Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 104



Quách Tĩnh và Niệm Từ đã ngồi chờ trong phòng từ sớm.

Hai người đang mở chai rượu, là một chai vang trắng. Đồ khui của tiệm có vẻ không dễ xài, ngó bạn phục vụ đứng cạnh muốn nhào vào phụ lắm rồi, nhưng lại không dám mở miệng với người đang đứng quay lưng lại là Quách Tĩnh, cứ đứng đằng sau ấp úng hỏi dò: "Cái này, cái này, để..."

Niệm Từ quay sang thấy bạn ấy, cười hỏi: "Bọn mình mở không đúng à?"

Bạn gái ấy gật đầu toan nói, ngước lên đụng ngay gương mặt mày kiếm mắt sáng của Quách Tĩnh đang vừa quay ra theo, hai má đỏ bừng, càng nói không thành câu: "Cái, cái đồ khui này hơi khó xài, để em giúp..."

"Vậy cám ơn bạn."

Quách Tĩnh đưa chai vang qua, ngồi xuống lại, ngẩng đầu hỏi hai đứa bọn tôi vừa vào: "Phương Minh Vũ đâu?" Khâu Hàng bấn lên ngay: "Cô ấy chưa vào à?"

Bạn phục vụ bưng món ăn kêu thất thanh: "Khâu Hàng? Anh là Khâu Hàng?" Khâu Hàng xoay phắt người đi ra: "Không đến nổi dỗi bỏ về Thượng Hải đấy chứ?!" Minh Vũ đi sau bạn phục vụ vào phòng, chả hiểu gì: "Anh đi đâu đấy?"

"Không, không có gì..." Khâu công tử cười gượng, trừng mắt nhìn ra sau đề phòng có ai trêu. Nhưng nào ai rảnh đâu, tôi đói đến lép kẹp bụng, bốc một miếng thanh long trong đĩa cho thẳng vào miệng: "Mau mau lên món đi, cả ngày nay tớ chả ăn gì."

Phương Minh Vũ ré lên: "Cậu biết dơ không đấy phải rửa tay đã chứ!"

Tôi trắng trợn đối mắt với cậu ấy, vẻ tớ cóc sợ, tay bốc thêm một miếng: "Cứ không rửa đấ..."

Mới vừa láo lếu dở chừng đã bị bà chúa Phương xé rẹt bịch khăn giấy ướt túm lại, chà cho muốn bong da tay: "Dơ chết cậu đi!" "Ai da da đau cậu nhẹ tay cái!"

Bà chúa Phương lời bỏ ngoài tai, coi thấy sạch rồi bèn xô tôi: "Được rồi đấy ăn đi." Tôi chun mũi ngồi xuống kế Khâu Hàng, "Cậu làm sao mà chịu nổi ấy hả?"

Khâu Hàng lờ tôi, tay cầm điện thoại. Trong tay cậu ấy là chiếc iphone đời đầu vừa ra, bản của thị trường Mỹ, thậm chí không có lựa chọn tiếng Trung, nhưng đã có thể lên mạng.

"Xem gì thế cậu?"

Khâu Hàng vừa lưu một video, ngước nhìn tôi bảo: "Phim hoạt hình ngắn của Tưởng Dực đoạt giải rồi, tháng sau chắc cậu ấy sẽ về tham dự triển lãm phim hoạt hình." Tôi cứ nghe trong đầu ù ù, giống như lượng đường vừa nạp chưa kịp đi vào máu mà kẹt cứng ngắc ở não, "Gì cơ?"

"Trước nghe cậu ấy kể là có tham gia một cuộc thi bình chọn phim hoạt hình ngắn tầm cỡ thế giới, thế mà được giải thật chứ." "Cậu, cậu làm sao mà biết..." Tôi hỏi lộn xộn.

Khâu Hàng không nói, Minh Vũ dẩu môi: "Tưởng Dực cũng được lắm, đi một mạch ba năm chả có cái thư, Quan Siêu ít ra còn được cú điện thoại, ông đại gia này đến cả nhóm chat cũng im thin thít, chỉ liên lạc riêng hai người anh với Quách Tĩnh."

Khâu Hàng nói: "Cậu ấy có liên lạc với Hoàng Doanh Tử đấy chứ, người ta cũng không có trả lời lại." "Liên lạc với tớ bao giờ cơ?" Tôi ngẩn ngơ hỏi.

"Không phải tết đều chúc mừng nhà cậu ấy à?"

"Cái đó mà cũng tính là liên lạc?" Phương Minh Vũ trợn trắng mắt, "Đó là liên lạc ba mẹ cậu ấy thôi biết không? Chú dì săn sóc cho từ nhỏ tới lớn, tết còn dám tiết kiệm câu chúc thì có còn ra con người không?"

Khâu Hàng toan nói gì, điện thoại của Quách Tĩnh vừa lúc ấy reng lên.

Cậu ấy nhìn tôi một cái, bắt máy: "Ừ, tớ ở Bắc Kinh rồi, đang mấy giờ bên đó thế? Ở chỗ kế trường của Doanh Tử..."

Bỗng tôi hiểu ra người ở đầu bên kia là ai, tim không tự chủ được thắt lại.

"Vừa tụ họp ở tiệm ăn xong, chưa ăn đâu. Nghe Khâu Hàng bảo phim ngắn của cậu đạt giải à?"

Giọng bên kia không to, âm điện thoại phát ra loáng tháng không rõ nói cái gì. Tôi càng thấy đầu trống rỗng, miếng dưa hấu trong tay bị bóp nát bét. "Thiết bị hôm qua tới rồi, hôm nay chạy xe cả ngày quên nói cậu."

”Ba tớ họ đang sửa hôm nay này, nếu có gì không rõ sẽ bảo cậu."

"Ừ cậu không cần lo quá, đã mời được bên kĩ thuật rất có kinh nghiệm." "Được, tớ biết rồi."

"Đúng rồi, triển lãm phim cậu có về không?"

Tất cả mọi người đều nín lặng, đầu dây kia đáp liền câu gì đó.

Quách Tĩnh không nói gì, hồi lâu mới mở miệng: "... Vậy cậu giữ gìn nhé." Cậu ấy nói dứt thì ngẩng lên nhìn tôi, chừng hỏi tôi muốn nói gì không.

Tôi luống cuống cụp mắt về, hỏi Niệm Từ ngồi bên cạnh: "Sao đồ ăn còn chưa lên thế?" Quách Tĩnh khựng lại một thoáng, lại nói mấy câu với bên kia, sau đó cúp máy. Khâu Hàng hỏi: "Tháng sau cậu ấy không về à?"

"Ừ."

Cửa phòng mở ra, phục vụ vào đưa đồ ăn.

Tôi vừa thấy bạn ấy đặt cái đĩa xuống là lăm lăm tính gắp: "Cho mình chén cơm trắng nữa!" Bạn phục vụ hỏi: "Vịt quay có cuốn bò bía rồi chị vẫn gọi cơm ạ?"

"Vậy thôi bạn đem bò bía lên trước đi."

Các bạn ấy còn muốn hỏi, tôi vội quay đi túm Niệm Từ hỏi sang chuyện khác: "Cậu tới Bắc Kinh định ở đâu?" "Lần này tới cũng định đi tìm nhà, không biết khu gần chỗ tớ làm giá cả thế nào?"

"Bên ấy vẫn còn trong Tam Hoàn, chắc ăn là không rẻ nổi đâu." Khâu Hàng nói, "Cái nhà kia của tớ cũng sắp hết hợp đồng thuê, đã nói với bên thuê là tớ sẽ lấy về, Minh Vũ tới là bọn tớ dọn vào đó luôn, cái gần trường giờ dư ra cậu ở tạm trước đi, cách chỗ cậu làm không xa, cũng gần Doanh Tử nữa."

Phương Minh Vũ thế mà còn biết đỏ mặt: "Em đến sẽ ở chung với Niệm Từ, anh tự đi mà dọn." Khâu Hàng cúi đầu cười: "Vậy cũng được."

Niệm Từ đành cười trừ lắc đầu: "Tháng sau tớ tới rồi, vẫn phải tìm nhà trước." "Vậy tớ dọn ra luôn là được mà." Khâu Hàng nói, "Tớ qua trường ngủ ký túc xá."

Niệm Từ còn phân vân định nói, tôi đã hỏi trước: "Vậy tớ tốt nghiệp xong có thể tới ở cùng được không?" Quách Tĩnh hình như muốn mở miệng nhưng lại bị Minh Vũ chen ngang: "Không cậu còn tính đi đâu." Tôi yên tâm rồi, nói với Niệm Từ: "Cậu tới thì tớ cũng dọn sang."

Niệm Từ nghĩ một thoáng, cười nói: "Mình ăn đã."

Tối đến tôi ngủ lại khách sạn với Niệm Từ. Tôi nằm bò ra giường thẫn thờ, cậu ấy cũng mặc tôi, thu xếp xong hành lý thì đi tắm.

Tôi nằm một lúc lâu, đột ngột lật người đứng thẳng dậy, cắm mạng vào máy xách tay, mở Google gõ: Tưởng Dực.

Trong bụng thầm tự mắng: đồ thần kinh.

Thế nhưng tay vẫn nhanh chóng rà qua kết quả, nhấn chọn. Liên kết mở lên rất nhanh, là tin về liên hoan phim hoạt hình sinh viên quốc tế. Bộ phim ngắn "Chú cá" của Tưởng Dực nằm chễm chệ ngay đầu trang trong vai trò tác phẩm trọng điểm được giới thiệu.

Tôi ấn vào video xem được một chút, vẫn những đường nét đơn giản, sáng sủa quen thuộc, phối màu và cách vẽ trẻ trung đáng yêu, nhưng còn chưa vào phần diễn biến thì tôi đã đâm ra khó chịu tắt đi, tắt xong lại mở, xong lại tắt xong lại mở...

Đúng lúc ấy thì cánh cửa phòng tắm kèn kẹt kêu, tôi tức thì kéo chuột thẳng xuống tới cuối, thấy tin tức triển lãm phim đăng ở cuối trang bèn ghi chú vào điện thoại.

Niệm Từ lau đầu, từ phòng tắm đi ra, hỏi tôi: "Đang làm gì thế?" "Không có gì." Tôi đóng máy tính lại hỏi: "Niệm Từ lần tới cậu quay lại là khi nào ấy?"

"Ngày 11 là tớ vào làm luôn." Cậu ấy lấy khăn lau tóc: "Cái triển lãm phim hoạt hình của Tưởng Dực là tháng 10 nhỉ? Cậu có đi xem không?"

"Không đi."

Niệm Từ cười: "Hai người các cậu không định làm hoà luôn à?"

=======