Mục Dã muốn gặp tôi, nói rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, cho nên tôi đồng ý.
Qua khung cửa kính dày, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Trong lúc ngẩn ngơ, tôi chợt nhớ tới ba năm trước, cảnh anh ta khóc tiễn tôi ra sân bay.
Trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Chàng trai trẻ của ngày nào, hôm nay đã cạo trọc đầu, đôi mắt vốn đã mờ đi, khuôn mặt chỉ còn vẻ tê dại, trong phút chốc trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Anh ta siết chặt ống nghe, đầu ngón tay dần dần trắng bệch, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên.
Vừa mở miệng, anh ta đã bắt đầu khóc.
“Lan Lan, tôi thực sự biết sai rồi…”
Tôi không nói gì, anh ta lại nói tiếp.
“Tôi đố kị em, em là một cô gái được tất cả mọi người yêu thương, nhưng tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú, mỗi lần em bảo vệ tôi, tôi đều cảm thấy xấu hổ, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp, em càng đối tốt với tôi, tôi càng thấy mình thấp kém….”
“Tôi muốn chứng minh tôi sẽ càng tốt hơn nếu không có em, tôi đã sai lầm, tôi…”
Anh ta bật khóc, lời nói ngắt quãng đứt đoạn.
“Tôi biết em sẽ không tin, nhưng tôi thực sự yêu em...”
Tôi cười nhẹ: “Đừng nói những điều này, tôi nghe mà buồn nôn.”
Anh ta gục đầu nghẹn ngào một hồi lâu, nở một nụ cười gượng gạo với tôi.
“Tôi biết rồi, tôi cũng hy vọng cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta có thể để lại một chút ấn tượng tốt hơn cho em.”