Mục Hoà Khương Lan

Chương 8



9.

Sau khi tỉnh dậy, đã không còn thấy bóng dáng Mục Dã ngoài cửa sổ.

Bạn của anh ta gọi điện cho tôi, cầu xin tôi đến bệnh viện nhìn anh ta.

“Chị Lan, anh Dã bị sốt cao rồi, lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên chị, chị đến thăm anh ấy được không?”

Tôi đùa nghịch chiếc tai của Mục Hoà, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác thật tuyệt.

“Tôi đã kết hôn rồi, anh tìm tôi không thích hợp cho lắm.”

Người ở bên kia sửng sốt một lát, giọng có chút lo lắng.

“Tình cảm của hai người nhiều năm như vậy không phải là giả dối, chị Lan, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?”

“Anh Dã thực sự đã hối hận rồi, trước đấy anh ấy còn vì chị mà uống nhiều rượu đến nỗi nhập viện,_____”

Điện thoại bị cúp máy, lời nói đầu bên kia chợt ngừng lại.

Mục Hoà ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đó phản chiếu khuôn mặt tươi cười của tôi.

“Lan Lan có muốn đi không?”

Trong giọng nói thờ ơ của anh có chút cảnh giác.

Tôi không trả lời mà hỏi ngược: “Anh có muốn em đi không?”

Con ngươi của anh run lên, ánh sáng trong đó vỡ tan.

“Không muốn.”

“Ừm, vậy thì không đi.”

Đôi mắt anh chợt sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Dái tai đỏ rực như bị thiêu nóng.

Không biết là do bị tôi nghịch hay cái gì khác.

Khương Quốc lặng lẽ kể cho tôi nghe một bí mật của vài ngày trước khi chúng tôi đính hôn.

Khi Mục Hoà nghe tin tôi sắp kết hôn, anh ấy lập tức trở về nhà. Anh ấy thậm chí còn gửi cho Khương Quốc một dự án đầy hứa hẹn.

Khương Quốc đã ngấp nghé dự án này từ lâu rồi.

Anh ấy ngay lập tức đã đồng ý giới thiệu anh ấy cho tôi.

Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với Mục Hoà.

Tôi không hiểu tại sao anh thà hy sinh nhiều như vậy để cưới tôi.

Cho đến khi tôi nhìn thấy tên tiếng Anh và chữ viết của anh ấy.

Khi ở nước ngoài, tôi bị thương ở mắt cá chân và phải nhập viện, lúc ấy tôi có tham gia một sự kiện do bệnh viện tổ chức.

Viết những lo lắng gần đây của bản thân vào trong một lá thư, lá thư này sẽ ngẫu nhiên chuyển đến tay một bệnh nhân khác.

Đó là một thời gian tối tăm đối với tôi.

Phát hiện ra hành vi lừa dối của Mục Dã, mối tình kéo dài 5 năm như một trò đùa vậy.

Trạng thái của tôi không được tốt, thường làm tổn thương chính mình.

Đoàn múa đã cho tôi một kỳ nghỉ ngắn để tôi hồi phục sức khỏe.

Tôi viết bức thư này bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó.

Dù sao cũng không ai biết đến tôi.

Ngày hôm sau, tôi thực sự đã nhận được thư trả lời.

Nét chữ vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)

Người ấy nói ở một mức độ nào đó, có thể tránh xa khỏi kẻ cặn bã này, đó là may mắn của tôi.

Tôi bật cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

Theo thời gian, chúng tôi trở thành bạn nhờ vào những bức thư.

Anh ấy vô cùng lịch sự và nhẹ nhàng, từng câu từng câu đều trả lời.

Ở một mức độ nào đó mà nói, anh ấy đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Kì nghỉ kết thúc, tôi cũng được xuất viện.

Nhưng chúng tôi không có trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau đó nữa, khi tôi lại đến bệnh viện thì được biết đối phương cũng đã xuất viện rồi.

Thông tin của bệnh nhân cũng không thể tiết lộ.

Liên lạc giữa chúng tôi cũng bị cắt đứt như thế này.

Cho đến khi tôi nhìn thấy cái tên tiếng Anh và nét chữ quen thuộc của Mục Hoà.

Cuối cùng tôi đã nhận ra.

Mục Hoà đã có âm mưu với tôi từ lâu rồi.

Nhìn người đàn ông bên cạnh trong mắt tràn đầy ý cười.

Trong lòng tôi có một chút ngọt ngào từ rất lâu chưa thấy.

Trước đây tôi cảm thấy đây chỉ là một cuộc hôn nhân bình thường, là ai cũng không quan trọng.

Bây giờ tôi lại mừng thầm, thật tốt vì đó là anh.

10.

Vài ngày sau tôi lại nhận được tin về Mục Dã.

Anh ta xuất viện rồi, sốt cao suốt ba ngày ba đêm.

Mạc Ngôn luôn ở bên và chăm sóc anh ta.

Sau khi tỉnh lại, anh ta đã đưa Mạc Ngôn đến tìm cha Mục, làm cho ông ấy đồng ý cho anh ta kết hôn cùng Mạc Ngôn.

Cha Mục tức giận đến mất bình tĩnh.

Ông ấy lấy một cây gậy và đánh anh ta.

Nghe nói anh ta bị đánh hơn chục gậy mà không dám nói một lời, gần như ngất xỉu.

Cuối cùng vẫn phải nhờ mẹ Mục cầu xin mới dừng lại.

Bà ấy là một người phụ nữ rất tốt, dù là con ngoài giá thú nhưng bà chưa bao giờ đối xử tồi tệ với Mục Dã.

Là phụ nữ, tôi không hiểu tại sao bà ấy lại có thể hào phóng đến vậy.

Mục Hoà chỉ nhẹ nhàng nói: “bởi vì mẹ anh không yêu ông ta.”

Tôi cụp mắt xuống.

Vì không yêu, cho nên mới không quan tâm chút nào.

Mạc Ngôn quỳ xuống khóc lóc và nói rằng mình đã có thai.

Là đứa con của Mục Dã.

Trong mắt cha Mục lóe lên vẻ bối rối, cuối cùng ông cũng đồng ý cho cô ta vào cửa.

Tất nhiên, ông ấy biết mối hận giữa tôi và Mạc Ngôn.

Để bù đắp cho tôi, ông ấy đã chia cho tôi 10% cổ phần.

Mẹ Mục mỉm cười vỗ nhẹ vào tay tôi, dường như thời gian không để lại dấu vết nào trên cơ thể bà.

Vẻ đẹp và sự thư thái vẫn còn nguyên vẹn.

“Đừng từ chối, cầm lấy nó đi.”

Nghĩ lại thì, nếu không lấy thì Mục Dã sẽ được lợi.

Tôi không từ chối mà nhận.

Khi Mạc Ngôn biết chuyện này, cô ta không còn vẻ đơn thuần như trước nữa.

Cô ta nhìn, giống như muốn ăn thịt tôi.

“Khương Lan, cô có cái gì mà đắc ý, người Mục Dã yêu nhất vẫn là tôi.”

Những lời nói tàn nhẫn được phát ra, nhưng ánh mắt lại vô cùng cảnh giác.

Tôi liếc nhìn bụng cô ta và mỉm cười.

“Chúc mừng nha, em dâu, chúc hai người mãi mãi bên nhau.”

Cô ta co người lại theo phản xạ.

Mục Dã đứng bên cạnh Mạc Ngôn, giống như một con rối bị mất đi linh hồn.

Trên mặt chỉ còn lại sự mệt mỏi và tê dại.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, cười khổ.

“Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”

Tôi rất vui.

Đứa trẻ trong bụng Mạc Ngôn có thể không phải là con của Mục Dã.

Trước đó tôi đã tra qua, ngay cả khi ngoại tình với Mục Dã thì cô ta cũng chưa bao giờ chia tay bạn trai Lâm Hào ngoài giờ học.

Sinh hoạt của cô ta đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Lâm Hào.

Đó là lý do vì sao ở trước mặt Mục Dã, cô ta có thể giả vờ coi tiền bạc như rác rưởi và làm một bông hoa trắng hết lòng theo đuổi tình yêu thuần khiết.

Sau khi bọn họ xác nhận mối quan hệ, Mạc Ngôn trực tiếp đá Lâm Hào.

Lâm Hào cũng là một người tàn nhẫn, sau khi biết chuyện, anh ta đã đe dọa Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, chỉ có thể một bên vừa yêu Mục Dã, một bên “vỗ về” Lâm Hào.

Khi Mục Dã đứng dưới mưa, cô ta vẫn đi chơi với Lâm Hào.

Bây giờ nhìn xem cặp đôi này tương lai trông như thế nào.

Tôi thực sự vô cùng hài lòng.

…….

Cũng có lẽ tôi đang háo hức muốn bắt được thứ gì đó.

Mục Dã càng ngày càng đối tốt với Mạc Ngôn, hầu như đều đáp ứng mọi thứ cô ta muốn.

Anh ta còn bất chấp cơn mưa lúc nửa đêm để mua món lẩu cay ở Thành Nam cho cô ta.

Chi 10 triệu để mua một chiếc vòng cổ tại buổi đấu giá cho cô ta.

Thậm chí anh ta còn đặt một hòn đảo lớn chỉ để cầu hôn.

Vô cùng xa xỉ và lãng mạn.

Mạc Ngôn đắc ý công khai tình cảm, công bố rất nhiều ảnh.

Kèm theo một dòng chữ: [Người tôi sẽ kết hôn.]

Cho dù danh tiếng của bản thân có kém đến đâu, cô ta cũng không quan tâm, chỉ muốn tát vào mặt người khác.

Mạc Ngôn vô cùng hài lòng.

Cô ta thường xuyên đăng ảnh để chế nhạo tôi.

[Cô nhận được 10% cổ phần thì như thế nào?”]

[Không phải là vẫn không thể chiếm được trái tim của Mục Dã sao?]

Sự ngu xuẩn của cô ta làm tôi cảm thấy buồn cười.

Tôi cảm thấy cô ta rất hợp với Mục Dã.

Đều ngu như nhau.

Nhưng tôi vẫn không muốn bọn họ sống tốt.

Thế là tại lễ cưới của họ xảy ra một bất ngờ.

Ảnh và video giường chiếu của Mạc Ngôn cùng Lâm Hào bất ngờ xuất hiện trên màn hình lớn.

Mỗi bức ảnh cũng được đánh dấu thời gian rất rõ ràng.

Lâm Hào đã sớm biết Mạc Ngôn sẽ không bỏ qua anh ta.

Cho nên anh ta đã bí mật quay lén những đoạn video và bức ảnh này.

Tôi đã đưa cho anh ta một khoản tiền, có tiền thì những thứ này có thể dễ dàng lấy được.

Mạc Ngôn yêu cầu đám cưới phải thật long trọng và lộng rẫy.

Vì vậy, Mục Dã chỉ mời những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu.

Ngoài ra còn có vô số phương tiện truyền thông phát sóng trực tiếp.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang xôn xao.

Mạc Ngôn run rẩy ngã xuống đất, trên mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

Mục Dã ngơ ngác nhìn màn hình lớn, môi run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ.

“Tắt đi, nhanh tắt đi.”

Người dẫn chương trình kịp phản ứng và hét lên.

Hiện trường hỗn loạn.

Đám cưới hoành tráng này lại trở thành một trò hề