Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

Chương 7



Edit: Chu

Thứ hai.

Trường thi ngoại, tất cả mọi người ở nắm chặt thời gian tiến hành cuối cùng ký ức.

Tháng chín ở Nhất Trung, bị cây xanh vờn quanh, gạch đỏ bạch ngói, là một trung khu dạy học tiêu chí, mỗi đống lâu một bên đều có một cái hành lang đem lâu liên tiếp.

“Chi Chi, hồi hộp không?” Đường Dữu nắm chặt Trình Chi tay, thoạt nhìn rất khẩn trương.

“Mình không, quả bưởi, sao cậu lại khẩn trương quá vậy?”

Thành tích Trình Chi rất tốt, luôn được đứng ở top đầu.

“Mình khẩn trương á hả? Không đời nào, sao có thể chứ.” Đường Dữu buông tay Trình Chi ra, làm bộ trấn định, “Mình muốn là người đứng nhất trong kỳ thì lần này.”

“Ui, trùng hợp thật nha.” Bùi Viễn chen chúc xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Đường Dữu.

“Trùng hợp cái gì mà trùng hợp, chẳng phải anh cũng thi ở phòng số một sao.”

“Đúng vậy, anh là người xếp đầu tiên trong phòng thi số một.” Vẻ mặt Bùi Viễn đầy sự kiêu ngạo.

“Hẹn gặp lại trong phòng thi.” Đường Dữu lôi kéo Trình Chi vào phòng học.

Giám thị đã sớm ngồi trên bục giảng sửa sang lại bài thi.

Trình Chi ngồi vào chỗ của mình, cô nàng thường quay đầu nhìn về phía của một chiếc ghế vẫn còn bỏ trống.

Là chỗ của Lăng Tòng Nam.

Cô nàng nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, 7 giờ 50 phút.

Cách giờ làm bài thi chỉ còn mười phút, người luôn đi học sớm như Lăng Tòng Nam như thế nào mà giờ này vẫn chưa thấy tới.

Trình Chi bồn chồn trong lòng.

Qua vài phút, rốt cuộc cũng thấy được Lăng Tòng Nam bước vào phòng thi

“Này, bạn học mới vừa đi vào, lần sau nhớ phải tranh thủ đến sớm hơn đấy.” Giám thị chỉ về phía Lăng Tòng Nam.

Trình Chi thấy anh so với thường ngày chẳng có gì khác biệt.

Chỉ là khóe miệng của cậu xuất hiện vết máu nhàn nhạt, áo sơ mi trắng có vài chỗ bị dính bẩn mờ mờ, tuy rằng đã được xử lý sơ qua nhưng vẫn để lại dấu vết, cánh tay của cậu cũng bị thương, máu đã khô lại.

“Bạn học này, em làm gì mà cả người thành ra thế này vậy?” Giám thị nhìn bộ dáng của cậu, hỏi.

“Không có gì ạ, em bị mèo cào.”

Lăng Tòng Nam rõ ràng là đang nói dối, nếu bị mèo cào thì sao có thể bị thương ở khoé miệng.

“Được rồi, về chỗ ngồi đi.”

Ánh mắt của Trình Chi vẫn luôn dừng trên người Lăng Tòng Nam, cậu đã ngồi vào vị trí của mình, trong lúc làm bài kiểm tra môn văn, Trình Chi nhìn thoáng qua chỗ của anh một cái, bất chợt đối diện với ánh mắt của anh, nhưng rất nhanh hai người đều dời tầm mắt sang chỗ khác.

*

Bài kiểm tra buổi sáng kết thúc.

“Quả bưởi, lúc Lăng Tòng Nam bước vào phòng thi, cậu có nhìn thấy vết thương trên người cậu ấy không?” Trình Chi cùng Đường Dữu thu dọn cặp sách cùng với dụng cụ dùng trong lúc làm bài.

“Mình thấy, trên người cậu ấy có vài vết máu, trông thật sự rất dọa người, nhưng mà lúc nãy không phải cậu ấy đã nói là bị mèo sao?”

“Mình nghĩ không phải đâu.”

“Nếu đã quan tâm cậu ấy như vậy thì đi hỏi thử đi?” Đường Dữu như người đang trong cơn mộng chợt bừng tỉnh.

Sau khi đợt kiểm tra kết thúc, Lăng Tòng Nam đột nhiên biến mất.

Hôm nay Trình Chi tự về nhà một mình, bố mẹ cô nàng cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi hưởng tuần trăng mật một tháng. Buổi chiều sau khi tan học những đám mây nằm ở phía chân trời tô lên mình một màu hồng cam rất đẹp.

Trình Chi hôm nay đột nhiên không muốn đi qua lộ lớn nên đã đi vào một con ngõ nhỏ tối đen.

Cô nàng gom hết can đảm bước vào ngõ, trong lòng mặc niệm: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là một con ngõ nhỏ mà thôi.”

Bỗng dưng, có người nào đó bắt lấy tay cô nàng.

Trình Chi đứng tại chỗ hét lên một tiếng.

“Trình, ban học Trình, là mình đây.”

Trình Chi quay đầu thấy rõ người phía sau, là Lăng Tòng Nam, là người khiến cô bận tâm cả một ngày hôm nay.

Cô nàng nhìn Lăng Tòng Nam, cả người cậu bị người ta đánh rât nghiêm trọng, trên người bị thương không ít chỗ, quần áo bị dính máu nên đổi thành màu đỏ nhàn nhạt.

“Bạn học Lăng, cậu bị làm sao vậy?” Trình Chi ngồi xổm xuống hỏi, “Cậu bị thương nghiêm trọng lắm đấy.”

“Mình không có việc gì đâu.” Lăng Tòng Nam cố gắng đứng thẳng lên, giọng nói đứt quãng, khó khăn lắm mới nói được hết một câu.

“Cậu cứ để nguyên thế này là không được đâu, vết thương trên người cần phải được xử lý, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.” Trình Chi thật sự rất lo lắng cho cậu, “Có một phòng khám tư nhân cách đây không xa, cậu đi theo mình đi.”

Dứt lời, Trình Chi cầm lấy tay trái của Lăng Tòng Nam choàng qua cổ của mình, tay phải của cô nàng thì giữ chặt eo cậu.

Lăng Tòng Nam không từ chối, thuận theo ý của cô.

Tới phòng khám, hộ sĩ thấy người đến là Trình Chi, lập tức nịnh hót dẫn đường, “Là Trình tiểu thư sao? Cô tới có việc gì không?”

“Bạn của em bị thường, nhờ mọi người xem giúp cậu ấy.”

Vị kia hộ sĩ nhìn đến Lăng Tòng Nam, vết máu trên người cậu đang nhỏ xuống sàn.

“Sao lại để bị thương đến mức như này, cô mau đỡ cậu ấy vào trong đi, tôi đi gọi bác sĩ Lý.”

*

“Đứa nhỏ này bị người ta dùng dao gọt trái cây đâm vào người, một vài chỗ khác trên cơ thể còn đọng lại máu bầm, chuyện gì xảy ra với cháu vậy?” Bác sĩ Lý nhanh chóng giúp Lăng Tòng Nam xử lý tốt vết thương.

Một lúc lâu sau cậu vẫn không mở miệng nói lời nào, Trình Chi nghĩ là cậu không muốn nói cho người khác biết, nên thay anh trả lời bác sĩ: “Bác sĩ, cháu nghĩ là ngài tốt hơn đừng nên tò mò những chuyện như này.”

Bác sĩ nghe xong không nói thêm gì.

Trình Chi cùng Lăng Tòng Nam rời khỏi phòng khám, Lăng Tòng Nam suy yếu mà nói: “Cảm ơn cậu, bạn học Trình.”

“Chuyện nhỏ thồi mà, bạn học Lăng không cần khách khí.”

Trình Chi thấy cậu chịu nói cùng mình nên quyết định sẽ hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì.

“Bạn học Lăng, mình có một vấn đề muốn hỏi cậu……”

“Bị người ta đánh.” Lăng Tòng Nam thành thật mà nói với cô nàng, “Mình là loại người thích ra tay làm việc nghĩa, không thể nhịn khi nhìn thấy người khác bị bắt nạt, cho nên lúc nãy đã đánh nhau với người khác.”

“Ừm……” Trình Chi rơi vào trầm tư.

“Lần sau cậu chỉ nên làm những việc nằm trong khả năng của mình thôi, bị người khác đánh thành ra như này chắc chắn là rất đau”

Lăng Tòng Nam nhận ra trong lòng mình nẩy lên một loại cảm xúc kỳ lại, đây lần đầu tiên có người để ý đến việc cậu có bị đau hya không.

“Mình không đau tí nào.”

“Sao có thể chứ, mỗi người đều có những cảm xúc của riêng mình, gặp mặt bố mẹ sẽ cảm thấy vui vẻ, bị người ta khi dễ sẽ cảm thấy đau lòng, còn có rất nhiều cảm xúc khác nữa, cậu làm sao mà có thể không đau?”

Lăng Tòng Nam nghe những lời của Trình Chi thì cười khổ.

“Bạn học Trình, gia đình của cậu hạnh phúc lắm đúng không?”

“Hạnh phúc? Đương nhiên là hạnh phúc rồi.”

Trình Chi không hiểu tại sao cậu lại muốn nói những lời này.

“Đúng vậy, cậu tốt với người khác như vậy đương nhiên là sẽ được hạnh phúc.” Lăng Tòng Nam nhìn sắc trời lúc hoàng hôn, nhớ tới gia đình của mình, chính xác mà nói thì cậu đã không còn gia đình.

Thời điểm cậu lên bốn, mẹ mất sớm, bố liền lao vào rượu chè, mỗi ngày đều uống say đến mức không biết trời trăng mây đất gì, khi đó nhà của cậu đâu đâu cũng xuất hiện những vỏ chai rượu.

Bố của cậu mỗi khi uống rượu thì sẽ đánh người, cậu lúc đó mỗi ngày đều trôi qua trong sự thống khổ.

Có một hôm, bố của cậu ngồi uống rượu ngoài ban công, một lúc sau đột nhiên từ trên ban công nhảy xuống đất, từ đó cậu không còn nơi nương tượng, phải vào ở trong cô nhi viện.

Khoảng thời gian sống ở đó cũng khá tốt, đến năm tám tuổi cậu được một gia đình giàu có nhận nuôi.

Phu nhân nhà giàu không có khả năng sinh con, vì thế nên muốn đến cô nhi viện nhận một đứa trẻ về làm con nuôi, và đứa trẻ may mắn ấy chính là cậu.

Nhưng từ khi còn nhỏ đã phải trải qua quá nhiều sự đau khổ, nó khiến cho cậu giấu nhẹm hết tất cả những tiếng lòng của mình, cặp vợ chồng kia không còn cách nào khác nên cuối cùng đành để mặc anh.

Mỗi ngày cậu đều vui vẻ và toả sáng như ánh mặt trời, nhưng thật ra chẳng một ai biết rằng sâu thẳm trong lòng mình, cậu đã cất giấu biết bao nhiêu sự uỷ khuất, mà cậu cũng chẳng tìm được một người có thể khiến mình chấp nhận mở lòng.

“Cậu cũng rất tốt nha.” Lời nói của Trình Chi như một chiếc đinh sắt, đâm thủng hồi ức của Lăng Tòng Nam.

“Mình rất tốt ư?”

“Đúng vậy, lúc trước ở nhà ăn cậu đã cứu mình một lần, người xấu sẽ làm như thế sao? Bọn họ căn bản luôn khinh thường với những việc này, còn cậu thì lại đánh nhau với đám người xấu kia để bảo vệ người khác. Cậu là người tốt, là một người rất rất tốt.”

Lăng Tòng Nam lần đầu tiên được người khác khen nghiêm túc như vậy.

“Bạn học Trình, cậu chỉ dựa vào một việc như vậy mà phân biệt người tốt và người xấu?” Lăng Tòng Nam cười như không cười.

“Chuyện đó……”

Trình Chi còn đang muốn nói thêm thì bị Lăng Tòng Nam đánh gãy.

“Mình biết cậu muốn nói cái gì, mình hiểu, cậu cứ coi mình là người tốt đi.”

Trình Chi không nói nữa.

*

Ngày thứ hai sau khi thi xong, thành tích được công bố, giáo viên tổ trưởng của khối mười hai đem bảng điểm dán ở chỗ thông báo.

Rất nhiều bạn học đến trường rất sớm để xem thành tích của mình.

Đường Dữu cùng Bùi Viễn tới cũng không sớm lắm, lúc đến chỗ dán bảng điểm thì khu vực đó đã đông kín người.

“Xem ra chúng ta tới trễ rồi.” Bùi Viễn nhìn đám người đứng phía trước.

“Còn không phải do anh kéo dài thời gian sao, thật không hiểu tại sao àm mẹ lại muốn em đến trường cùng anh, đồ phiền phức.”

“Dì là lo lắng cho em, xung quanh trường học có rất nhiều người xấu, lỡ như gặp phải việc gì thì cũng có anh bảo vệ cho em.” Bùi Viễn đặt tay phải của mình lên vai Đường Dữu.

“Muốn nhìn thành tích sao?” Trong lòng Bùi Viễn nẩy ra một cách rất tốt.

Đường Dữu nhàn nhạt nói “Ừm” một cái.

Bùi Viễn cúi người kề sát vai vào người Đường Dữu, dùng tay phải bảo vệ eo cô, tay trái ôm chân cô.

Bùi Viễn cao tận 1m85, anh có thể đem một người chỉ cao 1m65 là Đường Dữu bế lên dễ dàng.

“Bùi Viễn, anh.” Đường Dữu đột nhiên bị anh bế lên nên có chút hoảng sợ, đôi tay ôm lấy cổ hắn, “Em sẽ rơi xuống mấy!”

“Đừng lộn xộn.” Giọng nói của Bùi Viễn rất ôn nhu, mang theo mùi bưởi chỉ thuộc về riêng anh.

Hành động của hai người làm đám người đứng phía trước chấn động.

“Chết tiết, bạn trai này mạnh mẽ quá rồi.”

“Oa, ngọt sâu răng tôi mất.”

Bùi Viễn vỗ vỗ chân Đường Dữu “Thấy được chưa?”

“Em đang xem.”

Đường Dữu nhìn một lượt.

Hạng nhất là Bùi Viễn, mà Đường Dữu thì đứng thứ hai, chỉ kém anh một điểm.

“Tiểu Dữu, em đứng vị trí thứ mấy?” Bùi Viễn ngẩng đầu xem.

“Thứ hai.”

“Vậy còn anh?”

“……”

“Thả em xuống.”

Bùi Viễn đem Đường Dữu thả xuống, nếu như Đường Dữu đứng ở vị trí thứ hai, thì người đứng nhất chắc chắn sẽ là Bùi Viễn.

“Anh xếp thứ nhất phải không?” Bùi Viễn đút tay trong túi.

“Đồ xấu xa, chỉ thiếu có một điểm nữa thôi.” Đường Dữu không phục nên tức giận.

“Kém một điểm cũng đủ để thắng em rồi, chắc tiểu Dữu vẫn chưa quên lời hứa lúc trước nhỉ.” Bùi Viễn xấu xa cười một tiếng.

“Đương nhiên sẽ không, chỉ là một nguyện vọng thôi mà, nói ra đi.” Đường Dữu không phải chưa từng thua người khác, từ nhỏ đến lớn Bùi Viễn đã thắng cô không ít lần.

“Bất luận là nguyện vọng gì cũng sẽ thoả mãn?”

“Ừm.”

“Vậy,” Bùi Viễn khom lưng, thanh âm trầm thấp, “Anh hy vọng sẽ nghe gọi mình một tiếng anh Viễn.”

“Anh ấu trĩ quá đi mất.”

“Rõ ràng chúng ta đã đánh cược, em sẽ không muốn đổi ý chứ?”

Đường Dữu từ khi lên sơ trung thì không còn gọi Bùi Viễn như vậy, thật ra thì cũng không có lí do gì cả, chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ kỳ mà thôi.

“Anh, anh Viễn.” Sau sáu năm Đường Dữu mới gọi anh bằng cái danh xưng này.

“Anh đây.”

*

Thời tiết oi bức ngoài trời làm cho không khí trong lớp cũng trở nên nóng nực, quạt được bật hết cỡ, âm thanh nói chuyện xôn xao.

“Bài thi của cậu được bao nhiêu điểm?”

“Kết quả của mình lần này không tốt lắm.”

“Không biết đến lúc sắp lại chỗ ngồi tụi mình có được ngồi cùng nhau nữa không?”

“Sợ là khó lắm đấy.”

……

Tiếng chuông vào tiết đã vang một lúc lâu nhưng tiếng nói chuyện vẫn chưa dừng lại.

Đến khi thầy Tiết vừa bước vào lớp mọi người lập tức phong bế cái miệng của mình.

“Chắc các em cũng đã biết được thành tích của mình, thông báo với các em một chút, lớp chúng ta có năm bạn lọt vào top mười của khối, bạn học Bùi Viễn là người xếp ở vị trí thứ nhất, bạn ấy cũng là học sinh của lớp chúng ta.”

“Ngoài ra, lớp chúng ta còn có bạn học Đường Dữu đạt được điểm văn lớn nhất khối, năm mươi bốn điểm. Hy vọng các bạn học không ngừng cố gắng ở những kỳ thi tiếp theo.” Thầy Tiết qua loa nói.

“Lúc trước đã nói qua, sau khi kết thúc kỳ kiểm tra thì sẽ đổi lại vị trí ngồi của cả lớp, mọi người đều đứng ra bên ngoài đi.”

Mọi người nhanh chóng dọn dẹp cặp sách rồi đứng ra bên ngoài, thầy Tiết hướng dẫn lần lượt từng học sinh ngồi vào vị trí mới của mình.

*

Không biết thầy ấy nghĩ gì mà lại để Đường Dữu và Bùi Viễn ngồi cùng nhau.

Hai người được sắp ngồi ở bàn kế cuối tổ bốn.

“Thật là đen đủi, sao thầy lại chọn anh là người ngồi cùng em chứ, còn để cho anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.” Tan học Đường Dữu ngồi dựa vào ghế, dùng chân nhấc ghế lên, không kiên nhẫn mà nói.

“Chắc là thầy ấy muốn tạo cơ hội cho bọn mình bồi đắp tình cảm.” Bùi Viễn bắt tay đặt ở trên ghế của Đường Dữu, đẩy ghế của cô về phía trước, chiếc ghế vững vàng tiếp đất.

“Bùi Viễn! Em ngồi thế nào cũng cần anh quản sao!” Cô thật sự bị Bùi Viễn chọc tức.

“Anh sợ em té ngã thôi mà, lo lắng cho em mà em còn mắng lại, anh đau lòng lắm đất.” Bùi Viễn bày ra bộ dáng vô tội.

“……” Đường Dữu từ nhỏ đã gặp phải tình huống như này quá nhiều, mỗi lần cô hung dữ với anh thì anh liền bày ra bộ dạng yếu đuối đáng thương, rất giống những mỹ nhân không được sủng ái trong hoàng cung.

Trình Chi và Lăng Tòng Nam được sắp ngồi cùng nhau, hai người ngồi phía trên Đường Dữu.

“Chi Chi” Đường Dữu gọi Trình Chi.

“sao vậy?”

“Mình cảm giác từ ngày thi cuối tới nay, mối quan hệ của cậu và tiểu tử Lăng Tòng Nam có chút là lạ, cậu ta mang bữa sáng cho cậu, còn giúp cậu nộp bài tập nữa chứ.” Đường Dữu cẩn thận suy nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, “Hai người có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm nha.”

“Có sao? Chỉ là bạn học giúp đỡ nhau mà thôi.” Lăng Tòng Nam quay đầu xuống nói.

“Ồ, bạn học giúp đỡ nhau, được được, bạn học Lăng cũng đã lên tiếng nói vậy rồi mình dù cho có không muốn thì cũng phải tin thôi.”

*

Tiết toán hôm nay, thầy Tiết cho cả lớp tự học, tự xem và sửa lại những lỗi sai của mình.

“Bạn cùng bàn mới ơi, em có thể giúp anh xem qua câu này một chút không?” Bùi Viễn cầm bài thi của mình đặt lên bàn Đường Dữu.

“Bùi Viễn, nếu anh muốn vũ nhục em thì cũng không cần làm như vậy đâu. Anh nhìn xem điểm thi của mình bao nhiêu? ” Đường Dữu nhìn một lượt bài thi được viết đầy đủ đáp án chính xác.

“Câu cuối cùng anh viết lộn xộn quá, anh thấy bạn cùng bàn mới viết tỉ mỉ hơn rất nhiều nên muốn nhờ em hướng dẫn một chút.”

“Anh tránh ra chỗ khác đi.” Đường Dữu không rảnh để ý đến Bùi Viễn, cô ngồi xem lại bài thi của mình.

Bài thi toán của Đường Dữu sai một câu năm điểm.

Bùi Viễn nhìn thoáng qua đề bài của câu này, “Đây không phải là định lý nhị thức sao? Em làm như này là sai rồi.”

Đối với Đường Dữu mà nói, câu này không có gì gọi là khó, lấy được năm điểm rất dễ dàng, nhưng trong lúc làm bài thi cô lại bị phân tâm.

“Em biết.”

Đường Dữu và Bùi Viễn không còn đề nào cần phân tích nữa, ngược lại là Lăng Tòng Nam, điểm thi toán của cậu kém hơn bọn rất nhiều.

“Bạn học Trình, cậu có thể giảng cho mình đề bài này không? Mình không hiểu nó cho lắm.” Lăng Tòng Nam cầm bài thi của mình, quay qua thỉnh giáo Trình Chi.

“Được chứ.”

Trong quá trình giảng đề, đôi mắt của Lăng Tòng Nam không thèm đặt lên bài thi mà chỉ lo nhìn Trình Chi, ánh mắt của cậu rất ái muội, như một thiếu niên ngây ngô lần đầu biết được cảm giác rung động là gì.

Đường Dữu ngồi phía sau bọn họ thấy rất rõ ràng, mỗi lần cô phát hiện ra bí mật gì đó thì sẽ lập tức chia sẻ với Bùi Viễn.

“Bùi Viễn, anh nhìn hai người họ có phải là có chút…..” Đường Dữu vỗ vỗ cánh tay Bùi Viễn, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ vừa đủ cho hai người nghe.

Bùi Viễn bắt lấy tay Đường Dữu, nắm lấy bàn tay lộ rõ các khớp xương của cô, đặt những ngón tay của cô vào lòng bàn tay của anh để chơi đùa, nhưng đôi mắt của anh không nhìn cô mà lại hướng đến chỗ hai người Lăng Tòng Nam bên trên.

“Ừm, có chút mập mờ.” Thanh âm của anh rất nhỏ, nhưng lại mang theo một tia ái muội.

Đường Dữu vội vàng rút tay về,”Anh làm gì đó?”

“Giúp em xoa bóp ngón tay, không được sao? Hôm trước khi em phát sốt, anh còn nắm tay em khi ngủ đấy.”

“Anh.” Đường Dữu không muốn nói chuyện với anh nữa.

Chính cô cũng không biết sao lại như thế này, cô hiện tại dường như đã quen với việc Bùi Viễn ngày càng gần gũi với mình hơn, thậm chí còn chút thích. Mỗi khi anh tới gần, cô luôn cảm thấy tim của mình trở nên mềm mại, giống như một ngọn cỏ nhỏ đứng giữa cơn bão được che chở cẩn thận.