Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 47



Học trưởng toả sáng như Nhan Quân giống như một viên kim cương, lấp lánh chói mắt, hoàn mỹ đến mức tưởng như không có vệt nứt nào.

Khuyết điểm duy nhất là: Khi bạn thích anh ấy, mà anh ấy lại không thuộc về bạn, thì sự chói sáng ấy có thể làm đau xót mắt bạn, sự cứng rắn đó có thể làm đứt tay bạn.

Niệm Từ thích người con trai ấy như vậy, mang theo một sự mù quáng và nhiệt tình rất ít thấy ở bạn ấy. Thế nhưng, tình cảm nồng nhiệt ấy lại được bạn ấy giữ kín bưng. Chỉ có một mình tôi biết.

Hoàng Doanh Tử không có bụng dạ sâu xa, đã không quản khó khăn bảo vệ bí mật này của bạn. Thế nhưng, điều khó khăn hơn là, nhìn thấy Niệm Từ mà tôi yêu mến nhất, Niệm Từ luôn điềm đạm, ung dung, cứ như vậy đem tất thảy cuộn trào trong lòng đè ép xuống dưới mặt hồ phẳng lặng. Thực ra, đó cũng chỉ là vì cô thiếu nữ cũng không biết phải làm sao.

Đây là cách Niệm Từ thích một người, hay phải nói, đây là cách Niệm Từ thích Nhan Quân. Nhan Quân có xứng đáng được thích đến như vậy không?

Tôi không rõ.

Bởi vì ấy là chuyện riêng Niệm Từ mới đánh giá được, việc tôi có thể làm chỉ là bầu bạn với bạn ấy thôi.

Buổi chiều mùa đông muộn, ánh nắng chỉ lờ mờ ấm, trong phòng họp của hội học sinh, Nhan Quân cắt chiếc bánh kem to oành ra làm nhiều phần chia cho các bạn giúp chuẩn bị lễ kỷ niệm trường. Bánh kem toàn bằng bơ, ngọt ngọt, thơm béo, ăn vào sướng híp cả mắt lại.

Nhưng mà vẫn có người từ chối sự dụ dỗ ngọt ngào ấy, Diệc Phi đang giảm cân, quyết không nhìn tới tất cả các thức ăn nhiều calori. "Ăn một miếng thì cả tối qua chạy bộ cũng như không."

Bạn nữ bên cạnh bật cười: "Diệc Phi, em đã gầy thế này rồi, thật sự không cần giảm nữa đâu." Bạn nữ đang nói không mặc đồng phục, mà mặc bộ đồ tập múa tím đậm cùng đôi giày ba lê tiệp sắc.

Tôi nhìn bạn ấy, tự nhiên cảm thấy hơi quen quen.

Diệc Phi thấy vậy bèn giới thiệu: "Niệm Từ, Doanh Tử, đây là chị Kim Viên Viên, bọn tớ đều ở ban văn nghệ, đêm hội chào mừng bạn mới chị ấy từng múa Hồ thiên nga ấy, các cậu nhớ không?"

Tôi nhớ rồi.

Sau cái bài Hồ Thiên Nga nọ, Quan Siêu bèn coi chị ấy là nữ thần, lúc đưa đón Diệc Phi đi tập múa cực kì tích cực chủ động chào hỏi, còn xin số QQ của người ta.

"Chào hai em, Hoàng Doanh Tử đúng không? Chị nghe nói đêm hội năm hay lời thuyết minh chương trình là em soạn à, có mấy bản lời dẫn đàn chị Lan Khuê hồi trước soạn ở bên chỗ chị, em cần lấy tham khảo không?"

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu chị, anh Nhan Quân học trưởng đưa em rồi."

"Phải ha, cậu ấy phải nghĩ ra trước chị rồi." Kim Viên Viên khe khẽ bật cười, "Vậy thì Niệm Từ, em có cần hình bố trí sân khấu những năm trước không? Nhưng mà chị nghĩ chắc Nhan Quân cũng đưa em rồi nhỉ?"

Niệm Từ bấy giờ mới ngước đầu lên, nhìn Kim Viên Viên, ánh mắt quét tới búi tóc của chị ấy, sững lại một chút, sau đó cười nói: "Vâng, trước em có cầm rồi."

Thú vị là, Kim Viên Viên cũng nhìn lên mái tóc dài của Niệm Từ, "Cột tóc của em đẹp thế, có thể dạy chị làm sao thắt ra cái nơ bướm đẹp vậy không?"

Đến cả người chậm lụt như tôi cũng nhận ra, đàn chị này tự nhiên tới bắt chuyện, là có ý gì đó. Niệm Từ khựng lại lần nữa, mới cười cười đáp: "Em thắt bừa thôi, dễ lắm."

Diệc Phi khen Kim Viên Viên: "Cái nơ tóc chị đeo cũng đẹp lắm. Em nhớ có lần thấy quầy trưng bày của hãng đó tại trung tâm thương mại, mua đông ơi là đông."

Kim Viên Viên sờ sờ đằng sau tóc, mỉm cười: "Hồi trưa chị lấy từ chỗ Nhan Quân đấy." Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Tôi quay qua đưa cái thìa đến trước mặt Diệc Phi, hỏi: "Ăn không này?" Diệc Phi ngỡ ngàng 2 giây, ngoan ngoãn ăn hết thìa bánh kem.

Tôi há miệng hai ba phát nữa ngốn hết phần còn lại, hỏi Niệm Từ: "Không còn chuyện gì nữa đúng không? Mình về nha? Đi taxi về trễ quá mẹ tớ lại cằn nhằn." Tôi giúp Niệm Từ xách cặp, cậu ấy cầm thùng viết màu, nói tạm biệt với Diệc Phi.

Ra khỏi khu lớp học, tôi dậm chân: "Anh ấy mua quà cho Kim Viên Viên cơ! Túi quà hồi trưa là cho Kim Viên Viên! Anh ấy mua quà cho bạn gái khác! Hôm nay chắc là sinh nhật của Kim Viên Viên chứ gì? Cho nên anh ấy mới đi mua bánh kem mời mọi người ăn?"

Niệm Từ bỗng bật cười, từ đằng sau choàng tay ôm tôi, tựa đầu vào vai tôi: "Được rồi Doanh Tử, chuyện này cũng không bất ngờ mà..." "Uổng công tớ buổi trưa còn cho anh ấy mời mình ăn! Từ nay không bao giờ cho anh ấy mời nữa..."

"Ai..."

"Niệm Từ, cậu đừng thở dài..."

Bọn tôi đang nói chuyện, thì ai ngờ Nhan Quân chẳng mặc áo khoác, từ chỗ xa tít chạy đến, định lấy thùng bút màu từ tay Niệm Từ qua: "Đi về rồi à? Hai em có phải bắt taxi không, anh đi với hai em ra đó."

"Không cần!" Tôi còn đương bực mình.

Niệm Từ cười cười: "Không sao đâu học trưởng, anh quay về đi, xe đậu trước cửa trường tài xế vẫn hay chạy tuyến đường về chỗ bọn em, đều quen mặt cả, rất an toàn."

"Thấy bọn em lên xe anh mới yên tâm."

"Không cần vậy." Câu từ chối tiếp theo không phải hai đứa bọn tôi nói. Quách Tĩnh mặc áo đại hàn lót lông, đang đứng ở trước cổng trường đợi.

Cậu con trai cao to bước mấy bước tới, một tay nhận lấy cả hai cái cặp với thùng bút màu. Cậu ấy ngẩng lên nhìn Niệm Từ, hỏi: "Trời lạnh thế này, sao không đội nón?"

Niệm Từ cười nói: "Cột tóc cao lên đội nón không thoải mái lắm... Quách Tĩnh đưa tay kéo nhẹ một cái, cọng dây chun tuột ra, mái tóc dài xoã xuống.

"Vậy là được chứ gì?" Động tác tiếp theo của cậu ấy là lật chiếc nón đại hàn nhồi lông lên choàng cho Niệm Từ, sau đó quay lại nói: "Đi thôi, về nhà." Tôi vội vã đi theo, ngoảnh lại nhìn thấy Niệm Từ cười với Nhan Quân, nói: "Vậy mai gặp nhé, học trưởng."

Nhan Quân gật đầu, thấy chúng tôi đi ra khỏi cổng trường, mới nhanh chóng quay trở lại khu lớp học.

===========