Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 55: Sáng ăn khoai, trưa ăn khoai, chiều cũng ăn khoai



Nhà đài vì việc phát sinh này, mà quay được một thước phim vô cùng quý giá.

Phát hiện ra được, còn rất nhiều người đang sống cực khổ, cần sự giúp đỡ của MTQ.

Mỹ Duyên bước vào trong căn nhà nhỏ, thấy đứa bé đang đứng đảo nồi cám heo mà lòng đau man mát, sờ đầu đứa bé hỏi: "Thường ngày em ăn những gì?"

"Em ăn khoai." Cô bé ngước khuôn mặt lấm lem lọ lên trung thực trả lời, đôi mắt long lanh của cô bé cứ liên tục nhìn vào Mỹ Duyên, như thể nếu quay đi thì cô sẽ biến mất, vì vậy cô bé cứ đứng đó nhìn mãi không dám chớp mắt.

"Vậy chị cho em cơm, em có ăn không?" Mỹ Duyên nhìn đôi mắt long lanh nhìn mình, đáy lòng giống như có hàng trăm tảng đá đè vào không thể thở ra hơi.

Cô bé khi nghe nhắc đến cơm, mắt liền chớp liên tục, suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.

Mỹ Duyên không hiểu liền hỏi: "Tại sao em không thích? Cơm ngon hơn khoai chứ?"

Cô bé nghĩ đến những hạt cơm nóng hổi, thì nuốt nước miếng. Nhưng lại cố dập tắt nó trong suy nghĩ vội vàng trả lời: "Cơm rất ngon, nhưng em quen ăn khoai rồi, sợ ăn cơm vào sau này sẽ không ăn khoai lại được nữa."

Một đứa bé hiểu chuyện đến đáng thương, mọi người khi nghe hết câu trả lời của cô bé ai nấy đều muốn rơi nước mắt, Linh cũng không ngoại lệ.

Cô là một người hướng ngoại, thể hiện cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài. Nhìn đứa bé hiểu chuyện đến đáng thương, trong lòng liền nghĩ đến chị mình.

Mỗi người đều có hoàn cảnh sống khác nhau, nhưng chỉ có từ 'khổ' là ai cũng phải chịu. Không khổ về vật chất, thì cũng khổ về tinh thần.

Linh thấy chuyến đi lần này cho cô biết bao nhiêu kinh nghiệm, từ đời sống hằng ngày cho đến ước mơ đang muốn thực hiện của bản thân.

Cô thấy tiền mình bỏ ra chính là xứng đáng, đối với mình đó là một tháng lương. Nhưng đối với những người dân thiếu thốn từ vật chất cho tới tinh thần, thì nó chính là nguồn sống cho cả năm trời không phải nhịn đói.

Thông qua lời kể của trưởng làng, thì nơi đây khá xa với lại mẹ con bọn họ không có đủ tiền để đóng tiền điện, cho nên họ cũng không dám nối dây đến đây.

Nhà chỉ có hai đứa trẻ mới lớn và một bà mẹ già, sức lao động không bằng một người đàn ông. Cho nên có khoai ăn là tốt lắm rồi, lâu lâu có người đến từ thiện sẽ có gạo ăn.

Nhưng họ nào dám ăn những hạt gạo trân quý ấy, lấy nó để đổi được nhiều khoai, để được lâu hơn, còn có thể trồng.

Ai rồi cũng phải nghĩ đến việc như vậy, họ cũng rất muốn ăn cơm nhưng kinh tế không đủ thà rằng ăn khoai cả năm còn hơn bữa đực, bữa cái.

Nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, mọi người cũng có chút xót xa. Linh thấy vậy liền đứng ra nêu lên một ý kiến:

"Tôi có một ý tưởng rất hay, không biết mọi người có muốn lắng nghe?"



Những thôn làng yên ắng, giờ đây là tấp nập đến lạ thường. Mọi người thay nhau giúp đỡ người dân trong việc trồng trọt, nhà nào có người già trẻ nhỏ, sẽ được ưu tiên giúp trước.

Đây chính là ý tưởng nhỏ bé của cô, nhưng lại được mọi người hưởng ứng vô cùng hùng hậu.

Người thì đi mua hạt giống, người thì mua cây ăn quả, người thì đi mua phân. Tất cả đều đang cố gắng hết mình, không phải vì lợi ích cá nhân, mà chính là từ tận đáy lòng.

Khoảng thời gian cực khổ cuối cùng cũng xong, với tiến độ nhanh chóng mọi người đã thành công giúp đỡ hết những hộ gia đình khó khăn.

Cao Hải cũng giúp một tay, mướn những thợ khoan giếng đến tạo cho người dân nơi đây có nguồn nước sạch để uống.

"Cảm ơn mọi người đã cho chúng tôi một thước phim tuyệt vời, tôi nghĩ sau chuyến đi này tất cả người dân trên đất nước sẽ biết đến nơi đây nhiều hơn, và thay nhau giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn."

Mỹ Duyên bắt tay với Cao Hải chào tạm biệt mọi người, đoàn phóng viên cũng lên xe về luôn trong ngày. Họ nói sẽ đến khách sạn ở thành phố gần nhất để nghỉ chân, riêng đoàn người của Cao Hải vì để tiết kiệm chi phí đành phải ở lại đây thêm một đêm nữa.

Linh mệt mỏi nằm phệch ra sàn, hôm nay là một ngày đáng để ghi nhớ vào trong ký ức.

"Nay mệt ghê ha!" Ngọc Mai cầm cái khăn lau vò tóc cho khô rồi ngồi lại kế Linh nói lớn.

Giọt nước trên tóc vì thế mà vung vẩy khắp mặt của cô, nếu như thường ngày cô sẽ nhảy cẫng lên la hét. Nhưng hiện tại tay chân bủn rủn không còn sức lực để so đo nữa, mà nằm đó hứng chịu tất cả cái lạnh của đàn chị ban cho.

"Hôm nay Linh làm nhiều nhất đó, đến độ trôi cả phấn luôn mà, haha!" Nhớ tới bộ mặt dính đầy bùn đất của Linh lúc chiều, Ngọc Mai được phen cười lăn lộn trên sàn gỗ.

Ngọc Hà thấy vậy cũng cười theo, nhưng không có làm lố lăng như cô bạn của mình, mà chất vấn ngược lại: "Bà cũng vậy thôi, đào trúng tổ rắn chạy bỏ cả thùng hạt giống, làm hại tụi này phải đi lượm lại từng hột."

"Hứ, bà mà gặp phải đám rắn đó, khả năng còn la hét còn hơn con Mai này. Linh à! Em nói một câu công bằng cho chị đi."

"Em đang mệt lắm!" Cơ thể bị lay bởi người chị đáng kính, Linh híp mắt lại giả vờ muốn đi ngủ: "Em ngất đây!"

Nói là làm, cô nhắm mặt lại liền ngủ luôn ngay lập tức. Mặc kệ sự ồn ào bên tai, mà chìm dần vào giấc mộng.