Muội Muội Của Ta Là Bạch Nguyệt Quang Của Tam Giới

Chương 4



13.

Hàng ngàn năm trước, có người trong Tu Chân thế gia đã sinh ra một cặp tỷ muội song sinh.

Hai tỷ muội đều có thiên tư cực cao, trừ ma vệ đạo, là ánh sáng của danh môn chính phái.

Nhưng vào ngày các nàng ấy độ kiếp, thiên địa đột nhiên xảy ra biến đổi dữ dội, lão tổ tông 7000 tuổi của Thiên Cơ Môn qua đời.

Lão tổ tông được coi là tài sản chung của nơi đây, giống như tượng thần trấn giữ muôn loài sinh linh.

Lập tức có người nói rằng chính là do các nàng cùng nhau độ kiếp, cướp đi vận may của trời đất nên lão tổ tông mới qua đời.

Hai người đang là con cưng của trời bỗng nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của hàng nghìn người, bọn họ vốn tưởng rằng mình bị oan, nhưng lại không biết bản thân đã bước vào vực sâu vạn trượng.

Hóa ra sử sách đã từng ghi lại rằng nếu muốn linh khí nơi đây sống lại, thì phải để cơ thể cực âm và cơ thể cực dương trở về với tự nhiên, để mọi người đều có thể phi thăng.

Những bàn tay tội ác đã g i ê/ t c.hết lão tổ tông có cơ thể lửa cực dương, nhưng lại không tìm được cơ thể cực âm thích hợp.

Một cái thì không thể tìm thấy, nhưng nếu gộp cả hai lại với nhau, thì miễn cưỡng cũng có thể dùng được.

Cứ như vậy hai tỷ muội song sinh đã bị làm thành cơ thể cực âm để tế trời.

Nhưng phương pháp kia vốn đã sai, cặp song sinh trước khi c.hết đã biết được chân tướng, oán khí quá lớn, làm chân khí càng thêm khô kiệt. Môn chủ của Thiên Cơ Môn đã đích thân tính một quẻ, ngàn năm sau cặp song sinh sẽ chuyển thế, gây ra muôn vàn tai họa cho thế gian.

Xác của các nàng bị phong ấn xuống đáy vực sâu, nước của vực sâu cũng biến thành một ao ma/u.

G i ê/ t đi, có thể hồi sinh chân khí.

Tòng Ý và ta sinh ra.

Nhưng bọn họ không chắc có thực sự là hai chúng ta hay không, bởi vì những năm gần đây linh khí cũng đã khô kiệt, sau khi ta và Tòng Ý sinh ra, thì một người có cơ thể bệnh tật, một người thì không có tâm trí.

Vốn dĩ g i ê/ t nhầm hẳn cũng không có vấn đề gì, nhưng Khí Vận Chi Tử* vô cớ qua đời, linh khí sẽ chỉ càng thêm cạn kiệt.

*Khí Vận Chi Tử: người có may mắn phi thường, có thể xoay chuyển tình thế trong nghịch cảnh hoặc nhận được sự giúp đỡ mạnh mẽ vào thời điểm quan trọng, từ đó thay đổi số phận của toàn thế giới.

Lúc đầu, chỉ tìm người giám thị chúng ta.

Dần dần... biến thành trò chơi cuồng hoa.n của những kẻ chăn nuôi chúng ta.

Cuộc đời của chúng ta được ghi lại bởi những viên đá truyền ảnh đến khắp nơi, hàng năm vào ngày lễ toàn phái, mọi người sẽ chọn ra mười người có lực ảnh hưởng nhất trong số những người xuất hiện xung quanh hai chúng ta. Nhận giải thưởng là tài nguyên từ các môn phái nổi tiếng trong bảng xếp hạng Thiên Thê.

Cơ thể mới của tiểu sư muội không đầu, hay bí pháp thông thiên lão chưởng môn kia nhắc đến đều chỉ là giải thưởng để tra tấn hai chúng ta mà thôi.

Cuộc sống mà hai chúng ta nghĩ lại chỉ là một bi kịch được điều khiển bởi những kẻ cầm quyền sinh sát.

Những kẻ theo đuổi Tòng Ý bằng mọi giá… hay những kẻ chế giễu ta trong sáng ngoài tối, ngay cả Sở Thánh Nhân bị moi tim, căn bản đều chỉ là để lấy thành tích cuối năm mà thôi.

Tòng Ý và ta... đã sống trong sự giả dối đáng kinh tở.m từ đầu đến cuối.

"... Tại sao lại nói cho chúng ta biết điều này?"

Tại sao lại giúp ta.

Tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy để cứu hai chúng ta?

Tòng Ý nghe xong không phản ứng gì, nhưng ta lại cảm thấy đau lòng đến mức khó chịu.

Hắn không nói gì nữa mà quay sang hỏi ta: “Sao ngươi lại cho rằng bọn họ biết Khí Vận Chi Tử không thể bị g i ê/ t nhầm?”

Nàng tên Lâm Linh, tỷ tỷ song sinh của nàng đã bị đám người kia nghiền nát thần hồn mà c.hết, nàng may mắn trốn thoát, từ đó nữ cải nam trang, thay đổi thân phận để sống sót.

"Ngươi muốn chúng ta báo thù giúp ngươi?"

"Ta muốn các ngươi sống thật tốt."

14.

Biết rõ không có khả năng làm được, tại sao phải cố nói ra.

Ba người chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra, nếu tu vi không đủ, chắc chắn sẽ bị người ta g i ê/ t c.hết.

Hơn nữa, ta cũng đã đoán được bí mật của cơ thể mình rồi.

Người ta nói rằng hàng ngàn năm trước, nữ nhân ở hạ giới chẳng qua chỉ là biểu tượng cho địa vị của người tu chân.

Tiên nhân trên Cửu Trọng Thiên thương xót nữ tử hạ giới sinh tồn khó khăn, rút ra một chiếc ​​xương thần của mình hạ phàm để dẫn dắt nữ nhân tu luyện.

Xương sống của ta chính là cái xương thần này.

Cơ thể của ta không chịu được xương thần, nếu không phong ấn xương thần, ta sớm muộn gì cũng sẽ c.hết.

Lâm Linh tóm lấy ta, phá nát da thịt của ta, tất cả chỉ để phong bế lại khúc xương này.

Nhưng thực ra, c.hết... chưa chắc đã là một chuyện xấu.

Lúc đầu khi ta mất tích bọn họ cũng không nóng vội, vì họ nghĩ đó chỉ là ý tưởng của ai đó muốn thu hút sự chú ý mà thôi.

Nhưng sau đó họ thực sự hoảng sợ.

Ta vẫn còn nhớ sự sợ hãi trên khuôn mặt của mọi người vào ngày Tòng Ý bị cụt tay, họ sợ rằng một trong hai chúng ta sẽ không còn nguyên vẹn nữa.

Có lẽ, chúng ta nên đi hết con đường ban đầu, đi đến cấm địa ở phía đông.

Ao ma/u.

15.

Cuối cùng chúng ta nói lời tạm biệt với Lâm Linh.

Hoang đường hàng ngàn năm, lừa dối cả một đời, cuối cùng cũng nên kết thúc thôi.

Xương thần bị Lâm Linh tạm thời phong ấn, Tòng Ý dẫn ta đi đường vòng đến ao ma/u, biển sâu cô độc được ghi trong sách cổ vậy mà đã trở thành một ngọn núi lửa phun trào.

“Tỷ tỷ.” Tòng Ý ngăn lại trước mặt ta, không cho ta bước tiếp.

Nhiệt độ thiêu đốt bị nàng ngăn cách ở bên ngoài.

Ta thường tự hỏi làm sao một Tòng Ý hiền lành như vậy lại có thể trở thành một người vô tình vô nghĩa được.

Tòng Ý của ta.

Chúng ta đã ở bên nhau từ khi sinh ra, cũng chưa bao giờ rời xa nhau quá lâu.

Nàng coi người khác như cỏ rác, nhưng lại coi ta như mạng sống của chính mình.

Nếu không có ta, nàng phải làm sao bây giờ?

Có lẽ cũng không sao cả, ta tự an ủi mình, sau khi ta c.hết, thế gian này không có gì có thể lay động được cảm xúc của nàng.

Hãy cứ là một đứa trẻ ngốc với sức mạnh vô biên đi.

Hoặc sau khi ta c.hết, nàng được trời cao thương tiếc, đầu óc sẽ thông suốt, năm giác quan từ đó mà sáng ra.

Trong bóng tối từng bóng người lần lượt xuất hiện, bọn họ đã lường trước được là ta sẽ không bỏ cuộc mà đến đây, ta cũng biết bọn họ sẽ đợi ở đây.

Chỉ một hơi thở, đao kiếm hướng vào nhau, Tòng Ý vì bảo vệ ta mà bị chém một kiếm, gân cốt đứt từng khúc, ma/u thịt từ bên trong trào ra.

Chiếc gai xương ma/u trắng xuyên qua làn da, nhưng nàng lại như không cảm nhận được, cũng không cau mày lấy một cái.

Tạm biệt, Tòng Ý của ta.

Cho dù nhân gian nhiều việc hoang đường, ta cũng vẫn muốn muội sống sót.

Ta quyến luyến nhìn thoáng qua sườn mặt của Tòng Ý, nàng dường như cảm nhận được điều gì, mặc kệ đỉnh kiếm đang đâm vào đầu vai, chợt quay đầu lại, gầm lên gào khóc thảm thiết.

"Tỷ tỷ!!!!!!"

16. (Từ góc nhìn của Tòng Ý)

Ta nhìn tỷ tỷ nhảy xuống áo ma/u mà đầu óc “ong” lên một tiếng.

Màu sắc xung quanh ta nhanh chóng nhạt đi, ta thậm chí còn không thể cảm giác được thanh kiếm của ai đã xuyên qua vai mình.

Tỷ tỷ của ta.

Tòng Ca của ta.

Màu sắc duy nhất trên đời này của ta.

Ta muốn g i ê/ t bọn họ.

Ta sẽ g i ê/ t hết tất cả bọn họ.

Ta không biết tại sao tỷ tỷ lại muốn bỏ ta một mình, nhưng ta biết nhất định là do những người này đã ép nàng t.ự sá.t.

Ta rút thanh kiếm trên vai ra, một mình đối mặt, nhưng trước khi ta có thể phá tan bằng một thế, thì thanh kiếm của ta bị gãy làm đôi.

Đồng Ca.

Lẽ ra ta không nên dùng kiếm, bởi vì ta không có tâm.

Ta không có đạo tâm, nên không thể tìm ra kiếm bổn mạng.

Tỷ tỷ mang theo ta quỳ trước Vạn Kiếm Phong ba ngày, quỳ để lấy thanh kiếm lóe ánh sáng bạc này đưa cho ta.

Ta đặt tên nó là Đồng Ca.

Giống với tên của tỷ tỷ.

Đạo tâm của ta chính là tỷ tỷ, bây giờ nàng không còn nữa, ta cuối cùng cũng không thể cầm kiếm được nữa.

Tòng Ca, Tòng Ca.

Tại sao lại bỏ muội lại một mình.