Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 22: Theo dõi



San dạy bảo bốn tên đàn em, rồi đi vô phòng VIP số mười. Vừa bước chân vào mùi khói thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi.

"Gì vậy trời!" Cô khó chịu quay mặt đi, biết trước sẽ gặp phải cảnh này, nhưng không ngờ nó còn hơn cả tưởng tượng.

"Đại ca?" Tên đàn em thấy cô quay mặt đi thì lo lắng tiến lên hỏi.

"Bọn mày đi vào trước đi, tao đi theo sau." Không muốn hít thêm khói, cô đành đem đàn em ra làm lá chắn. Đi từ phía sau, không khí vẫn ổn hơn là đi phía trước.

Đám người người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng thấy vài người lạ mặt xuất hiện. Một tên trong số đó khó chịu ra mặt, đi lên trước để chắn đường của cô:

"Bọn mày là ai? Biết chỗ này là chỗ nào không mà đi vào tự nhiên quá vậy?"

"Khoan đã Hiếu!" Giọng nói trầm đục vang lên, người vừa phát ra tiếng chính là đại ca của đám người trong phòng tên là Chung Heo.

"Anh Chung, lâu rồi không gặp." Cô bước lên phía trước tay đút vào túi quần, khuôn mặt lộ ra vẻ điển trai nhưng vô cùng kiêu ngạo nói: "Dạo này anh sống kín quá nhỉ? Em tìm anh cả thành phố mà cũng không thấy bóng dáng đâu, ông chủ của em nhớ anh lắm đó, haha!"

Bóng đèn đỏ lấp lánh khắp căn phòng, tạo nên sự huyền bí cho đôi bên. Tuy mười năm nay cô sống hơi cực khổ, nhưng bản thân vốn là con gái khung xương cơ thể có phần thấp bé hơn con trai.

Nhìn thoáng qua lại tưởng cậu bé học sinh mặt còn búng ra sữa đi nhầm chỗ, với kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội bao năm thì độ nghênh ngáo của cô đã lên một tầm cao mới.

Lão Chung Heo này cô đã từng gặp một lần, lúc ông ta vào tổ chức để mượn tiền ông chủ.

Cô cũng có mặt ở đó, chứng kiến sở thích bệnh hoạn của lão ta, tại nơi đây cứ khiến cô muốn nhợn ói.

Trong phòng chỉ toàn là con trai, lại còn những thanh thiếu niên ở tuổi mới lớn. Ông ta chơi gay sao? Cô hôm nay đúng là đi đòi nợ không xem ngày rồi, cũng may có đem theo vài người để phòng bị.

"Cậu… là Bội San?" Nhìn dáng vẻ ông ta nhung nhớ bao lâu, lúc mới gặp cũng là cái điệu bộ nghênh ngang này, đúng là gu của ông ta.

"Anh vẫn nhớ tên tôi sao? Coi bộ sở thích của anh cũng khá nhỉ?"



Luân nhận được thông tin từ điện thoại, vị trí xe liên tục thay đổi. Và vị trí dừng lâu nhất lại ở trung tâm thành phố B, quán karaoke mà cậu đang nhận làm nhiệm vụ xem chừng.

"San, cậu lại sa vào lưới rồi. Tớ phải làm như nào với cậu đây?"

Cùng lúc đó điện thoại cậu vang lên, có cuộc gọi từ đơn vị.

"Tôi nghe!"

[Cậu nhận được thông báo chưa Luân? Nghe nói có tình báo, quán karaoke buôn trẻ vị thành niên.]

"Tôi vừa nhận được tin, phía trên có yêu cầu gì mới không?"

[Họ bảo tôi và cậu đến đó, cải trang thành người thường, sẽ có đội ngũ núp xung quanh. Chỉ làm như vậy mới tóm gọn cả lũ được, nghe nói ở đó cần thẻ VIP.]

Luân siết chặt tay mình, cậu không biết San đến đó để làm gì. Nhưng theo như cậu tìm hiểu, San đang làm công việc đòi nợ thuê.

Lúc đầu tiếp cận San cũng đều có mục đích, nhưng tình yêu của cậu vẫn là thật. Lần này lợi dụng tình cảm chính là cứu rỗi San ra khỏi đám người xấu xa đó, không cho cậu ấy lún quá sâu vào con đường tội lỗi.

Chỉ mong lúc đến nơi, San đã rời khỏi, không thì lần này sẽ khiến đôi bên vấp phải hiểu lầm không đáng có.

[Luân!! Cậu có nghe tôi nói không đó? Nghe nói tại quán đó là động gay, sở thích cũng quá đặc biệt đi.] Người phía bên kia cuộc gọi nói thêm một ít thông tin.

Luân vừa nghe đến từ gay bản thân liền giật mình nhớ đến San, vội vàng hỏi lại:

"Anh nói sao? Vậy thì phải đi đến đó nhanh mới được, tôi không thể đợi lâu thêm nữa."

[Ê… ê! Khoan nha, mặc đồ thời thượng một tí nhé….]

Chưa kịp nghe xong cuộc hội thoại, cậu liền tắt ngang điện thoại vang lên một tiếng 'Tút'. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một người, lo sợ San sẽ gặp điều không may.

Bản thân vội vàng đi lại tủ quần áo, chỉ có bộ đồ vest là thời thượng nhất. Không nghĩ nhiều, Luân lấy nó và mặc luôn.

Cơ thể rắn chắc khoác lên mình bộ vest đen, nhìn khá giống giám đốc của công ty. Ngắm mình trong gương có lẽ đã đủ để qua mặt đám người ở quán đó, Luân đi đến bên chiếc hộp đồng hồ mà cậu đã sắm khá lâu nhưng chưa có cơ hội đeo.

Chiếc đồng hồ Rolex Datejust Rolesor vành khía, trị giá ba trăm củ khoai. Cũng gọi là kha khá, quần áo tươm tất, đầu tóc gọn gàng.

Chỉ cần ngồi đợi đồng đội đến rước nữa thôi, bởi vì xe cậu đã cho San mượn rồi.

Bản thân vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, xem định vị của xe. Cơ thể bất giác khó chịu, hiện tại cậu chỉ muốn phi thật nhanh đến bên San. Tâm trí bây giờ liên tục cầu nguyện cho mọi chuyện không vượt quá xa ngoài dự kiến:

"Sẽ ổn thôi mà! Cậu phải chờ tớ, đừng có chuyện gì xảy ra nhé."