Mười Dặm Phồn Hoa

Chương 2: Quên đi chuyện xưa



Môi y cọ xát dọc theo gò má của Liên Cẩn Xuân, lực đạo mềm nhẹ như vậy, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy đoạn da thịt tiếp xúc kia nóng bỏng tới mức đau đớn, ngay cả trái tim cũng không tự giác chặt lại.

“Ầm”!

Nháy mắt tiếp theo, hắn không chút do dự đánh một phát vào mắt phải của Kha Lang Sinh, y rên một tiếng, che lại đôi mắt rồi ngã xuống trên nền đất.

Trong màn đêm đen, bên ngoài thì ồn ào náo nhiệt như vậy, nhưng trong này lại có vẻ thật quạnh quẽ.

Nam nhân đang say này có lẽ thanh tỉnh hơn chút, ngồi yên một lúc lâu, y từ từ cuộn mình lại như một đứa trẻ, giống như làm vậy thì vết thương trong lòng sẽ được che đậy một cách chặt chẽ, sẽ không bị bất kì kẻ nào nhìn ra được.

“Chi Dương……”

Kha Lang Sinh nỉ non, ngữ khí ôn nhu như nước, nhưng lại làm cho người nghe hốc mắt nóng lên.

Liên Cẩn Xuân ngồi xổm xuống, hơi tức giận thì thào: “Thần Kiếm Sơn Trang đã không còn, Triệu Chi Dương cũng đã chết, ngươi có thể đừng tự lừa mình dối người nữa được không?”

Kha Lang Sinh không nhúc nhích, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, đờ đẫn ngồi tại chỗ.

Chi Dương sao có thể chết được? Sẽ không, hắn sao có thể cam tâm mà chết? Hắn sợ đau như vậy. Thần Kiếm Sơn Trang tại sao lại không còn nữa? Những vệt máu và ngọn lửa như muốn nhiễm hồng phía chân trời đó chẳng qua chỉ là ác mộng thôi. Chờ hắn mở mắt ra, các huynh đệ nhất định vẫn sẽ còn ở đó, nếu không.… Nếu không tại sao mọi người đều đã ra đi, chỉ còn một mình hắn ở lại?

Quá buồn cười! Quá buồn cười!

“Ha ha ha ha……”

Kha Lang Sinh lúc đầu thấp giọng cười, sau đó cười ngày càng to như muốn phát điên, nước mắt theo khóe mắt không tiếng động nhỏ giọt, đem quần áo nhan sắc vựng nhiễm đến càng sâu.

Liên Cẩn Xuân bị bộ dạng điên cuồng này của hắn dọa sợ, muốn duỗi tay đi dìu hắn, lại đột nhiên bị đẩy ra, “Ngươi cút! Ta không cần ngươi quản ta!” . Truyện Võng Du

Miệng vết thương trên người Kha Lang Sinh lại nứt ra, máu đỏ sẫm chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng ngực lớn. Bọn họ vẫn luôn ở trong bóng tối, Liên Cẩn Xuân ban đầu nhìn không ra, mới vừa rồi không cẩn thận chạm vào, cảm giác ấm áp và nhớp nháp trên đầu ngón tay của anh quen thuộc đến kinh ngạc.

Hắn thật sự một lòng muốn chết ……

Liên Cẩn Xuân cười khổ, quyết tâm điểm huyệt đạo của hắn, nhéo hàm dưới buộc hắn hé miệng, đem tất cả thuốc Tiêu Vũ đưa rót vào miệng hắn, đồng thời đầu ngón tay lướt dọc theo yết hầu, làm hắn nuốt thuốc xuống rồi mới cởi bỏ huyệt đạo.

Mấy ngày nay, Kha Lang Sinh được hắn chữa khỏi một chút lại cố ý làm chính mình bị thương nặng hơn, căn bản là khinh thường mấy thứ này, trầm mặc dựa vào tường, hắn cười châm chọc: “Đừng uổng phí sức lực, thuốc này dùng trên người ta cũng chỉ lãng phí thôi, cứ để ta tự sinh tự diệt đi……”

“Những loại thuốc trước đây có lẽ là vô dụng” Liên Cẩn Xuân gian nan mà nhẹ giọng nói, “Nhưng lần này nhất định sẽ giúp ngươi khá lên.”

Kha Lang Sinh dùng chân đá móc bình rượu lên không trung, sau đó duỗi tay bắt được, ngửa đầu uống một cách thô bạo.

Liên Cẩn Xuân nhìn hắn trong chốc lát, lại phá lệ không ngăn cản, ngược lại ngồi xếp bằng ở đối diện, im lặng nhìn hắn uống rượu.

Đêm lạnh, lòng còn lạnh hơn.

Phong Sơn là một nơi tuyệt vời, trong phạm vi mười dặm phồn hoa tựa gấm, liên miên không dứt, nhưng để vào được phải tốn rất nhiều công sức. Nếu không có người dẫn đường, đi không được bao lâu tất nhiên sẽ bị lạc giữa núi rừng trùng trùng điệp điệp.

Ánh nắng lọt vào từ khung cửa sổ hé mở, chim rừng vỗ cánh đậu bên cửa sổ, nghiêng đầu vuốt lông, nam nhân trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút đau đầu lấy tay che trán.

Đây là…… chỗ quái nào……

Xung quanh không có ai, khi Kha Lang Sinh vào phòng bếp, hắn nhìn thấy một ấm thuốc đang bốc khói ngùn ngụt. Trên người khắp nơi đều có thương tích, tuy rằng đã tỉ mỉ băng bó qua, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.

Kha Lang Sinh ngây ra một hồi, mới quyết định quay về nằm nghỉ một lát, vừa quay đầu lại liền thấy một người cầm đan dược trong tay, ngây ngốc nhìn mình.

Người nọ đứng ngược sáng, khuôn mặt và biểu cảm đều không thể thấy rõ, Kha Lang Sinh không nhịn được tiến lên vài bước, cười nói: “Xin hỏi đây là nơi nào? Ta sao lại ở chỗ này?”

Ánh sáng ấm áp khiến khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên trước mặt hơi phiếm hồng, đôi mắt trong veo như ngọc được tạc nhiều năm, đẹp đến mức khiến người ta run sợ.

Môi hơi mỏng, thậm chí màu hơi nhợt nhạt, nhưng lúc hôn cảm giác hẳn là cực kỳ mềm mại……

Nhưng làm sao y biết được chuyện này?

Kha Lang Sinh không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi…… thấy thế nào?” Người kia hỏi, thanh âm thanh lãnh, có chút run rẩy khó nhận ra.

Kha Lang Sinh cười: “Đầu có chút đau, xương cốt toàn thân như sắp tan thành từng mảnh. À, đúng rồi” hắn nhíu chặt mày ấn trán, nhỏ giọng nói, “Ta hình như không nhớ rõ mình là ai……”

Liên Cẩn Xuân cho rằng ít nhất mình sẽ vui khi nghe thấy câu trả lời này nhưng bây giờ lại có thêm cảm giác mất mát buồn rầu. Bình tĩnh gật gật đầu, Liên Cẩn Xuân bước tới nghiền dược liệu thành bột, sau đó cho vào trong lọ thuốc.

“Thân thể ngươi chưa hồi phục, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Kha Lang Sinh nhìn hắn, nói: “Là ngươi cứu ta sao?”

“…… Xem như vậy đi.”

"Vậy thì... trước đây chúng ta có quen biết nhau không?"

Liên Cẩn Xuân dừng động tác trên tay một lúc, sau đó nhanh chóng che giấu, hắn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Không quen biết.” Hắn mím môi, sau đó nói, “Ngươi bị trọng thương và hôn mê trên núi, ta chỉ là thuận tay cứu ngươi về mà thôi,ngươi có thể đi khi vết thương hồi phục.”

“Ồ, vậy đa tạ vị huynh đài.”

Kha Lang Sinh thấy hắn thái độ lãnh đạm, tựa hồ không muốn cùng y nhiều lời, liền thức thời ngậm miệng, chậm rì rì trở về phòng. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình không thể nhớ bất cứ chuyện gì trong quá khứ?

Khi thuốc nấu xong rồi, Liên Cẩn Xuân múc nó vào trong chén, bưng ra khỏi phòng bếp.

Bên cửa phòng bếp có một người, hắn lười biếng nhìn trời xanh, lắc đầu cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ nói với hắn, ngươi sao có thể đến ta cũng quên rồi? Chúng ta đã từng yêu nhau đến chết đi sống lại, ngươi còn nói trong lòng ngươi chỉ có ta……”

Hắn đem chuyện xưa kể lại sống động đến nỗi Liên Cẩn Xuân muốn cười cũng cười không ra, “Ta sẽ không nói với hắn những lời này, bởi vì trong long hắn căn bản chưa bao giờ có ta.”

Tiêu Vũ thấy tiếc thay hắn: “Vậy ngươi cũng không cần nói ngươi và hắn không có quen biết nha, Triệu Chi Dương đã chết, bên cạnh hắn bây giờ cũng chỉ có ngươi. Ngươi thích hắn như vậy, một câu nói dối thiện ý cũng có hại gì đâu?”

“Ngươi nói đúng” Liên Cẩn Xuân nói, “Ta cũng không phủ nhận đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng ta không vượt qua được bản thân mình. Hơn nữa cứ cho là ta lừa hắn, chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào, hắn đối xử với ta cũng sẽ không tốt như Triệu Chi Dương. Bởi vì thích một người, đối xử tốt với một người, là chân thành từ tận đáy lòng, không cần phải dựa một câu nói dối như vậy.”

Tiêu Vũ cười cười, ánh mắt ôn hòa lập tức trở nên có chút sắc bén: “Quen biết nhiều năm, nể tình cũ, ta nhắc ngươi nếu chủ tử biết, thủ hạ đắc lực nhất của hắn hiện giờ trở nên do dự không quyết đoán và đa cảm như vậy, ngươi nghĩ hắn có còn bao dung ngươi không?”

Liên Cẩn Xuân lông mi khẽ run, bàn tay cầm khay đột nhiên siết chặt lại.

“Những lời này chắc ngươi không nghe vào đi” thân ảnh Tiêu Vũ thấp thoáng trong rừng vài cái rồi biến mất nhanh chóng, thanh âm phảng phất từ phía chân trời truyền đến, “Ta đi trước, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."

“…… Này, ngươi có đang nghe ta nói không?”

“Hả?” Liên Cẩn Xuân hoàn hồn, đẩy cái tay lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ra, lúng túng nói, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Kha Lang Sinh uống cạn chén thuốc hắn đưa cho, nhíu mày nói: “Ta thấy trên người ta phần lớn đều là vết thương của đao, hơn nữa chắc là đã bị thương được một thời gian rồi, chỉ có một chỗ, chính là nơi này……” Hắn chỉ chỉ mắt phải thâm đen của mình, khóe miệng run rẩy nói, “Cái này rõ ràng là vết thương gần đây, sao lại đánh vào mặt chứ? Ai...đau chết mất, ngươi biết là ai làm không?”

“A? Cái này…… làm sao ta biết được……”

Liên Cẩn Xuân mím môi, ánh mắt mơ hồ, gương mặt có chút phiếm hồng.

Kha Lang Sinh mở to hai mắt nhìn cái bộ dáng như là thẹn thùng của hắn, trong lúc nhất thời hai người đều không biết nói gì.