả sự lịch lãm và chu đáo của anh cũng không dành cho cô.

Đừng ảo tưởng nữa, Hứa Nguyện.

Cô tự nhắc nhở mình.

Quay người lại, cô uống nốt một ngụm cà phê, "Chúng ta cũng đi thôi."

Phác Mỹ Linh nhìn Hứa Nguyện rồi xách túi đi theo ra ngoài.

Ra khỏi cửa quán cà phê, cái nóng oi bức của Nam Thành ập vào hai người.

Gió mùa hè càng tăng thêm sự nóng bức và phiền muộn.

Điện thoại của Phác Mỹ Linh lại reo lên, cô trả lời: "Chồng à"

"Được rồi, anh có thể tan sở rồi, em chờ anh ở ngã tư đường Nhân Dân."

Cô cúp điện thoại, Hứa Nguyện nói: "Đi gặp ông xã cậu đi, tôi cũng về đây."

"Cậu không sao chứ?" Phác Mỹ Linh nhìn cô thêm vài cái.

Hứa Nguyện cười cười, "Không có việc gì, tôi đi trước đây."

"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận."

"Ừm."

Vài hạt mưa lất phất rơi xuống, lúc này gió cũng đột nhiên nổi lên.

Hứa Nguyện không trốn tránh, cũng không vội vã, xung quanh là người qua đường vội vã trú mưa.

Đường phố đột nhiên trở nên vắng vẻ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.

Đang đi bỗng trượt chân, cô lảo đảo mấy bước, cánh tay bị một bàn tay giữ lại.

Cảm giác quen thuộc khiến mắt Hứa Nguyện sáng lên trong chốc lát, rồi lại tối sầm lại.

"Cậu không sao chứ?" Giọng nam trầm thấp, cũng không phải giọng nói cô muốn nghe.

"Không có việc gì." Hứa Nguyện đứng vững, quay đầu cám ơn.

Quý Viễn Hành cười cười, chỉ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, nói: "Đi tránh mưa đi."

Hứa Nguyện còn chưa kịp nói, anh ta đã quay đầu bỏ đi.

Không còn lựa chọn nào khác, cô đành đi theo.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Quý Viễn Hành phủi nước mưa trên tay áo, hỏi: "Sao cậu lại tới đây? Có việc gì à?"

Hứa Nguyện lắc đầu, "Không, Phác Mỹ Linh hẹn tôi đi uống cà phê."

Dừng một chút, cô tùy ý hỏi: "Còn cậu?"

Quý Viễn Hành cười: "Tôi làm việc ở đây. Minh Vọng, cậu còn nhớ không, cậu ấy sắp phát triển sản phẩm trí tuệ nhân tạo, cho nên tôi về làm việc với cậu ấy."

Cái tên khiến cô sững sờ, một lúc sau cô mới chậm rãi gật đầu.

Trong tiếng mưa rơi, Quý Viễn Hành lại nhìn Hứa Nguyện vài lần, trong lòng rung động, gọi cô: "Hứa Nguyện."

Hứa Nguyện quay đầu, "Chuyện gì?"

"Sau khi tốt nghiệp trung học cậu không vào đại học sao?"

Nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh ta, im lặng hồi lâu, Hứa Nguyện rút trong bao ra một điếu thuốc, tựa vai vào cửa tiệm

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Viễn Hành, cô hít một hơi thật sâu, nhả khói đáp lại anh: "Ừ."

Quý Viễn Hành ngây người nhìn cô, lạnh lùng lại gợi cảm.

"Sau đó thì sao?" Anh ngây người hỏi.

Ngón tay gầy guộc trắng nõn gõ tàn thuốc, cô cười nói: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Quý Viễn Hành cũng cười nói: "Gia đình không giục cậu kết hôn sao?"

Hứa Nguyện lập tức hiểu ý anh ta, cắn điếu thuốc trên miệng, "Không có."

Lời nói thản nhiên: "Vả lại, tôi cũng không muốn kết hôn."

Quý Viễn Hành không biết tiếp lời thế nào, anh không phải loại đàn ông vô tri, cái gì cũng không hiểu.

Dưới màn mưa, Quý Viễn Hành cảm thấy Hứa Nguyện quá chói mắt.

Một lúc sau, một chiếc Honda màu trắng dừng trước cửa tiệm. Hứa Nguyện liếc nhìn biển số, dập điếu thuốc nói: "Tôi đi trước nhé, lớp trưởng."

Quý Viễn Hành theo cô đi về phía trước vài bước, nhìn cô lên xe, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

"Ừm, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi." Cô nhẹ gật đầu khi lên xe.

"Được."

Xe chạy đi, Quý Viễn Hành vẫn đứng đó một lúc, sau đó mới quay lại bãi đậu xe lái đi.

Sau bữa tối, anh ta từ quán cà phê đối diện đi ra, thấy Hứa Nguyện một mình nên chậm rãi đi tới, đã cố gắng gọi cô nhưng dường như Hứa Nguyện không nghe thấy.

Vì vậy, anh đi theo cô dọc vỉa hè, định tiến lên bắt chuyện.

Nào ngờ nói được vài câu, một chút cơ hội cô cũng không cho anh.

Quý Viễn Hành thở dài, xoay vô lăng, lao xe vào màn đêm.

Hứa Nguyện về đến nhà cả người đã ướt hết, tóc bết vào má.

Bà Hứa đẩy cô đi tắm nước nóng, sau đó vội vàng quay vào bếp nấu một bát canh gừng.

Lúc Hứa Nguyện từ trong buồng tắm đi ra nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng bịt mũi uống hết.

Sau đó cô giục mẹ đi ngủ sớm.

Cô nằm xuống giường, cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô lấy điện thoại ra thì thấy hai tin nhắn mới.

Lời nhắn từ nhà máy bên Tô Châu, Hà Thạc, trưởng phòng lắp ráp sản phẩm kiêm kỹ sư trưởng nhà máy, sếp trực tiếp của cô.

Sếp: 【 Sắp hết hạn nghỉ phép rồi, khi nào thì em về? 】

Tin còn lại là của Minh Vọng.

M: 【Em đang làm gì vậy?】

Hứa Nguyện xem tin nhắn, cuối cùng nhịn xuống, không trả lời Minh Vọng, chỉ nhắn lại cho tổ trưởng.

Cô bấm bàn phím, gõ từng chữ một: 【Cuối tháng tôi sẽ về. 】

Tin nhắn gửi đi.

Tất cả vọng tưởng, đều sẽ theo tin nhắn này chìm vào đáy lòng, để cho thời gian làm nó mục nát, cho đến khi thành tro bụi.