Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 25: Muộn màng...



Từ Hạ Nhiên tỉnh lại, khắp nơi đều là một màu đen. Cậu đang bị trùm lại bằng vải đen. Điều mà cậu lo sợ lúc này là Mẫn Nhi và Vũ Thiên có an toàn hay không. Lắng tai nghe, mọi thứ vắng lặng như tờ.

Cởi bỏ mảnh vải đen, Từ Hạ Nhiên đỡ ngộp thở hơn lúc nãy. Tên thuộc hạ đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt của cậu.

- Đẹp lắm, đúng là mỹ nhân.

Cậu buộc miệng hỏi:

- Các người chỉ bắt tôi, hay còn ai khác không?

- Cục cưng à, chỉ có một mình nhóc được ngài Tiêu đưa đến đây thôi.

Từ Hạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vậy là Mẫn Nhi và Vũ Thiên đều an toàn. May mắn là Vũ Thiên ngủ cùng với Mẫn Nhi ở một căn phòng khác, Tiêu Khương Đình sợ làm kinh động đến cháu gái nên không xông vào.

Tâm trạng của Từ Hạ Nhiên lúc này hoàn toàn trống rỗng. Lòng cậu liên tục gọi tên Cố Mộc Hoàn, cậu hy vọng anh sẽ đến đây giải cứu cậu như lần trước. Dù là bị hành hạ, dù là có cận kề với cái chết, cậu cũng chờ đợi anh cho đến hơi thở cuối cùng.

Tiếng kim đồng hồ trên tường kêu tích tách, đã hơn hai giờ sáng. Từng giây phút trôi qua, trái tim của Từ Hạ Nhiên như bị bóp thắt lại. Tại sao Cố Mộc Hoàn vẫn chưa đến? Tại sao anh lại để cho cậu phải chờ đợi trong lúc này, cậu có thể bị bọn chúng hãm hại bất cứ lúc nào.

Cậu thật sự sợ hãi, sợ cái cảm giác bị Cố Mộc Hoàn bỏ rơi như những lần trước.

Mộc Hoàn...anh đang ở đâu? Em sợ lắm...em sợ...

Tiêu Mỹ Dao lại xuất hiện, cô mặc một bộ quần áo màu đen thật cung kính. Khuôn mặt tỏ vẻ thương hại, nhưng cũng có phần đắc ý.

- Hạ Nhiên à, không ngờ mạng mày lại lớn đến vậy. Lần trước, tao tiêm cho mày chưa đủ thuốc đúng không?

- Mộc Hoàn sẽ đến đây, anh ấy sẽ trừng phạt chị!

Tiêu Mỹ Dao nở một nụ cười, phủi phủi tay áo rồi ghé sát tai của cậu mà nói:

- Đừng mơ mộng nữa, anh ta sẽ không bao giờ tìm mày đâu. Nhìn đi.

Tiêu Mỹ Dao mở điện thoại lên, đập vào mắt của Từ Hạ Nhiên là những bức ảnh thân mật của anh và cô ta.

- Mày không biết được, anh ấy mạnh bạo và khỏe đến mức nào đâu, hahaha.

- Không! Không phải như vậy! Không thể như vậy!

Tiêu Mỹ Dao nhếch môi, rồi nâng cằm cậu lên để hai mắt cậu nhìn thẳng vào mắt của cô.

- Cố phu nhân mãi mãi là tao, vợ của Cố Mộc Hoàn mãi mãi là tao. Mày nghĩ mày có gì để ràng buộc anh ấy? Tao có con gái, và tao sẽ sinh cho anh ấy một đứa con trai. Còn mày? Nghiệt súc thì sinh nghiệt súc thôi, vĩnh viễn cũng không bao giờ mang lại hạnh phúc cho Mộc Hoàn.

Từ Hạ Nhiên bần thần như người mất hồn, cậu như dần hiểu ra được mọi thứ. Cố Mộc Hoàn không hề yêu cậu thật lòng như anh thường nói, chỉ vì cậu sinh cho anh con trai, nên anh đang dành cho cậu sự thương hại mà thôi. Cậu đã mơ mộng quá nhiều, đã tin tưởng quá nhiều vào một giấc mơ không có thật.

Cậu ước gì, trước kia bản thân chết đi còn hơn, biết đâu cậu có thể đoàn tụ với Tiểu An - đứa con tội nghiệp của cậu. Kéo dài sự sống vô nghĩa này để làm gì, nỗi đau lại càng chồng chất nỗi đau. Cố Mộc Hoàn không yêu cậu, mà hắn chỉ đang thương hại cậu. Sự bố thí nhục nhã, ê chề này cậu không bao giờ muốn nhận.

Suy cho cùng, Từ Hạ Nhiên cậu cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài lề tình cảm mà thôi. Dù cho cậu là người đến trước, nhưng hôn sự giữa anh với Tiêu Mỹ Dao mới là thật, được tất cả mọi người chứng kiến. Cuộc chiến này, dù cho Cố Mộc Hoàn có nâng cậu bằng cách gì, thì cậu vốn dĩ đã nhận lấy kết quả thảm hại nhất rồi.

- Giết tôi đi...giết đi...

- Tất nhiên là mày phải chết, nhưng tao muốn mày cảm nhận đau đớn một chút.

Tiêu Mỹ Dao bắt đầu tiêm vào người của Từ Hạ Nhiên thứ thuốc không rõ tên. Lần này liều lượng đã được tăng lên gấp nhiều lần, còn nhiều hơn khi tiêm cho Dương Khải Thiên nữa. Cả cơ thể cậu như bị nướng trên một lò lửa, cậu vùng vẫy, giãy giụa trong đau đớn đến tận cùng. Thuốc đã ngấm, mặt cậu ngẩn ngơ không còn tỉnh táo nữa.

Tiêu Khương Đình bước đến, ông ta dùng chân đạp vào người cậu, cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia đã sớm bị tê liệt về tinh thần.

- Vĩnh biệt nhé, đầu thai vào kiếp khác vui vẻ.

Tiêu Mỹ Dao và Tiêu Khương Đình cùng bọn thuộc hạ mang xác Từ Hạ Nhiên đi. Tại trên đỉnh cao kia, phía dưới là biển đang nổi cơn sóng dữ tợn, như nuốt trọn hết những tảng đá ven bờ.

Tiêu Khương Đình bảo thuộc hạ lui về phía xa xa ngoài kia, ông ta muốn đích thân đẩy xác Từ Hạ Nhiên xuống biển. Một khi đã rơi xuống thì xác không bao giờ tìm thấy được nữa. Đôi mắt của Từ Hạ Nhiên vẫn mở, cậu vẫn thở nhẹ nhàng và đều đặn. Cậu nhìn về phía bình minh đang dần ló dạng, khi một ngày mới bắt đầu, cũng có nghĩa là cuộc sống của cậu đã kết thúc.

Kéo tay cậu đứng dậy, vô tình chạm vào chiếc vòng bạc. Tiêu Khương Đình sửng sốt:

- Chiếc vòng bạc của ta! Tại sao nó lại ở đây?

Từ Hạ Nhiên ngây dại nhìn chiếc vòng, cậu mếu máo gọi như một đứa trẻ:

- Ba...mẹ...hức hức...hức hức...

Tiêu Khương Đình cởi chiếc vòng ra và nhìn kĩ vào đó. Ba chữ mà cho đến ngày nhắm mắt, ông không thể nào quên được...

"Tiêu...Tịnh...Ngân..."

Đó là tên mà ông đặt cho con trai của mình, ông đã cẩn thận khắc vào đó, nhưng chỉ có ông mới có thể nhìn thấy được. Chỉ vì ông gây thù chuốc oán, nên những đối thủ đã đứng sau hãm hại ông, mà việc đau lòng nhất là bắt cóc đứa con mới sinh được một tháng.

Lẽ nào...Từ Hạ Nhiên là con trai ruột của ông...?

Vẫn còn một đặc điểm cuối cùng, con trai của ông có một nốt ruồi son ở bàn chân. Tiêu Khương Đình cởi hết giày của Từ Hạ Nhiên ra, sự thật đã đập vào ánh mắt của ông...

Nốt ruồi son trên mu bàn chân...Từ Hạ Nhiên đúng là con trai của ông rồi...

Tiêu Mỹ Dao đứng đó, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với ba mình. Cô chạy đến và lay vai của ông.

- Ba! Có chuyện gì vậy? Sao ba còn không mau đẩy nó xuống?

Tiêu Khương Đình rung rẩy, chính ông đã hại con của mình rồi.

- Thằng nhóc này...là Tiêu Tịnh Ngân, em trai của con...

- Cái gì...

Tiêu Mỹ Dao không tin vào tai mình, cô cho rằng Tiêu Khương Đình đang đùa vui một chút.

- Ba đang đùa với con đúng không? Nó không thể nào...

- Chiếc vòng bạc, cộng thêm nốt ruồi son ở bàn chân...tất cả đã chứng minh điều đó...

Tiêu Mỹ Dao gào thét như một kẻ điên. Từ Hạ Nhiên là em trai của cô sao...đó là sự thật sao...? Không thể nào như vậy được...không thể nào như vậy được...?

Bỗng nhiên, Tiêu Mỹ Dao cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang truyền đến khuôn mặt mình. Là Từ Hạ Nhiên, ánh mắt của cậu đang ướt đẫm lệ, cậu vẫn còn tỉnh táo sau khi bị tiêm liều thuốc nhược trí kia sao? Nhưng rồi, cậu mỉm cười, một nụ cười của thiên thần.

- Mỹ Dao...chị của em...

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Mỹ Dao không còn cử động được nữa, cả cơ thể như đóng băng lại. Không, mà là tội lỗi đã khiến cô ta không thể nào gọi cậu là em trai, không thể nào nắm lấy bàn tay của cậu, thành khẩn xin một lời tha thứ.

Tiêu Mỹ Dao khóc, cô gào khóc vì những gì mình đã gây ra...

Từ Hạ Nhiên quay lưng đi, cậu hướng mắt về phía biển, một cảnh đẹp mà chưa bao giờ cậu nhìn thấy. Sau những đám mây kia, Tiểu An đang bập bẹ gọi cậu:

- Cha...cha...

Từ Hạ Nhiên chầm chậm lê bước đến sát vực, cậu cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng biết bao...

- Tịnh Ngân! Tịnh Ngân!

Tiêu Khương Đình chạy đến định kéo cậu lại, nhưng tất cả đã quá muộn...cậu đã nhảy xuống biển...thân xác hoàn toàn biến mất vào trong những cơn sóng hung bạo...