Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 11: Bí mật nhỏ



"Xem gì mà chăm chú vậy?" Cô bưng bát cháo gà xé nhuyễn thịt nấu cùng với ít nấm rơm, thấy Luân xem thời sự chăm chú liền chọc ghẹo rồi nói tiếp: "Cháo nấu xong rồi, ăn đi kẻo nguội. Thuốc cậu để đâu? Để tôi đi chuẩn bị sẵn."

"Phiền cậu rồi, không ngờ tới lại được ăn cháo chính tay cậu nấu." Ngày nào cậu cũng nghĩ đến San, đến tận hôm nay giấc mơ mới trở thành thực sự.

"Luân?"

"Hả? Cậu nói gì?" Bị tiếng kêu của San gọi cho giật mình, vì cậu đang mải suy nghĩ về chuyện của ngày xưa.

"Thuốc để ở đâu?"

San thấy Luân cứ nhìn vào tô cháo mãi không ăn, cũng chẳng trả lời lại cô cũng thấy hơi lạ, nên mới lớn tiếng gọi thử xem, ai ngờ cậu ta thực sự không để ý lời nói của cô.

"Thuốc… hình như ở trong phòng ngủ." Luân ấp úng ráng nhớ lại mình để ở đâu, bình thường cậu hay có thói quen để thuốc ở trong phòng ngủ, nên vô thức trả lời đại.

"Ò."

'Khó hiểu thật đó.' Cô không suy nghĩ nhiều gật đầu đi vào trong, 'chẳng hiểu sao lại để thuốc ở trong phòng nữa.'

Vừa bước vào phòng đã tự cảm ứng mở điện lên, cô giật mình xém té. Định hình vài giây mới bắt đầu đi tìm thuốc, cô lục tung hết những nơi cần tìm nhưng lại không thấy thuốc ở đâu.

"Quái lạ, chẳng lẽ thuốc biết tàng hình, chắc ở đâu đây thôi."

Sắp hết nhẫn nại cô lục lại lần nữa thì phát hiện một tấm hình cũ, tò mò mở ra chưa kịp xem thì Luân đã mở cửa đi vào: "Sao lâu vậy San? Không có hả?"

Cậu ở ngoài chờ khá lâu, cháo cũng đã ăn hết. Phải công nhận San nấu ăn rất ngon, lúc trước cũng vậy, hương vị vẫn không thay đổi.

Ăn xong coi thời sự một tí, nhưng thấy bên trong khá im ắng cậu liền lo lắng đi vào xem sao. Nhưng không ngờ lại thấy San mở hộp tủ bí mật của mình ra.

'Lỡ cậu ấy thấy thì sẽ ra sao?' Sợ hãi, lo lắng bí mật bị lộ, Luân liền cất giọng hỏi để đánh tan sự chú ý của San.

"Hết hồn!!!" Thấy Luân vào đột ngột, cô giật bắn người lên như đang làm chuyện xấu bị phát hiện, cũng may chưa đụng gì vào tấm hình đó: "Tại tôi tìm mãi mà không thấy thuốc ở đâu, nên mới lục đến cái tủ này. Cậu để đâu vậy, nhớ lại thử đi?"

"Cậu thấy cái đó chưa?" Lý trí của Luân dường như đang mất kiểm soát, cậu đi lại gần San cố ý hỏi về tấm hình.

"Tấm hình gì? Tôi không biết, chưa thấy qua bao giờ." Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Cô loay hoay quay mặt sang một bên tránh đi ánh mắt sắc bén của Luân, cô không tin cậu ta sẽ vì bức hình mà mắng nhiếc mình.

Nhưng cô không ngờ, đầu nghĩ một đường miệng nói một nẻo. Cậu ta chưa đề cập đến tấm hình, tại sao cô lại nói đến nó? Ước gì đây là ván cờ, cho cô rút lại lời nói được không hả?

"Tớ vẫn chưa đề cập đến tấm hình mà San?" Khóe miệng Luân nhếch lên dường như rất hứng thú với câu trả lời của San, cậu cố ý áp sát người San vào giữa tủ người hơi khum xuống định làm gì đó.

"Cậu khai thật đi, đã thấy những gì rồi?"



'Thấy những gì? Tôi đã thấy được cái gì đâu, tên ngốc này.' Suy nghĩ là vậy, nhưng đến cả câu biện minh cô cũng không thể thốt ra.

Thấy Luân cúi người xuống, cô liền nhắm mắt lại vì không đủ dũng cảm chứng kiến sự việc.

'Mình đang sợ gì chứ? Cả hai người đều là con trai mà? Tại sao tự nhiên nhắm mắt lại làm gì trời?' Hành động trên đã làm cho cô rơi vào thế bị động, đã nhắm lại rồi, vẫn không có dũng khí mở mắt ra.

"San?" Luân khó hiểu nhìn San nhắm tịt mắt lại, chẳng lẽ cậu ấy suy nghĩ giống mình?

"Cậu làm gì tôi!?" Cô không chịu đựng được nữa, mở toang mắt ra giận dữ quát.

'Ôi trời, bất ngờ thật đó!' Thứ đầu tiên cô thấy không phải Luân mà chính là tấm hình lúc nãy chưa kịp xem.

"Sao nhìn cậu ngơ ngác vậy? Hình của cậu khi còn học cấp ba thôi mà." Nhìn lại quãng thời gian còn đi học, trên khuôn mặt của ai cũng có nụ cười ngây thơ không dính bụi trần.

Bây giờ thì khác rồi, lăn lộn ngoài xã hội ngần ấy năm. Nụ cười hồn nhiên khi xưa, cũng dần thay bằng nụ cười giả tạo.

"Cậu có nó bằng cách nào vậy?" Cô không ngờ hình mình lại ở trong tay của Luân, đến cả cô cũng bất ngờ tại sao lúc trước mình có thể cười tươi như vậy.

"Tớ chụp lén cậu đó." Luân gãi đầu cười vô tri, lúc chụp tấm hình này, San đang chơi với bé cún nhỏ nhà cậu. Nhưng thời gian không chờ một ai cả, bé cún cũng đã mất từ lâu.

"Bé cún còn không Luân? Sao không thấy cậu nuôi nữa?" Không để ý đến lời nói của Luân, cô nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ. Cô nhớ lúc trước từng rất thích nó, đến nổi nhịn ăn mua đầy xúc xích đem đến cho nó.

"Bé cún mất rồi, lúc ấy tớ rất đau lòng. Chỉ là khi nó dần mất ý thức, lại ôm mãi cái gối mà cậu đã may cho."

Nhắc đến chuyện cũ, mặt ai cũng đượm buồn. Những thứ tưởng chừng đã quên, nhưng khi nhắc lại ký ức lại ùa về nhanh chóng.

San cố kìm nén cảm xúc của mình, cô không muốn để Luân thấy bộ mặt yếu đuối. Cố gắng bao năm để ngụy tạo lớp vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài, nếu bại lộ tất cả sẽ trở về con số không.

"Thay vì buồn cho bé cún, hay là cậu chăm sóc chủ của nó cho thật tốt đi. Tớ đang rất cần một người bạn quan tâm."

Lời nói này cậu đã giấu nó suốt mười năm, ngày nào cũng ôm giấc mộng ảo tưởng.

Đến nổi đi đâu hay làm gì, ý nghĩ ấy cứ luôn vang lên mọi lúc, chỉ khi ở bên San nó mới dừng lại không xuất hiện nữa.