Anh ấy hơi nghiêng người, giọng nói trầm vang lên bên tai.
“Lan Lan, có muốn tôi tránh đi một lát không?”
Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút lạnh lẽo.
Có vẻ như chỉ cần tôi gật đầu thì anh ấy sẽ gi.ế.t Mục Dã ngay lập tức.
Người chồng này của tôi, tính chiếm hữu còn khá cao.
“Không cần, anh là chồng của tôi.”
Lúc tôi chủ động nắm tay anh, cảm giác áp bức không thể giải thích được kia lập tức biến mất.
Ánh sáng trong mắt Mục Dã nhanh chóng mờ đi sau đó nở một nụ cười gượng.
“Lan Lan, tôi biết sai rồi, những chữ trong bản pdf kia một chữ tôi cũng không bỏ qua, tôi đúng là một kẻ ngốc, vẫn luôn hoài nghi tấm lòng của em, Mạc Ngôn và tôi ở bên nhau cũng chỉ để khiến em ghen, tôi thực sự hối hận rồi, em có thể tha thứ cho tôi được không?”
Giọng nói của anh ta có sự nghèn nghẹn khó tả, đôi mắt đỏ ngầu bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng.
Tôi mỉm cười.
“Mục Dã, bây giờ trông anh thực sự giống một con chó hoang vậy.”
Anh ta chợt khựng lại, những giọt nước mắt đục ngầu lặng lẽ rơi trên khuôn mặt.
Môi mấp máy nhưng không một lời nào được thốt ra.
Mục Hoà nhẹ nhàng giáng cho một đòn chí mạng.
“Mục Dã, bây giờ cậu nên gọi cô ấy là chị dâu, sau này nhớ cẩn thận hơn.”
Mục Dã đột nhiên lao tới như điê.n và giằng co với Mục Hoà.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, bộc lộ sự tức giận và tuyệt vọng vốn đã bị đè nén bấy lâu, giọng nói khàn khàn.
“Khương Lan là của tôi, anh là kẻ hèn hạ lợi dụng cơ hội.”
“Người cô ấy yêu là tôi.”
Mục Hoà mỉm cười hiền lành, nhưng lại đấm một cú không chút nương tay.