Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 48: Ôn nhu (H)



Phòng ăn…

Bị Luân bê đi bằng tư thế bế úp, đi bước nào phía dưới liền bị thúc mạnh đến đó. Không chịu nổi kích thích cùng trọng lượng cơ thể, cô chỉ biết uất ức kêu lên: "Buông em ra… ưm… Luân!!!"

"Chịu đựng một tí… anh nướng thịt cho em ăn…" Cậu bế San trên tay đi lại tắt lò vi sóng, thấy thịt không đến nổi phải bỏ liền đánh liều đặt San lên bàn ăn trống rỗng, tiếp tục việc còn đang dang dở.

"Thử đổi gió xem, ngoài đây và trong đó, ở đâu khiến em thích hơn." Cậu vỗ nhẹ vào bắp đùi của San cười tươi nói, nụ cười đang chân thành bỗng dần chuyển sang mất nhân tính.

Ở phòng ăn sáng sủa hơn khiến cho cô không khỏi căng thẳng thốt lên: "Không thích…"

"Chờ một tí… em sẽ thích ứng được ngay." Nhân cơ hội San đang lơ là, cậu liền kéo hai chân của cô ra thúc vào nhẹ nhàng rồi dần dần đẩy nhanh tiến độ.

Vì bàn ăn làm bằng gỗ nên bị ảnh hưởng bởi hoạt động bên trên liên tục kêu lên tiếng 'cọt kẹt'.

Lưng bị đặt xuống mặt bàn lạnh lẽo, chưa kịp than thở phía dưới liền bị vật nóng hổi chen vào. Phần bụng cô hóp lại chịu đựng, lại thấy nó nhô lên vì vật to lớn của Luân.

Không ngờ bản thân lại có thể chứa được ô.n.g c.h.ú to lớn kia, từng cử động đều rơi vào tầm mắt của cô. Giống như thấy được điều thích thú, cô không ngừng khom người nhìn vào nơi cả hai đang giao hợp.

"Thích hả?" Cậu thấy vẻ mặt hứng thú của San liền vội hỏi, không để cô có cơ hội trả lời cậu liền bế vội cô lên còn bản thân thì ngồi xuống ghế, dùng khuôn mặt hưởng thụ nói: "Tư thế này thích hơn không?"

"Ahh…" Bị đổi tư thế bất ngờ phía dưới vì nuốt quá nhiều nên bị chạm đến đỉnh điểm, cô cố gắng nhón chân lên nhưng đôi chân lại run rẩy không ngừng, chỉ biết cầu xin người đang ngồi phía trước buông tha cho mình: "Luân… không thích… tư thế khác được không?"

"Được… nhưng để anh phải sướng cái đã." Hai tay đỡ chân của San liên tục nâng cô lên xuống, tư thế này rất giống đang nâng tạ.

Nhưng nâng người mình yêu vẫn có cảm giác thích thú hơn…

Cô bị bắt vận động liên tục trong tư thế mới lạ, chỉ biết ôm chặt lấy cổ Luân mà chịu đựng. Từ lúc trong phòng cho đến ra ngoài đây cô đã la rất nhiều, đến độ khàn cả cổ.

Bây giờ cũng không còn sức lực để la, cơ thể đã chịu đựng giới hạn vì phía dưới cứ liên tục bị vật nóng hổi ra vào, mệt mỏi cùng khoái cảm đan xen, cô chỉ biết cắn mạnh vào lỗ tai của Luân để chút giận.

"A! Em cắn anh!?" Đang sung sức vận động, lại bị cắn một cái đau đớn, cậu liền vô thức buông tay khiến cho cơ thể San rơi thẳng xuống đùi, phía dưới được một phen sung sướng mà r.ê.n lên: "Hah… là tự em chuốc lấy đó…"

"Áhhh…" Bị rơi xuống khá nhanh, vật phía dưới lại đang bành trướng to lớn. Khiến cho bên trong cô bị đâm sâu, cảm giác như muốn thủng cả bụng. Đau đớn la lên, cô tức giận trừng mắt nhìn Luân liên tục đập tay vào người anh nói: "Thả em ra… đau quá…"

Không phải cô nói đùa lần này là đau thật, nước mắt chẳng biết vì sao mà rơi xuống ướt nhẹp cả khuôn mặt của Luân.

Bối rối trước nước mắt của người mình yêu, d.ụ.c v.ọ.ng cũng dần tan biến, cậu khẽ ôm San vào lòng tay vuốt lưng cô an ủi: "Em đừng khóc… được được, anh không làm nữa! Em nín đi, chúng ta đi tắm nhé?"

"Ừm." Vẫn tư thế ngồi ôm cổ đó cô chùi hết nước mắt lên người của Luân, vì được an ủi kịp thời, cuối cùng cô cũng nũng nịu mỉm cười gật đầu đồng ý.



Ở một nơi khác, Linh đang cực khổ ngồi xe khách. Vì đi chung với đoàn nên công ty cho mọi người đi xe buýt để gia tăng tình cảm cấp trên và cấp dưới.

Cô lại cảm thấy quá ư là phiền phức, đi lên đồi núi đường xa khó khăn, gập ghềnh đủ kiểu. Cũng may sáng sớm đi chưa kịp cho gì vào bụng, không thì khả năng ói luôn trên xe cũng có thể.

Nhìn xung quanh, mọi người đều ngủ hết, chỉ có bản thân là không ngủ được. Có lẽ do quá háo hứng và chờ đợi chuyến đi lần này, cũng một phần do cô rất yêu quý những nơi đồi núi và con người ở đây.

Vén nhẹ rèm xe ra, khung cảnh tuyệt đẹp liền hiện lên trước mắt. Từng gốc cây to lớn sần sùi được trồng ven đường đi, với những tán lá nhỏ bé xen kẽ vào nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên vô cùng thơ mộng.

Cảnh tượng trước mắt nhìn một lần thôi là vương vấn mãi mãi, hồn của cô cứ muốn thả trôi theo con đường này, bay bổng tứ phía hưởng thụ cái gió của mùa xuân mang tới.

"Đẹp quá!" Thật sự rất đẹp, cô không tự chủ mà thốt lên thành tiếng.

"Cô thấy đẹp như vậy sao?"

Một người đàn ông từ lâu đã đứng nhìn cô đắm chìm vào khung cửa không nói gì, đột nhiên thốt lên vài từ làm cho cô giật mình hét nhỏ: "Ôi là trời, thiên địa ơi! Giám đốc? Anh đừng có hù nhân viên nữa được không?"

Cái tên giám đốc keo kiệt, bủn xỉn…

Ánh mắt cô nhìn giám đốc của mình cô cùng xấc xược, vì cái quy định quái quở của anh ta mà cô bị bay mất năm triệu, còn phải đi cái xe khách lắc lên, lắc xuống như này, không chửi là quá nhân nhượng rồi.

Cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm của Linh đang nhìn mình, anh có phần hơi chột dạ nói: "Tôi thấy, cô giống như đang chửi bới tôi thì phải, cô Linh đây thấy chỗ nào không vừa ý hả?"