Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 69



Tưởng Dực ăn bàn làm tăng hẳn sĩ khí, lớp chúng tôi liên tiếp vào thêm mấy trái.

Lớp số 6 xin được tạm dừng trận đấu.

Đám đông trên sân hồ hởi chạy về khán đài, Ngũ Đức cười ầm ĩ: "Hahaha cứ thế mà chơi, Vương Thần với Lục Hằng cứ me kỹ Trang Viễn ở ngoài vòng cấm thì đội nó chả có gì đáng sợ nữa sất."

Tưởng Dực chỉ muốn uống nước, ngó quanh tìm: "Chai Cola của tớ đâu rồi?"

Tôi giơ cái chai đã không còn giọt nào trên tay: "Đây hả?"

"Chai của cậu đâu." "Tớ uống hết rồi."

"Mới nãy giờ mà cậu đã uống tận hai chai?" Tưởng Dực toan bốc hoả, Quách Tĩnh lấy lon nước tăng lực của mình đưa cho cậu ấy: "Uống cái này đi."

Tưởng Dực chau mày, chỉ hớp một ngụm đã đưa trả lại.

"Muốn uống Cola thôi đúng không? Đợi tí, còn một chai bên chỗ Quan Siêu, tớ lấy cho cậu." "Không cần!..."

...

Tôi nhảy chân sáo qua lớp số 6, ai dè lại bị một tràng huýt sáo à ố trêu ghẹo đón đầu. Mắt tôi tức thì trợn lên: "Ố cái gì mà ố? Tớ xem là cái miệng ai, tớ xé ra cho mà xem!"

"Ồ ồ ồ ô ô ô..." Bọn con trai càng đùa dai.

"Được rồi." Liêu Tinh còn chưa kịp lấy lại nhịp thở đã phải quát lên, sau đó hỏi tôi: "Doanh Tử, làm sao thế? Tìm gì à?"

"Quan Siêu, Cola tớ mua cho cậu đâu?" Tôi giật phắt chai nước đương uống dở từ miệng Quan Siêu, lờ đi tiếng kêu oai oái của cậu ấy, miệng nổi xung với Liêu Tinh: "Lần tới còn có người kết bè trêu tớ, tớ tìm người binh cho cậu một trận đấy nhé!"

Liêu Tinh không đùa đùa như mọi ngày mà đưa nắp chai nước cho tôi: "Vặn vào đã, đừng để đổ." Bực ghê, tử tế thế làm gì, không thể khó chịu với tớ tí được à.

"Cám ơn." Tôi xách Cola cắm đầu chạy một mạch về lớp, lại thấy trên tay của Tưởng đại gia mọc ra một chai Cola vừa mở:

"Chai này đâu ra thế?"

"Diệc Phi đưa tớ." Mặt Tưởng Dực lạnh te.

"Thế à..." Hoàng Doanh Tử vừa trấn lột về, thấy hơi xấu hổ: "Để tớ trả lon này cho Quan Siêu... Ai cậu làm gì lại kéo cổ áo tớ!" Tưởng Dực mím môi xách tôi tới chỗ khán đài của lớp: "Ngồi y nguyên đây cho tớ, trước khi hết trận không được phép đi đâu hết!"

"Cậu tự nhiên lên cơn gì ấy?" Tôi vừa dợm dứng lên lại thì lại bị Tưởng Dực ấn ngồi xuống. "Ở yên đây cho tớ."

"Ủa tại sao cơ!" Cậu ấy càng lúc càng phiền chết đi được, không có lý lẽ gì trơn? "Ngồi yên đấy!"

"Không bảo tớ để tay ra sau lưng luôn đi?" Tôi cũng bực lên rồi, định nhảy nhổm dậy, lại bị ấn ngồi xuống thêm lần nữa. "Vậy bỏ tay ra sau!"

Cậu ấy muốn khỏ đầu tôi như con nít mẫu giáo ấy à?

"Tớ cứ không đấy!" Tôi nhảy bật dậy định giằng khỏi cậu ấy, chẳng ngờ Tưởng Dực hôm nay còn trái tính vượt hẳn mọi ngày, dùng sức thật, không nhường nhịn chút nào.

Máu nóng bốc lên đầu, tôi dùng tuyệt kỹ giữ nhà học thuộc nằm lòng từ hồi mẫu giáo, nắm lấy tay cậu ấy cắn một phát. Tưởng Dực bực bội la lên: "Lại chơi trò này? Cậu nhả ra cho tớ! Cậu có lớn được tí nào không?"

"Hai cậu có lớn được tí nào không?" Quách Tĩnh đứng sau lưng hai bọn tôi lạnh lùng nói. "Hoàng Doanh Tử nhả ra, Tưởng Dục sắp phải vào sân rồi." "Cậu nói cậu ấy bỏ tay ra trước!" Đức nhỏ ngốc Hoàng Doanh Tử còn đang cứng đầu không chịu thua, bỗng phát hiện ra nói cũng là đã mở miệng...

Quách Tĩnh vừa bực vừa buồn cười.

"Trí thông minh thấp tẹt." Tưởng Dực ghét bỏ bỏ tay ra. "Có biết dơ không vậy? Toàn là nước miếng! Giấy đâu? Đưa giấy đây cho tớ!"

"Không có không có không có giấy đâu mà hỏi! Ai da cậu tránh ra!" Tôi né khỏi bàn tay định quẹt lên áo tôi của Tưởng Dực. "Niệm Từ, không được đưa!""Cũng không thể để tí nữa cậu ấy lại quẹt lên banh." Niệm Từ chậm rãi đưa giấy qua.

Tưởng Dực lau tay xong quay lại cảnh cáo tôi: "Ngồi yên ở đây cho tớ, không được chạy lung tung!" "Cậu quản được à?"

"Đi thôi Tưởng Dực." Quách Tĩnh gọi.

Tiếng còi vang lên, Tưởng Dực sầm mặt đi theo. Niệm Từ vẫy tay gọi tôi: "Được rồi, Hoàng Doanh Tử, cậu qua đây ngồi đi đừng nóng nữa."

"Cậu ấy rốt cuộc là muốn cái gì? Còn có ai phiền hơn cậu ấy không?" Tôi tức muốn xì khói, túm tóc mình: "Chuyện bé tí bằng con muỗi cũng nổi cơn tanh bành lên, tham gia thi học sinh giỏi Lý bộ ghê lắm hả?"

Phương Minh Vũ trề môi: "Cậu ghê hơn thi học sinh giỏi nhiều."

"Liên quan gì tới tớ!" Tôi ngồi xuống, "Tớ có muốn chọc cậu ấy đâu."

Thái Giai Giao có vẻ bị hù không nhẹ: "Tưởng Dực bình thường cũng nóng tính dữ vậy đó hả?"

"Cậu ấy từ nhỏ đã không nói lý rồi, giờ càng phiền chịu không nổi! Uống mất của cậu ấy có chai Cola thôi mà cũng làm ầm lên!"

"Cậu ấy nổi nóng là vì chai nước à?" Phương Minh Vũ hỏi mát.

Tôi luống cuống: "Không phải thì là vì gì chứ?" Không ai trả lời.

Bao nhiêu uất ức suốt cả năm qua bốc hết lên đầu tôi: "Năm nay cậu ấy càng lúc càng phiền chết đi được, dai nhách không chịu thôi! Cứ tới cơn là nổi nóng! Ai cũng phải theo phải xoay xung quanh cậu ấy mới được à! Một mình cậu ấy thi mà hành cả nhà tớ cũng xoay mòng mòng theo, ba mẹ tớ chỉ hận không thể chăm lo cậu ấy tận răng! Chuyện gì cậu ấy cũng nhất quyết đòi phải theo ý mình!" Tôi tức phát điên, bắt đầu giở lại nợ cũ: "Từ nhỏ đã khó ưa y chang, bảo chơi bóng rổ là mọi người phải chơi bóng rổ, bảo chơi cút bắt là phải chơi cút bắt! Bị tống đi học vẽ cũng đòi có người học chung, rõ ràng tớ muốn học hát..."

"Sau đấy cậu đi học hát không phải cậu ấy cũng bị bắt theo cậu đấy à?" Phương Minh Vũ lại nhắc tôi.

"Cậu ấy chẳng phân nổi nốt nhạc, còn phá trong lớp, học chưa hết hai buổi đã bị cô giáo đuổi về rồi! Tiền học thì đóng trước cả khoá! Về sau mẹ tớ tiếc tiền mới túm Trang Viễn ở bên cạnh nhà tớ kêu đi học!" Nhắc tới chuyện này tôi càng tức cành hông hơn, "Trang Viễn hát hay gấp mấy lần tớ! Trình độ dàn ca hát thiếu nhi đó có biết không! Không hiểu nổi cậu ấy đồng ý học lớp thanh nhạc cơ bản làm cái gì! Để dìm tớ thành nấm lùn đúng không? Aaaaaaa mấy cái người này đều phiền chết đi được!"

Hoàng Doanh Tử làm nấm lùn vốn đã quen, chỉ là cả năm uất ức nhất thời giọt nước tràn ly, la hét ầm lên một hồi. Niệm Từ bối rối kéo tay tôi: "Được rồi, Hoàng Doanh Tử, đừng giận nữa, còn xem đấu bóng này."

"Chẳng xem nữa đâu..."

"Cũng không biết bao giờ mới thấy các cậu ấy chơi nữa..."

Bụng tôi rối tung lên như mớ bòng bong, tuy biết Niệm Từ nói đúng, nhưng vẫn không thể nuốt trôi cơn giận. Bỗng nhiên anh Nhan Quân đứng từ xa ngoắc tay gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử, em theo anh qua chỗ uỷ ban Đoàn một chút."

"Em, em á?" Tôi cố gắng hít sâu, bình tĩnh lại.

"Có người gọi thì cậu cứ đi đi, vậy thì khỏi phải coi đấu banh tiếp rồi!" Gương mặt cười trộm của Phương Minh Vũ lúc này trông thật khó thương. Tôi nỗ lực vuốt xuôi cơn nóng nảy, nhìn ra sân bóng, lại nhìn học trưởng.

Bên kia, trái bóng đang bị tranh giành kịch liệt ngay dưới rổ. Len lén trốn đi chắc là không ai phát hiện đâu...

"Nhanh nào." Nhan Quân hối.

"Ồ, ồ, em qua đây." Tôi chạy tới đứng đối diện Nhan Quân, hỏi, "Có chuyện gì thế học trưởng?"

"Học tỷ Lan Khê về thăm trường, hồi xưa suốt ba năm đều là chị ấy soạn lời cho lễ kỉ niệm trường. Cô Sử gọi em lên cho hai người làm quen."

"Ồ... được... " Tôi vừa đi vừa ngoái lại. Được, vị học tỷ minh tinh thi đậu khoa biên đạo của Đại học Truyền Thông Bắc Kinh này lúc ở trường cũng là một nhân vật vang danh, hiếm lắm mới có cơ hội gặp. Còn bóng banh gì đó thì cũng đâu có gì quan trọng...

Tôi vừa bấm bụng như thế vừa lê bước chân theo Nhan Quân. Vừa mới tới cửa phòng giáo vụ, thì điện thoại réo ầm ĩ, giọng San San cực kì lo lắng: "Hoàng Doanh Tử cậu mau về! Tưởng Dực bị thương rồi!"

=======