Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 13



Niệm Từ có rất nhiều chứng cứ nhỏ. Chính là, một người đáng tin như cậu ấy thường khi nói chuyện gì đó cậu ấy có chứng cứ, thì chuyện ấy có đến chính phần mười là thật.

Đầu mùa hạ năm 1998, lúc tan giờ trưa về nhà, Niệm Từ nói với tôi và Minh Vũ: "Tối nay nghỉ học, có thể tụi mình đều phải qua nhà Quách Tĩnh ăn cơm đó." Tôi hỏi: "Sao vậy?"

Minh Vũ nói: "Mẹ Quách Tĩnh không phải chưa được chuyển vào biên chế tập thể của xí nghiệp à? Sao còn mời khách?" Tôi vuốt tóc: "Mẹ Quách Tĩnh muốn chuyển vào biên chế của xí nghiệp à?"

Niệm Từ nói: "Chú Hoàng và ba Tưởng Dực đều giúp dì ấy rất nhiều, nhưng nghe nói vẫn không được." Tôi nhăn mày: "Ba tớ giúp khi nào?"

Niệm Từ nói: "Ba tớ hôm trước cũng muốn giúp tìm bên nhánh bên đó một chỗ làm ngắn hạn, nhưng cũng không được." Tôi khó hiểu: "Sao phải làm ngắn hạn."

Niệm Từ nói: "Biết đâu được thành chính quy."

Minh Vũ nói: "Đã chưa xin được rồi sao còn đãi khách?"

Niệm Từ nói: "Hình như chú Hoàng giúp xin một chỗ nhỏ trong khu tập thể cán bộ, để mẹ Quách Tĩnh mở quầy xiên nướng." Mắt tôi sáng lên, "Khu tập thể có quán xiên nướng rồi á?"

"Đúng rồi, có quán xiên nướng." Niệm Từ và Minh Vũ nhìn nhau thở dài, hai bạn hối hận đã đem chuyện này ra nói với một bạn nhỏ đầu óc chưa lớn là tôi. Tôi thì vui cực: "Mẹ Quách Tĩnh nướng cánh gà siêu ngon ấy."

Niệm Từ nói: "Thì thế, nên hôm nay mình đi quán xiên nướng nhà Quách Tĩnh ăn." Tôi lại hỏi: "Sao cậu biết là hôm nay?"

Minh Vũ nói: "San San nói chứ gì." "Cũng đúng, nhất định là San San nói."

Niệm Từ nói: "Ừ, tớ còn có một chứng cứ nhỏ nữa."

"Chứng cứ gì vậy?"

"Hôm nay quán xiên nướng khai trương." Niệm Từ cười híp mắt, nói: "Ba mẹ tụi mình thế nào cũng sẽ ủng hộ." Nói rất có lý!

Minh Vũ nhìn trời: "Nhưng mà nhìn tiết trời như vầy lại sắp mưa nữa mất, không biết tối có khai trương được không."

Năm đó, phương Nam mưa dầm, World Cup 98 vừa khai mạc ở Pháp, "Hoàn Châu Cách Cách" nổi khắp trời Nam đất Bắc, quán xiên nướng của nhà Quách Tĩnh cũng khai trương.

Mẹ Quách Tĩnh tháo vát trung hậu, nấu ăn cũng cực ngon, nhưng trước đây Quách Tĩnh phải không ít lần đánh nhau với mấy đứa con nít khác vì mẹ.

Nguyên nhân nói ra thì rất nực cười, là vì Quách Tĩnh không phải con của gia đình đều là cán bộ.

Ba Quách Tĩnh trước khi đi lính đã đính hôn, sau khi đổi ngành thì nghe lệnh điều đến xí nghiệp làm lái xe. Tuy được giới thiệu làm quen với rất nhiều cô gái tầm tuổi, nhưng cuối cùng ông vẫn kết hôn với người đã đính ước tại quê nhà.

Nhưng khổ nỗi mẹ Quách Tĩnh chẳng được học hành bao nhiêu, rất khó tìm được việc trong công trường. Thế nên có một thời gian dài là ba Quách Tĩnh một tay nuôi cả gia đình.

Lương của xí nghiệp không thấp, tuy gia đình chỉ có một nguồn thu nhập đi nữa cũng vẫn có thể sống qua ngày. Thế nhưng vẫn có vài đứa con nít ếch ngồi đáy giếng, thích dìm nói xấu bạn để thấy mình hơn người.

Cũng may là Quách Tĩnh từ nhỏ đã không phải kiểu yếu bóng vía, ai mắng cậu ấy, cậu ấy bèn đập lại. Nếu có thể dùng tay chân giải quyết thì quyết không tốn nước bọt. Hầu như chẳng chịu thua thiệt bao giờ. Về sau lớn lên, tướng tá cũng cứng chắc hệt như tâm hồn, bên cạnh còn có đám bạn kết nghĩa thề chết có nhau là Quan Siêu với Tưởng Dực, uy phong lẫm liệt, càng không có ai dám ngắm nghé chọc đến chức anh đại của khối nữa.

Dẫu thế nào thì việc mẹ Quách Tĩnh mở quán xiên nướng với chúng tôi mà nói vẫn là một chuyện trọng đại. Mấy gia đình thân thiết đều đổ đến chúc mừng.

Quán xiên nướng nằm ở giữa vườn hoa và quảng trường lớn, gồm có ba gian, vốn là một cái siêu thị. Bây giờ gian trong đổi thành phòng bếp, có hai gian cho khách ngồi, bên ngoài cũng kê không ít ghế.

Ngày đầu tiên khai trương, ba Quách Tĩnh kê hẳn TV ra đường. Thế là khách ồ tới như nước, đồng thời cũng gây ra thế giới đại chiến giữa hai phái nam nữ.

Kết quả đương nhiên là bên nam thua bét - Ba tôi, chú Tưởng, chú Chung, còn có ba của Minh Vũ dẫn đám con trai Tưởng Dực, Quách Tĩnh, Quan Siêu ra ngồi trước máy phát thanh nghe World Cup phát lại. "Hoàn Châu Cách Cách" quay trở lại màn ảnh, mấy người mẹ ngồi với nhau cùng mổ xẻ Nhĩ Khang với Ngũ a ca, từ ngoại hình, học thức, bối cảnh gia đình, tiền đồ sau này vân vân đủ các mặt, bàn xem ai cưới làm chồng mới tốt.

Mẹ Quách Tĩnh bưng ra một đĩa đầy ắp cánh gà và xiên thịt dê để trên bàn của mấy bạn con gái chúng tôi, cười niềm nở nói: "Mấy nhỏ ăn nhiều vào cho cô."

Quách Tĩnh la lên: "Mẹ, chia con ăn với." "Muốn ăn tự qua đây lấy." "Quan Siêu đi lấy đi." Quách Tĩnh sai vặt.

"Tuân lệnh!" Quan Siêu vỗ mông chạy vèo sang đánh cướp, Minh Vũ liều chết kháng cự vẫn bị giành hết nửa đĩa. Tôi đuổi theo đến tận chỗ máy phát thanh, ba tôi cười haha nói: "Vào rồi."

"Đội Đức hả ba?" Tôi tò mò cũng ngồi sụp xuống hóng.

"Là đội Anh sút vào." Ba nói với tôi: "Trận này không có Đức." "Vậy đội Đức là hôm nào?"

"Ngày mai." "Vậy con coi với ba."

"Đêm khuya, cậu có thức nổi không?" Tưởng Dực coi thường. "Lần này tớ không ngủ đâu!"

"Còn chả hiểu việt vị mà đòi xem đá banh!" "Tớ cứ xem tớ cứ xem! Tớ biết việt vị!"

"Doanh Tử nhà mình cái gì cũng biết!" Ba tôi cười haha.

Chủ đề của buổi tối hôm đó vốn phải là "Khai trương may mắn", kết cuộc sau phải đổi thành "Nuớc vào như tiền".

Khoảng tầm chín giờ tối hơn, cơn mưa dầm ngoài trời bỗng nhiên to lên thành dông. Bấy giờ sấm giật chớp loè, lò nướng, bàn lẫn TV đều bị khiêng hết vào nhà. Mưa như cầm chĩnh đổ, cách biệt chúng tôi với bên ngoài. Chính vào lúc này, tiếng chuông cảnh báo lũ của công trường bắt đầu vang.

Con nước của năm ấy vượt xa cả tưởng tượng lẫn dự báo. Chuông cảnh báo mức độ cao vang lên, cũng có nghĩa là hầu hết cán bộ, đặc biệt là cán bộ nam phải lập tức có mặt tại cương vị công tác của mình, kiểm tra tình hình, đảm bảo thiết bị và dây chuyền sản xuất được an toàn.

Ba tôi và chú Tưởng lập tức đứng dậy đi ngay tới đơn vị, mẹ và ba Minh Vũ cũng phải tới trường học và bệnh viện để trực đề phòng. Mẹ Tưởng Dực nói: "Phải đưa tụi nhỏ về nhà."

Mẹ Quách Tĩnh vừa gấp gáp dọn đồ lại, vừa nói: "Hay cứ để lại đây chị canh cho." "Lầu một không an toàn, hai anh chị dọn quán còn đương bù đầu đâu có rảnh tay." Mẹ tôi nói, "Với lại cũng chẳng có thời giờ để quay lại rước bọn nhỏ về mất." "Hay qua nhà chị đi, nhà chị ngay đây cách mấy bước." Mẹ Niệm Từ nói, "Có bà ở nhà có thể để mắt canh bọn nhỏ."

"Em thấy được." Mẹ tôi quyết, "Giờ mình đi."

=========