Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 134



Minh Vũ ỉu xìu gật đầu, "Tớ không nỡ, tuy bác sĩ nói với tớ đứa bé bây giờ chỉ mới to cỡ mầm đậu, nhưng mà mầm đậu thì cũng là một đứa bé..."

"Vậy hồi nãy sao cậu lại nói linh tinh thế, sao còn chưa tìm Khâu Hàng?"

"Bác sĩ bảo tớ phải kiêng này kiêng kia nghe phát ù cả tai, sếp tớ thì gọi điện thoại giục đề tài, visa đi Mỹ thì sẵn sàng cả rồi, tháng 9 là nhập học. Giờ thì kế hoạch rối tung hết, bụng tớ cũng hoang mang mà..."

Tôi thầm nghĩ, đợi lúc Khâu Hàng biết được chuyện mình lên chức Trang Viễn còn nghe trước cả mình, thì mới là hoang mang style ấy...

Điện thoại của tôi vừa lúc ấy réo vang, biên tập trên lầu hối tôi lên: "Cô Hoàng, chùm ảnh đầu tiên chụp sắp xong rồi, chút nữa đổi tạo hình lại có thời gian trống để phỏng vấn." "Ồ ồ, được, tôi lên đây."

Trang Viễn bảo Minh Vũ: "Hay tớ đưa cậu về trước?"

Bà chúa Phương có vẻ đã hết bấn loạn, yếu ớt gật đầu: "Ừ, tớ thấy người hơi mệt thật." Tôi dặn: "Xong việc tớ qua chỗ cậu."

"Khỏi đi." Minh Vũ lắc đầu, "Tối Khâu Hàng về, bọn tớ còn phải bàn bạc chuyện này, bên cậu ấy không chừng còn rắc rối hơn." "Ai... Được."

Tôi nhìn bóng lưng dần khuất của Minh Vũ cùng Trang Viễn, chuyện đầu tiên nghĩ tới là, Minh Vũ từng thích Trang Viễn nhiều như thế, nhưng hiện tại cả hai lại như bạn bè lâu năm quan tâm cho nhau, và cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tối đến hoàn thành buổi phỏng vấn xong, tôi không yên tâm, trên đường bắt tàu điện về lại nhấn số gọi Minh Vũ.

Từ đầu bên kia, tiếng Khâu Hàng nói oang oang vọng vào: "Bảo là mới to cỡ mầm đậu thôi, dạ đã hẹn làm một mớ xét nghiệm rồi, tuần sau con ít cảnh quay chắc có thể xin nghỉ đi xét nghiệm chung với Minh Vũ, còn phải mua các thứ đồ nữa, cái nhà bên Xương Bình có thể giành một tầng làm phỏng con nít, mai con đi liên hệ kiến trúc sư... Kế hoạch du học chắc là không đổi, có lẽ sẽ sinh ở Mỹ luôn, nhưng lỡ đâu giữa chừng không học nữa về nước, vẫn phải đặt phòng sinh sẵn, mẹ mẹ nói mình đặt chỗ nào thì tốt? Con đã hẹn xong với bên chuyên gia dinh dưỡng rồi mẹ với ba coi xem ổn chưa..."

Tôi:...

Ủa alô có phải Khâu công tử núi Thái Sơn có sụp xuống cũng chả chớp mắt lấy một cái không đấy?

Minh Vũ hình như đi hẳn qua gian khác, kể tôi nghe từng chuyện một: "Anh ấy gọi điện về nhà. Bọn tớ tháng sau sẽ về đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ đưa tin cho bên truyền thông, không nhận phỏng vấn. Nhưng mà Nhạc Hoan Doanh bảo có lẽ cần cậu viết giúp một bài."

Viết thì không vấn đề, chỉ là, "Khâu Hàng mừng phát điên rồi à?"

Minh Vũ bật cười, "Giờ là đã xuống bớt rồi ấy, ban đầu anh ấy đứng cứng tại chỗ cả nửa tiếng, cứ hỏi đi hỏi lại là có thai thật hả? Mới bé bằng mầm đậu thôi có đúng là em bé thật không? Sao tớ không mập lên mà còn gầy đi? Xác nhận được xong thế là giống như bị con gì cắn ấy, anh ấy đã nhờ mẹ liên hệ với bạn học ở Bắc Kinh, chiều mai bọn tớ đi bên bệnh viện đại học y dược kiểm tra lần nữa. Cả phòng sinh cũng đặt xong xuôi cả rồi. Hồi nãy anh ấy còn gọi cho chuyên gia dinh dưỡng cho trẻ em mà Nhạc Sơn Phong giới thiệu, giờ đang điên cuồng lướt web đặt sách nuôi dạy trẻ, hồi nãy còn gọi cả điện thoại cho Tưởng Dực vênh vang là ta đây sắp lên chức. Tớ thấy chắc có khi bị chạm mạch đâu đó rồi..."

Chạm mạch cũng dễ hiểu, tôi còn vui ơi là vui đây này, nói gì là Khâu Hàng. Chẳng qua... "Vậy vụ đi du học của cậu thì sao?"

"Dự tính tháng 12 mới sinh, chắc không ảnh hưởng tới nhập học, hai bọn tớ đã bàn là tháng tám sang trước làm quen, nếu thấy ổn thì ở lại học rồi sinh, không ổn thì về. Ổn được thì sinh bên đấy luôn, đỡ suốt ngày bị phóng viên nhòm ngó cái bụng tớ. Mấy năm nay tớ còn chả dám mặc đồ thụng cơ ấy, không cứ bị đưa tin là có thai suốt..."

Cũng đúng thế thật...

"Nhưng mà đám cưới thì phải lo gấp, buổi thi vấn đáp lấy bằng tớ xin sếp dời lại rồi, tớ không muốn ôm bụng bầu mặc váy cưới đâu!" "A đúng, tháng năm là phù hợp nhất, Quan Siêu cũng cưới tháng năm, giờ mình bắt tay chuẩn bị ngay đi."

Ai mà ngờ được, con người giỏi giang, tinh tế, mẫn cảm, tuỳ hứng như Minh Vũ lại là người đầu tiên trong đám bọn tôi làm mẹ. Tôi cười, "Còn tưởng cậu phải băn khoăn lâu hơn cơ."

Kết hôn sinh con vốn là chuyện trọng đại, Khâu Hàng lại là đại minh tinh chói sáng trong lòng bao nhiêu người hâm mộ, áp lực mà Minh Vũ phải chịu vô cùng lớn. Nhưng hai người bọn họ đã cùng nhau đi qua bao nhiêu khó khăn rồi, kết cục ngày hôm nay cũng là đương nhiên.

Minh Vũ bật cười: "Mới đầu tớ cũng băn khoăn, nhưng mà hồi chiều lúc tớ vừa nhìn thấy Trang Viễn, thì đã nghĩ thông hết rồi." Nói vậy nghĩa là sao?

”Trong chớp mắt trông thấy Trang Viễn, tớ bỗng cảm thấy mình thật sự là người lớn rồi. Doanh Tử, làm người lớn tốt lắm luôn ấy." Tôi ngẩn ra.

Minh Vũ cười: "Hồi còn nhỏ bọn mình toàn mong sẽ lớn nhanh lên một chút. Nhưng mà trước đây có mấy năm, Doanh Tử, tớ thật sự cảm thấy lớn lên phiền chết đi được. Tớ vừa tự cao lại vừa tự ti, vừa háo thắng vừa yếu đuối, sao tớ lại thành thế này chứ?"

Tớ là con gái của cô chủ nhiệm ban giảng dạy, là học sinh đứng hạng nhất khối, thế nhưng lại giơ cờ hàng bỏ chạy khi đứng trước ngôi trường mình mơ ước. Tớ không phân biệt được mình thích Trang Viễn hay chỉ là hâm mộ, cũng không biết làm sao ở cạnh người mình thật lòng thích là Khâu Hàng.

Về sau bị mọi người đàm tiếu, công kích, liên luỵ Khâu Hàng rơi xuống đáy sự nghiệp, cũng bị liên luỵ mất đi cuộc sống riêng của bản thân, tớ chỉ cảm thấy cuộc đời quá mức rắm rối,

mà mình thì quá nhỏ nhoi...

Nhưng mà từ mấy năm nay, những buồn bực nọ đã đi đâu hết rồi ấy.

Có lẽ là nhờ Khâu Hàng, cũng có lẽ là tớ đã lớn, tớ không còn lo được lo mất, hy vọng một người chính mình không hiểu được bao nhiêu sẽ thích mình, cũng không còn vùng vằng thích một người lại giấu kín không muốn người ta biết.

Giờ tớ đã là một người lớn, tớ chỉ làm một tớ mà bản thân tớ thích thôi.

"Thì ra đây mới là tớ, tớ như thế này quá ổn luôn ấy chứ." Minh Vũ mỉm cười, "Chỉ là trước đây tớ chưa nhận ra. Chiều hôm nay trông thấy Trang Viễn, bỗng nhiên tớ nhớ lại cảm giác bất an, lúng túng khi đứng trước cậu ấy lúc nhỏ, tớ hầu như đã quên mất mình từng như thế. Tớ của bây giờ thật là tốt, biết người thật lòng mình thích là ai, mình muốn gì, có thể thoải mái bộc bạch, cố gắng vì cái mình thích, mình muốn có. Doanh Tử, tớ đã lớn rồi, đã là một người trưởng thành, đủ mạnh mẽ để làm lá chắn cho con của mình."

Tôi nghe cậu ấy nói, lòng ngập tràn cảm xúc, cảm thấy hết thảy đều đủ đầy, mắt hơi hơi nhoè đi.

Nhưng bà chúa Phương lập tức phá hoại không khí: "Nhưng mà tớ hy vọng con tớ đừng có mà yêu sớm." "A ha ha?" Bà chúa Phương bị vị tổ tiên phong kiến nào ám à?

"Còn bé mà đụng chuyện tình cảm quá là khổ sở ấy, cứ ngố ngờ nghệch như cậu không vui hơn à."

Gì mà lôi cả tớ vào? Tự khen mình còn dìm bạn là sao ấy hả!

"Có phải tớ chưa từng yêu đơn phương đâu!" Mũi tôi ngưng luôn không sụt sịt tiếp.

"Ha!" Phương Minh Vũ quăng cho tôi một tiếng cười lạnh, tiếp tục chìm đắm trong việc khỏ đầu chỉ đạo bạn nhỏ còn chưa sinh ra đời: "Yêu sớm cũng được, nhưng mà đừng có thích kiểu người bay ở trên trời như Trang Viễn."

Nghĩ nhiều ghê đấy.

"Tớ chẳng muốn trải qua những ngày vừa thích cậu ấy vừa phải đề phòng cậu ấy vượt qua lấy mất hạng nhất khối nữa đâu. À, quan trọng hơn nữa là, cũng đừng yêu đại minh tinh trăm ngàn người hâm mộ cái gi gỉ gi gi gì ấy, lại còn sến súa tỏ tình trước đám đông, cũng chỉ có kiểu thiếu văn hoá như Khâu Hàng mới nghĩ ra! Cậu bảo xem tại sao cậu không ngăn hắn lại hả? Trời đất ạ, tớ cảm thấy hết thảy khổ sở trong hai mươi năm đầu đời của tớ đều là vì hai con người ấy."

Tớ cảm thấy tất thảy khổ sở trong hai mươi năm đầu đời của tớ đều là vì có cô bạn như cậu! Còn khóc vì cậu nữa thì tớ là con cún!

Nói trước bước không qua.

Tháng năm, Phương Minh Vũ kết hôn, tôi khóc đến mũi ướt mèm, giống y như thành ngữ hay nói là khóc thành cún con...

=====