Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

Chương 2



Edit: Chu

Tháng chín, cái nóng của hè vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, tiếng ve kêu râm ran trên những cây sồi.

Cuối cùng kỳ nghỉ hè dài hai tháng của Nhất Trung An thành cũng kết thúc.

(Nhất trung An thành: trường THCS số 1 An thành)

Đường Dữu nhảy nhót đi đến trường học, cô mặc trên người bộ đồng phục màu xanh lục ngắn tay cùng quần jean màu xám đen, chúng phối lại với nhau trông rất không tồi.

Trên cổ tay trái của cô đeo một chiếc vòng bạc, là mẹ đã mua cho cô, hy vọng nó sẽ bảo vệ cho cô luôn được bình an.

Tóc Đường Dữu hôm nay không buộc đuôi ngựa thấp như khi còn nghỉ hè, mà được đổi thành đuôi ngựa cao, trông rất tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cô nhìn giấy báo trúng tuyển đang cầm trên tay mình, mặt trên viết tên lớp của cô.

“Lớp 12a1.”

Nhất Trung An Thành rất thích tiến hành kỳ thi tuyển sinh trung học toàn thành phố, Đường Dữu nằm trong nhóm học sinh trúng tuyển.

Tuy đã vào tháng chín nhưng nhiệt độ ở An thành vẫn còn rất cao, Đường Dữu dùng giấy trúng tuyển làm quạt, đứng nhìn bản đồ của trường học.

Lớp 12a1 nằm ở phòng thứ nhất của lầu hai khu dạy học.

Vừa đến phòng học, cô đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ, bốn mươi bộ bàn ghế đã được sắp xếp ngay hàng thẳng lối và chia đều ra làm bốn tổ, cô nhìn một nữ sinh đang ngồi gần cửa sổ ở bàn bốn tổ một.

Cô ấy nhìn có vẻ nhỏ nhắn, tuy rằng tóc rất ngắn, nhưng lại được cài những chiếc kẹp tóc trông rất hợp mắt. Làn da cô ấy trắng trẻo, đeo một cái mắt kính màu bạc. Cô nàng mặc chiếc áo màu trắng ngắn tay phối cùng chân váy ngắn màu đen, tạo cho người khác một loại cảm giác thuỳ mị yên tĩnh.

Cô cảm thấy nữ sinh này rất dễ để ở chung, thế nên đi qua chào hỏi.

“Chào bạn học, mình tên là Đường Dữu.”

Đường Dữu vươn tay nhiệt tình về phía cô nàng chào hỏi.

“À…. Ừm, chào cậu.”

Cô bạn thoạt nhìn trông rất thẹn thùng, do dự một lát mới cùng Đường Dữu bắt tay.

Đường Dữu dường như cũng đã nhận ra sự thẹn thùng của cô nàng nên vội vàng giải thích.

“Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ác ý gì đâu, mình chỉ là thấy chỗ ngồi bên cạnh cậu còn trống nên muốn hỏi xin ngồi ở chỗ đó có được không?”

“Ừm…… Đương nhiên là được rồi.”

Đường Dữu vừa ngồi xuống liền bắt đầu tán gẫu cùng nữ sinh kia.

“Bạn học này, vừa rồi cậu vẫn chưa nói tên cho mình biết, xin hỏi tên của cậu là gì?”

“Gọi mình là Trình Chi nha.”

“Nước chanh? Là uống nước chanh sao?”

“Không đúng không đúng, là Trình trong trình tự, Chi trong hạt mè.”

“Ồ, tên của cậu đáng yêu thật đấy, mình có thể gọi cậu là Chi Chi được không?”

“Được chứ, đây là lần đầu tiên có người nói tên của mình đáng yêu.”

Trình Chi có chút thẹn thùng mà nói.

*

Đến 8 giờ, tiếng chuông vang lên, nhưng là phòng học của bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu im lặng.

“Bộp ——”

Âm thanh quyển sách vỗ mạnh lên bàn nghe như tiếng sấm bên tai, phòng học lập tức trở nên an tĩnh.

Một thầy giáo mặc áo ngắn tay và quần lửng đang đứng ở trên bục giảng.

Ngay sau đó ông cầm lấy phấn viết, không biết là định viết cái gì.

Vài giây sau, trên bảng đen hiện lên ba chữ “Tiết Nhược Mộc”.

“Tôi là giáo viên đảm nhận bộ môn toán của các em trong một năm này, mọi người đều là dựa vào sự nỗ lực của mình mà thi đậu vào Nhất Trung, như vậy đã có thể thấy được trình độ của các em không tồi, cho nên tôi hy vọng —”

“Báo cáo.”

Câu nói của thầy Tiết bị giọng nói vội vàng của một nam sinh đánh gãy.

Đường Dữu nhìn thử diện mạo nam sinh kia.

Tóc của anh bị gió thổi làm cho rối tung nhưng cũng không che khuất đôi mắt. Đôi mắt của anh sâu thẳm giống như một quả cầu pha lê màu đen đắm mình trong làn nước trong vắt, mày kiếm được tô điểm thêm sự đẹp trai. Nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng khiến người khác chú ý hơn. Khuôn mặt của anh cứng rắn, rất đẹp mắt.

“Em là học sinh của này sao? Tên gì đây? Thế mà lại đến muộn!”

Thầy Tiết nghiêm khắc mà răn dạy anh.

“Thưa thầy, em tên là Bùi Viễn, học sinh của A1, vì trên đường gặp phải kẹt xe nên đã tới trễ.”

“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đến trễ chính là đến trễ, chuyện này để tính sau, trước tiên em tìm một chỗ ngồi vào đi.”

“Vâng ạ.”

Bùi Viễn quét mắt một vòng quanh phòng học, ánh mắt dừng lại ở trên người Đường Dữu, anh nhìn sau lưng Đường Dữu còn một chỗ trống nên đi qua.

Đường Dữu thấy anh đi tới lập tức làm mặt quỷ với anh.

Bùi Viễn nhìn cô, dùng khẩu hình mà nói: Không biết lớn nhỏ.

Thầy Tiết thấy anh đã ngồi xuống, tiếp tục nói về vấn đề vừa bị cắt ngang.

“Cho nên tôi hy vọng cả lớp có thể giữ vững phong độ của hai năm vừa qua, có thể đậu được vào trường đại học mà mình mơ ước, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực nhé.”

“Đinh linh linh, đinh linh linh ——”

Chuông điện thoại của thầy Tiết vang lên.

“Tôi đi ra ngoài một chút, tiết này cả lớp tự học trước đi.”

Chờ ông đi ra cửa, Bùi Viễn đang ngồi phía sau Đường Dữu đưa tay vỗ vỗ bả vai cô.

Đường Dữu quay đầu lại, không kiên nhẫn mà hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Hôm nay em không ngủ quên sao? Bình thường chẳng phải đều ngủ đến giữa trưa mới chịu thức à?”

“Lúc đó còn đang nghỉ hè mà, hiện tại đã khai giảng rồi, sao em có thể tiếp tục thức trễ như vậy được chứ, không giống người nào đó hôm nay đi học trễ nha.”

Đường Dữu trêu chọc ám chỉ anh.

“Bạn học.” Nam sinh ngồi cạnh Bùi Viễn lên tiếng.

“Chào mọi người, mình là Lăng Tòng Nam.”

Lăng Tòng Nam để tóc rất dài, nhưng cũng không quá đuôi lông mày, cậu có một đôi lông mày sâu róm và cặp mắt đào hoa, khi cười rộ lên mi mắt liền cong cong, như một mặt trời toả sáng, trên người tản ra tế bào vận động.

Đường Dữu nhiệt tình mà trả lời cậu.

“Chào cậu, Lăng Tòng Nam, tên mình là Đường Dữu, cậu có thể gọi mình là quả bưởi.”

Sau khi tự giới thiệu xong, Đường Dữu chỉ chỉ về phía Trình Chi ngồi bên cạnh.

“Cô gái đáng yêu này tên là Trình Chi, Trình trong trình tự, Chi trong hạt mè.”

Trình Chi quay đầu, chào hỏi với Lăng Tòng Nam.

“Chào…… chào cậu.”

“Tính tình của Chi Chi có chút ngại ngùng.”

“Không sao.” Lăng Tòng Nam lễ phép gật gật đầu.

Đường Dữu cũng tự mình giới thiệu một chút về Bùi Viễn.

“Ừm…… Người ngồi cạnh cậu là bạn thân của mình, tên là Bùi Viễn, đương nhiên cậu cũng có thể bỏ qua không để ý tới.” Vẻ mặt Đường Dữu đắc ý.

“Thật ra mình là anh trai của em ấy, sinh trước em ấy một ngày.” Lúc Bùi Viễn nói đến hai chữ “một ngày” còn cố ý tăng thêm vài phần ngữ khí.

“Được được, các cậu vào đây với thứ hạng bao nhiêu?”

Đường Dữu: “Thứ mười.”

Bùi Viễn: “Vị trí đầu tiên.”

Trình Chi: “Thứ ba.”

“Ôi, thì ra người đạt được hạng nhất trong truyền thuyết chính là người anh em này sao? Các cậu giỏi thật đấy, mình chỉ đứng ở hạng mười lăm thôi, là người dở nhất ở đây rồi.”

“Đừng nghĩ như vậy, mình chỉ là may mắn mà thôi, trình độ của mình cũng giống như cậu, còn cái danh xưng số một này mình cảm thấy anh ấy có được cũng đều là nhờ vào vận khí, Chi Chi vốn có thể đứng ở vị trí thứ hai đấy.”

“Là do vấn đề về thực lực.” Bùi Viễn vừa đọc sách vừa tuỳ ý nói.

“Vâng, vâng, anh lợi hại nhất.”

*

Bốn mươi lắm phút rất nhanh đã trôi qua.

“Reng.”

Tiếng chuông tan học luôn kích thích tạo nên sự vui vẻ của các học sinh.

Bùi Viễn cùng Lăng Tòng Nam chỉ trong một tiết học đã xem nhau là anh em tốt, tan học liền cùng nhau đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi khỏi, âm thanh thảo luận của các nữ sinh trong lớp lập tức vang lên

“Các cậu có thấy bạn học tên Bùi Viễn kia rất đẹp trai không, lúc cậu ấy bước vào lớp, tôi còn tưởng là được gặp minh tinh.”

“Đúng vậy đúng vậy, thật sự đẹp trai nha, so với những ngôi sao nổi tiếng hiện nay cũng chẳng thua kém gì cả.”

“Nam sinh đi cạnh cậu ấy cũng rất đẹp đấy, giống như một chú cún nhỏ vậy!”

“Ôi mẹ ơi, con yêu rồi!”

“Nam thần là của tôi aaa!”

……

Đường Dữu ngồi ở trên, sau khi nghe các cô ấy thảo luận thì nghiêng người nói với Trình Chi: “Chi Chi, cậu có cảm thấy Bùi Viễn và Lăng Tòng Nam đẹp trai không?”

“Nói như thế nào đây nhỉ, ừm… mình cảm thấy tính cách của Lăng Tòng Nam rất tốt.”

Trình Chi dường như có chút thẹn thùng.

“Còn Bùi Viễn… mình không hiểu biết về cậu ấy nhiều bằng cậu.” Vẻ mặt của Trình Chi vừa rồi vẫn còn thẹn thùng nhưng lúc này thì lại đổi thành có chút tò mò.

“Chi Chi, cậu nói gì vậy! Mình là đang nghiêm túc hỏi cậu đó!”

“Ha ha ha ha ha.” Trình Chi che miệng cười.

“Vậy cậu cảm thấy Bùi Viễn đẹp trai không?” Trình Chi hỏi ngược lại Đường Dữu.

“Không đẹp tí nào cả! Dù một chút cũng không!”

“Ồ, thì ra cậu cảm thấy như vậy.”

“Cái cậu này thật là, không nói chuyện với cậu nữa, mình tập trung học tập cho tốt đây. Cậu cùng Bùi Viễn đều làm bài thi rất tốt, mình cũng muốn đạt được kết quả như vậy!”

“Ừm! Chúc cậu thành công nhé!”

Cùng lúc đó, ngoài hành lang của lớp một.

“Anh Bùi, cậu cùng Đường Dữu là quan hệ gì vậy? Mình cảm thấy các cậu rất thân thiết với nhau.” Lăng Tòng Nam vừa cùng Bùi Viễn trở lại từ nhà WC, hai người dựa vào hành lang tán gẫu.

“Không phải vừa nảy đã nói rồi sao, mình là anh trai sinh trước em ấy một ngày.”

“Trước một ngày á? Vậy thì không có khả năng là anh em ruột rồi.”

“Ừm, hai gia đình của bọn mình có quan hệ khá tốt, hơn nữa còn là hàng xóm, mình và em ấy chỉ sinh cách nhau một ngày.”

“Thế chẳng phải hai người các cậu lớn lên cùng nhau sao?”

“Đúng vậy.”

Lăng Tòng Nam giống như nghe thấy được một câu chuyện thú vị.

“Mối quan hệ của hai người thường được gọi là gì nhỉ, hình như là……”

“Thanh mai trúc mã! Đúng rồi, gọi là thanh mai trúc mã!”

“Ừm, là thanh mai trúc mã.”

*

Tiết thứ ba chính là thể dục, bởi vì mọi người đều là học sinh mới, giáo viên thể dục muốn cho cả lớp tự do hoạt động, vì thế lớp một vừa mới khai giảng đã tổ chức một trận bóng rổ.

“Hừ ~ thời tiết quái quỷ gì vậy, nóng nực thật đấy.” Đường Dữu vừa từ quầy bán quà vặt trở về, cô đi mua một chai nước lạnh.

“Ha ha,” Trình Chi đứng ở bên cạnh cô, “Quả bưởi này, trong lòng yên tĩnh tự khắc sẽ lạnh.”

“Mình không tĩnh được đâu, à đúng rồi, mình có mua cho cậu chai nước này.”

“Là nước lạnh đấy.”

Được uống nước đá lạnh trong một ngày thời tiết nóng bức thế này thì thật sự là quá tuyệt vời.

“Không cần mua mình đâu, nhưng vẫn cảm ơn cậu nhé.”

Trình Chi nhận lấy chai nước sau đó liền uống một ngụm.

“Bùi Viễn! Cố lên!”

“Bùi Viễn đẹp trai quá!”

“Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ thắng!”

Âm thanh của “Đội hậu viện Bùi Viễn” vang dội cả một khu.

Sức mạnh của Bùi Viễn cùng với Lăng Tòng Nam có thể nghiền ép cả năm người, hiện tại điểm số đã là 10:3.

Các nam sinh ở trong sân bóng đều muốn chứng tỏ thực lực của mình, thể hiện ra tất cả những gì tốt nhất của bản thân.

Đường Dữu cùng Trình Chi đứng ở phía trước đám đông, là chỗ đứng xem tốt nhất.

“Này, nhóm nữ sinh đó sao có thể thích Bùi Viễn hay vậy, tính tình kém không nói đã vậy lại còn kiêu ngạo.” Đường Dữu khinh thường mà nói.

“Mình xem chán đến mức cảm thấy buồn ngủ.”

Đường Dữu vừa dứt lời liền ngáp một cái.

Trong sân, một nam sinh lỡ ném bóng đi lệch khỏi vị trí của chiếc rổ, quả bóng lập tức bay về phía Đường Dữu đang đứng.

“Cẩn thận!”

Đường Dữu bởi vì buồn ngủ nên phản ứng chậm chạp, cô không biết phải tránh quả bóng thế nào, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Vào lúc mọi người đều nghĩ rằng quả bóng sẽ đập vào người Đường Dữu thì Bùi Viễn đã kịp thời vọt lại đây, anh dang tay ra đem Đường Dữu ôm vào trong ngực để bảo vệ, quả bóng nện một cú thật mạnh lên lưng Bùi Viễn.

Sợ sẽ trúng đến Đường Dữu nên Bùi Viễn đem cả người của cô ôm chặt hơn.

“Cái quỷ gì? Tại sao Bùi Viễn lại ôm lấy với nữ sinh kia chứ!”

“Hai người mau tách ra đi! Sao có thể ôm nhau như vậy!”

“……”

Những tiếng hét ấy đã chứng tỏ cho mị lực của Bùi Viễn.

“Suýt —”

Bị quả bóng nện mạnh vào người như vậy, Bùi Viễn hiển nhiên sẽ cảm thấy có chút đau đớn.

“Bùi Viễn, này, anh có sao không?” Đường Dữu ở trong lòng ngực anh sửng sốt nửa giây, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Lông mày của cô nhăn lại, dễ dàng nhìn thấy được sự lo lắng. Ánh mắt của cô có vẻ hoảng loạn vội vàng kiểm tra thân thể của anh.

Lăng Tòng Nam vội vàng chạy tới.

“Anh Bùi, cậu sao rồi, có muốn đến phòng y tế không?”

“Quả bưởi, cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế để xem thử đi?” Trình Chi lôi kéo quần áo của Đường Dữu.

“Đúng đúng, chúng ta đi phòng y tế đi! Mau lên mau lên.” Đường Dữu gấp đến độ xém chút là đã nhảy dựng lên.

Bùi Viễn nghe thấy giọng nói đầy sự quan tâm đấy, liền im lặng mà nhìn cô.

“Bùi Viễn này là người nào chứ, chút cỏn con ấy thì nhằm nhò gì?” Bùi Viễn đùa giỡn nói.

“Không được, chắc chắn có gây ra vết thương, đến phòng y tế với em liền đi!” Đường Dữu khẩn trương đến mức hoảng loạn.

“Chờ anh chơi xong trận này đã, được không?” Giọng điệu của Bùi Viễn có chút khẩn cầu như đang làm nũng với Đường Dữu.

Đường Dữu do dự một hồi, cô hiểu rõ tính nết của anh, nếu anh đã nhất quyết không muốn thì chẳng có cách nào ép buộc được cả.

“Được rồi, chơi xong trận là phải đi đó nha!”

“Tuân mệnh.”

Bùi Viễn nhặt quả bóng nằm trên mặt đất, tiếp tục vào sân thi đấu.

“Quả bưởi, cậu yên tâm đi, mình sẽ che chở cho cậu ấy.” Lăng Tòng Nam an ủi Đường Dữu.

“Quả bưởi, đừng lo lắng.” Trình Chi cũng vỗ vỗ bả vai cô.

“Ừm, mình biết rồi.” Đường Dữu nhìn theo hướng Bùi Viễn đang đi, sợ anh sẽ bị thương thêm một lần nữa.

Độ ấm trong lòng ngực vẫn còn đọng lại, Đường Dữu nhớ đến cảnh tượng vừa rồi. Dáng người Bùi Viễn cao lớn, rắn chắc, lúc ôm cô vào trong ngực chẳng khác gì muốn đem cô khảm vào trong thân thể của anh.

Đường Dữu còn nhớ một chuyện khá kỳ quái.

“Trên người anh ấy dường như có mùi của quả bưởi.”

“Là do sử dụng nước giặt hương bưởi sao?”