Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 101



Tích tắc tích tắc—

Màn đêm nép mình, nhường lại sân khấu cho hào quang của ánh ban mai, một ngày mới lại bắt đầu.

Thức dậy, vệ sinh cá nhân, chơi với Joy một chút, lại tạm biệt cháu để lên xe đi làm, mọi thứ đều diễn ra thuần thục và suôn sẻ, chỉ có điều, hôm nay Nguyệt Minh có cảm giác lại khác hẳn.

Rất khác.

Nguyệt Minh xoay xoay bút mực, khẽ thu lại tiếng thở dài khi nghĩ đến nỗi trống vắng mà sáng nay mình phải trải qua, cái ôm và nụ hôn chào buổi sáng của cô đâu mất rồi?

Bác sĩ An chỉ mới không về nhà có một ngày mà Tổng giám đốc những tưởng như cả hai xa nhau tận một năm. Thiếu vắng Gia An, cộng thêm nỗi niềm khó nói trong lòng là yếu tố khiến căn bệnh mất ngủ những tưởng đã khỏi từ lâu của cô lần nữa được dịp trỗi dậy, quầng thâm mắt hiện rõ kéo độ tươi tắn của cô giảm xuống trông thấy.

Mắt trái Nguyệt Minh giật giật, ngón tay dừng xoay, nắm chặt bút máy trong lòng bàn tay, nếu cô không làm vậy để phân tán sự chú ý thì hẳn đã có án mạng xảy ra mất rồi.

Không biết cơn gió chết tiệt nào đã đưa Hạ Băng đến văn phòng Nguyệt Minh từ một tiếng trước, chẳng làm gì ngoài ngồi đó thưởng trà và ném ánh mắt dò xét nhìn về phía cô. Khi Nguyệt Minh nhìn lại, Hạ Băng chỉ cười hihi, nháy mắt rồi hôn gió một cái.

Hừ, rõ ràng là đến để kiếm chuyện!

Một mình Hạ Băng thì thôi, đã vậy còn kéo cả Khả Hân vào ngồi chung, liên tục hi ha hi ha nói gì đó.

Hai người tưởng rằng đang thời gian trà chiều, girls talk à!?

Mỗi lần hai người đó phát ra âm thanh, liền khiến Nguyệt Minh cảm thấy chướng mắt, mà chướng thì chướng chứ cũng chẳng làm gì được hết, có chăng đi nữa là ăn hiếp Khả Hân một câu. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

- Hân, em rảnh lắm à?

- A...- Khả Hân ấp úng, vội vàng đứng dậy.- Dạ, em ra ngoài làm việc đây ạ.

Nàng thư ký vừa định lon ton chạy đi liền bị Hạ Băng nắm tay giữ lại, em gái nhỏ rét run, tự dưng linh cảm được giông bão sắp nổi lên, không muốn dính vào xíu nào...

Hạ Băng nhìn sang bạn thân, lại nháy mắt.

Nguyệt Minh trầm ngâm, không thèm ăn hiếp Khả Hân nữa, một lúc sau lại nói tiếp.

- Cậu cũng rảnh quá nhỉ?

Hạ Băng cười tít mắt, trước khí thế của Nguyệt ngáo vẫn không chút run rẩy.

- Ừ, đúng rồi á.

- Tôi nói cho cậu biết, lấy danh nghĩa của T Group lập nên, Four Seasons mà flop thì tôi giết cậu!- Nguyệt Minh nghiến răng đe dọa, dù rằng bình thường cô không quan tâm lắm đến cái công ty con trên danh nghĩa này chút nào.

Hạ Băng tiếp tục mặt dày hi hi ha ha, Nguyệt Minh bó tay toàn tập.

- Tự nhiên muốn có đứa nào đó bắt cóc cậu ghê.- Nguyệt Minh ra vẻ ghét bỏ, ánh mắt lướt qua người Hạ Băng, khẽ đánh giá nàng, dường như ăn mặc có chút khác, ít hở da thịt hơn.

Khả Hân bắt đầu sử dụng ẩn thân chi thuật, xem như mình đang tàng hình, không tiến được cũng không lùi được nên chỉ đành vậy mà thôi.

Hạ Băng xì một cái, có trời mới biết mục đích nàng đến là để đốt nhà, ai bảo Nguyệt Minh gây chuyện với nàng trước, nàng không những nhớ lâu mà còn thù dai!

Hơn nữa, lợi dụng lúc này đốt nhà là tốt nhất, dù sao Hạ Băng cũng nắm được đôi chút tình hình trong tay rồi. Dù đứng quan sát từ xa nhưng sau một đêm suy nghĩ, Hạ Băng chắc chắn người hôm qua đi cùng Gia An là nhà sáng lập, thiết kế tài hoa của đế chế thời trang R&W mà nàng đã gặp lướt qua ít ngày trước ở nước F.

Ralph chưa từng trực tiếp công khai tính hướng, nhưng ai cũng biết ông ấy là gay, đương nhiên cái chuyện ngoại tình là Hạ Băng đang khích tướng Nguyệt Minh. Nàng lại nhớ đến cái lần mình thắc mắc về đống quần áo mà Gia An mặc, chắc chắn không phải FAKE, mà là hàng REAL... Xâu chuỗi tất cả lại với nhau, có thể thấy Gia An có mối quan hệ thân thiết với Ralph hoặc một nhân vật cấp cao của R&W...

Chuyện thời gian gần đây R&W bỗng dưng có động thái lớn trong nước, Hạ Băng cũng biết. Tuy nàng chưa từng gặp trực tiếp người đứng đằng sau R&W, nhưng nghe nói ông ấy là đồng hương, tên gì ấy nhỉ?

Waldo Nguyễn!

Bác sĩ An tên gì?

Nguyễn Gia An.

Hưm, dù họ Nguyễn khá phổ biến nhưng cũng bắt đầu dần sáng tỏ rồi...

Nghĩ đến đây, Hạ Băng lại híp mắt cười đầy thích ý, uầy, bao năm xem phim hình sự trinh thám cuối cùng cũng có ích rồi!

Hạ Băng chống cằm, hơi chút ngả ngớn đầy quyến rũ, không thèm nói một lời, chỉ nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt trào phúng. Lúc trước, chưa biết gì nhiều về Gia An đã thấy nàng ấy xứng với bạn mình, bây giờ biết gia thế lại thấy Nguyệt ngáo có chút cùi bắp....

So với đế chế thời trang lừng danh thế giới thì tập đoàn y dược trong nước như T Group vẫn còn cách mấy bậc nha...

Nguyệt Minh bị nhìn đến cảm thấy khó chịu, phải cởi bớt nút áo, đưa tay quạt quạt cho bớt ngột ngạt, đột nhiên ớn lạnh, cảm thấy Hạ Băng đang có âm mưu gì đó rất nguy hiểm!?

- Hôm qua bác sĩ An có về nhà không?- Hạ Băng im lặng hồi lâu, đột nhiên nói.

Nguyệt Minh lại thở dài lần thứ n, lắc lắc đầu.

- Hèn chi hôm nay cậu mặc đồ màu xanh lá.

Nguyệt Minh cúi xuống nhìn quần áo của mình, nà ní!?

Rõ ràng cô mặc màu trắng cơ mà?

- Mù màu à?

- Là hào quang phát ra từ đỉnh đầu cậu.

Phụt ── Thư ký toàn năng vốn đang ẩn thân, vì lời này không chịu được mà phụt cười một tiếng.

Dù không quá rõ nhưng sau cái lần Hạ Băng đăng bậy bạ trên mạng xã hội, Nguyệt Minh cũng hiểu sơ sơ cái màu xanh lá gì gì đó có nghĩa tương tự với "bị cắm sừng", lại thấy cả Khả Hân cũng muốn trêu chọc mình, liền tháo giày cao gót, không thương tiếc ném về phía nhỏ bạn thân. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Tất nhiên là vẫn thương tình mà cố ý ném lệch đi một chút, Nguyệt Minh đang muốn thông báo rằng mình thật sự không vui rồi đó!

Hạ Băng cười đến sốc hông, đưa tay xoa xoa vài cái, tay còn lại thì lau nước mắt, sau hết thảy lại trêu Tổng giám đốc.

- Mặt cậu cũng xanh lá luôn rồi.- Hạ Băng nhún vai như có điều tiếc nuối lắm vậy.

Khả Hân lại lần nữa trở về trạng thái ẩn thân, nàng nghĩ nếu còn dám cười thêm một tiếng, chiếc giày còn lại hẳn sẽ là phang vô mặt mình!?

Khả Hân thấy chị Băng đang cười lăn ra sofa, mà mặt chị Nguyệt thì ngày càng tối lại, thầm đưa tay lau mồ hôi, sau đó ấn ấn điện thoại: [Nếu hôm nay em chết tại chiến trường đầy lửa đạn này, liệu chị có còn nhớ về em không bác sĩ Hà?]

Uyên Hà sau khi nhận được tin nhắn: [???]

Đúng như thư ký nhỏ nghĩ, lần này chị Nguyệt tháo nốt chiếc giày còn lại ra, nhưng không có phang thẳng, thay vào đó là xắn tay áo, cởi cả vest ngoài ra, bừng bừng khí thế đi về phía hai người họ.

Khả Hân nuốt nước bọt, tự động lùi ra sau, trông chị sếp có khác gì bà bán cá đang đi combat đối thủ cạnh tranh chơi xấu mình không!?

Rồi Khả Hân lại nhìn sang chị Băng đang không chút hình tượng, vật vờ ra ghế mà cười, trông có khác gì bà điên không!?

Chị Băng à, vui thôi đừng vui quá...

Khả Hân dành một giây mặc niệm cho chị Băng, vừa mở mắt ra liền thấy chị Nguyệt kẹp cổ chị Băng, siết siết, dường như muốn nhét chiếc giày vào mồm chị Băng. Chị Băng cũng đâu có hiền lành gì, vùng vẫy cắn vào tay chị Nguyệt...

Thư ký toàn năng nuốt khan, luận về thể lực thì dù mới tháo bột không lâu nhưng chị Nguyệt vẫn ăn đứt chị Băng như cọng bún thiu, giày cũng sắp nhét được vào miệng rồi!

Chị Băng của nàng được cái lăn giường nhiều chứ yếu nhớt à, chị Nguyệt tuy không rõ tình trạng giường chiếu ra sao cơ mà nàng thấy chị rất chăm tập gym, nhìn cánh tay săn chắc của chị ấy thử xem...

Đừng ai hỏi vì sao Thư ký toàn năng thấy cảnh này lại không xông vào can ngăn, chuyện này thật ra rất nhạy cảm, như bắt nàng chọn giữa cánh tay phải và tay trái vậy!

Hơn nữa, Khả Hân đối với chuyện này rất có kinh nghiệm, quá trình trưởng thành của nàng đã nhìn thấy nhiều lần như ăn cơm bữa, ví như gia vị của cuộc sống cũng không điêu...

Lúc xưa, khi Khả Hân còn là tấm chiếu mới cũng đã từng lao vào can ngăn hai chị, rốt cuộc là bị đánh lây mất cả mảng tóc!?

Chỉ có mỗi mình chị Nhật có khả năng kết thúc được cuộc chiến này...

Hơn nữa, hai chị gái này không đánh không thân, đánh nhau từ bé rồi, càng ngày càng nghiện!?

Lúc ở riêng thì thôi khỏi nói...

Hình tượng gì?

Vứt hết rồi!

Trông có khác gì đám nghệ sĩ hài nhảm đâu chứ!?

Người ta thường nói hai người phụ nữ hợp lại liền thành cái chợ, đó là ở đâu ấy, chứ ở đây, ngay tại chỗ này, chị Nguyệt với chị Băng hợp lại có khác gì cái Rạp xiếc trung ương đâu?

Sau một hồi chống cự vô ích, Hạ Băng đã đuối sức đi không ít, nàng thề có trời chứng giám, làm tình còn không mệt bằng cái việc đánh nhau với Nguyệt Minh!?

Nhưng mà Hạ Băng không chịu khuất phục, nàng là ai cơ chứ?

Bị Jackson đánh cho thừa sống thiếu chết mà còn không khuất phục, Nguyệt Minh thì là cái quái gì?

Nàng không do dự, phun nước miếng vào lòng bàn tay còn đang run run, Nguyệt Minh không kịp phản ứng liền bị chụp cả bàn tay đầy nước miếng vào mặt.

Khả Hân nhún vai, đã quá quen, có lần nào chị Băng không chơi dơ đâu.

Nguyệt Minh đứng hình mất 5 giây, sau đó hét lên một tràng chửi rủa, vội vội vàng vàng buông Hạ Băng ra rồi lao vào toilet.

Mà Hạ Băng với cũng ý thức được, tự thấy dơ, lại chạy theo Nguyệt Minh mà tranh nhau dùng toilet.

- Nè, tránh ra coi.- Nguyệt Minh cố gắng đóng cửa lại.

- Không, đồ ích kỷ, cho tớ vào với.- Hạ Băng dùng đôi bàn tay còn dính nước bọt của mình mà giữ nắm cửa.

Khả Hân không nói nên lời, sau chiến tranh sẽ là gì?

Đương nhiên là phải tổ chức hội nghị đàm phán, ký hiệp ước hoà bình, Khả Hân giờ mới dám chen vào, giúp hai chị gái giảng hoà.

Nguyệt Minh sau khi nhường toilet cho con báo rửa tay cũng đã tắm đến tận 30 phút. Hạ Băng chun mũi, bất mãn.

- Cậu chê tớ bẩn?

- Không bẩn sao cậu phải tranh rửa tay?- Nguyệt Minh lườm Hạ Băng.- Bớt đùa đi, dạo này tớ không được vui tính như trước đâu!

- Hừ, làm gì nhạy cảm vậy? Hoàng Nguyệt Minh, có bồ bỏ bạn!

Nguyệt Minh xắn tay áo lần nữa mà đứng dậy.

- Ai bảo cậu nói tôi bị cắm sừng!?

Khả Hân liền lao vào giữa hai người, dang tay ra ngăn cuộc chiến tranh thế giới thứ 3.

- Chị... bình tĩnh chút đi.

Thư ký nhìn Nguyệt Minh, sau đó lại quay người dùng giọng năn nỉ với Hạ Băng, đôi mắt nàng khẩn khoản mang thông điệp "Chị đánh không lại chị Nguyệt đâu".

- Chị... bớt gây chuyện dùm em.

Thật tình, hai con người gần 30 tuổi đầu, người là doanh nhân thành công vang dội một vùng, được ví như "băng sơn mỹ nhân", người thì nổi danh là "phù thuỷ showbiz", lại để một thư ký bé nhỏ như nàng đây giảng hoà!?

- Được rồi, ai thèm gây chuyện với cậu, người ta chỉ đến làm quân sư cho cậu trong chuyện tình cảm thôi chứ bộ.- Hạ Băng bĩu môi.

Nguyệt Minh cũng ngồi xuống đối diện, cả người tựa vào ghế sofa, hất mặt.

- Quân sư cái gì? Chuyện tình cảm của tui có gì cần giúp hả?- Dù cứng miệng là thế, nhưng đầu Tổng giám đốc không ngừng hiện lên cảnh tượng Gia An ôm người đàn ông lạ mặt.

- Ví dụ như vấn đề ngoại tình chẳng hạn, cậu biết vì sao các đôi yêu nhau lại hay xảy ra vấn đề ngoại tình không?

- Why?- Nguyệt Minh híp mắt, đầy nghi ngờ.

- Chuyện phòng the.

Nguyệt Minh:...

Khả Hân:...

Hạ Băng là người duy nhất hai mắt sáng rực ở đây, tiếp tục lên tiếng.

- Rõ ràng, cậu có thoả mãn bác sĩ An không? Tớ nhớ không lầm thì chị ấy đã 30 rồi đúng không? Ừm... cỡ nào thì cỡ, chắc chắn có nhu cầu chuyện đó! Cậu nói xem, bản mặt cậu đã cho chị ấy được cái gì không?

Mặt Nguyệt Minh đen thui.

Hạ Băng còn chưa ngừng lại, tiếp tục châm dầu vào lửa với một chất giọng vô cùng bất lực, than thân trách phận.

- Ôi Selina của tui, cậu sẽ không để con cháu đời sau khảo cổ phát hiện ra một cô gái chết với màn trinh hoá thạch chứ!? Người ta là bác sĩ khoa sản đó, còn ai hiểu về tử cung hơn bác sĩ An hả Hoàng Nguyệt Minh?

Thư ký nhỏ rút khăn tay, lại lần nữa lau trán, sao mọi chuyện lại theo chiều hướng thế này!?

Khả Hân có nên gọi cấp cứu hay không?

Chị Nguyệt im im như vậy liệu có phải là đang chuẩn bị rút dao đâm chết chị Băng không!?

Không được, thân là em gái, nàng phải anh dũng hy sinh thôi!

- Chị Băng, bớt nói chuyện 18+ lại đi...

Nguyệt Minh và Hạ Băng cùng quay đầu nhìn Khả Hân, chị Băng nhìn nàng thì cũng dễ hiểu rồi, cớ sao chị Nguyệt cũng dùng ánh mắt đồng cảm với chị Băng mà nhìn nàng!?

Chẳng lẽ... chị Nguyệt muốn nghe chuyện này?

Ôi thôi, chị Băng tẩy não thành công rồi sao!?

- Em có việc gì cần xử lý không? Chị thấy em có vẻ rảnh nhỉ?- Nguyệt Minh nhàn nhạt nói.

Khả Hân liền biết mình đang bị đuổi khéo.

- Nghe trước cho quen đi em.- Trái ngược với Nguyệt Minh, Hạ Băng lại nháy mắt đầy lém lỉnh.

- Còn cậu, tôi không muốn nghe mấy chuyện hư hỏng của cậu!- Nguyệt Minh hắng giọng, nghiêm chỉnh nói.

- Vấn sinh lý bình thường, hư hỏng cái zì hả má!

- Không phải ai cũng nghĩ đến chuyện đó.- Nguyệt Minh bắt chéo chân, nâng tách trà mà thưởng thức.

- Bớt đùa lại đi, dạo này tớ hay mắc cười lắm á.- Nhìn Nguyệt Minh ra vẻ thanh tâm quả dục làm nàng mắc cười muốn chết.- Làm như cậu tốt lắm vậy, thật ra không biết phải làm gì bác sĩ An chứ gì?... À... Hay cậu nằm dưới!?

Phụt ── Nguyệt Minh nghe xong liền bị sặc, phun thẳng nước trà vào mặt Hạ Băng.

- Xin... xin lỗi, không cố ý.- Mặt Nguyệt Minh ửng hồng, cô lau lau miệng tránh né ánh nhìn muốn ăn thịt người của Hạ Băng.

Khả Hân vẫn còn đang phân vân nên đi hay ở, trực tiếp chết đứng, cả người túa ra mồ hôi lạnh, không khỏi hồi tưởng lại cái lần đến nhà Nguyệt Minh lúc sáng sớm cách đây không lâu.

Chị Nguyệt... nằm dưới...

Hạ Băng chạy đi rửa mặt lần nữa, xong xuôi lại thở dài đi ra.

- Sao cậu cứ kiên trì với chuyện này vậy?- Nguyệt Minh thấy liền hỏi, cô đã lấy lại được bình tĩnh.

Hạ Băng lau lau tóc, lườm Nguyệt Minh.

- Còn không phải là đang lo bạn tôi bị lãnh cảm hay sao!?- Hạ Băng nói lời dối lòng, thật ra nàng chỉ muốn bơm đểu mà thôi.

Nguyệt Minh lườm nàng một cái, không chút khách khí nắm đầu Hạ Băng lôi ra ngoài.

Tiễn khách!

Dù đuổi được người đi rồi, nhưng những lời nói của Hạ Băng cứ quanh quẩn trong đầu của Nguyệt Minh, chẳng phải những vấn đề 18+ kia, mà là vấn đề ngoại tình.

Tổng giám đốc cúi mặt, nhìn bàn tay trái của mình, dùng ngón trỏ tay phải chạm nhẹ vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, xoay xoay vài vòng.

Chắc là nghĩ nhiều rồi...

Lúc Nguyệt Minh về nhà đã là 8 giờ tối, hôm nay công ty có việc nên cô phải tăng ca.

Cánh cửa nhà bật mở, Gia An cùng Joy trong phòng khách ngay lập tức quay mặt lại nhìn Nguyệt Minh, hai đôi mắt một to một nhỏ cong tít lại. Nguyệt Minh bất giác mỉm cười, phút chốc, trái tim như có thêm liều tăng lực đạp đổ mọi mệt mỏi cùng rối bời lòng suốt cả ngày hôm nay.

Tổng giám đốc chầm chậm đặt cặp da qua một bên sofa, ngồi xuống cạnh Gia An, nàng vẫn như cũ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô.

- Sao vậy em?

Nghe ba chữ này, mũi Nguyệt Minh bất giác có chút chua xót, người yêu tốt đẹp dịu dàng thế này, cô cớ sao lại bận lòng, lại nghi ngờ nàng!?

Chẳng phải một trong số nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tan vỡ là đa nghi sao?

Gia An nhìn người yêu thật lâu, sau đó nâng Joy lên cao, nàng nhướng mắt xuống đùi mình ra hiệu. Nguyệt Minh nhoẻn miệng cười, nghiêng người từ từ nằm lên đùi bác sĩ An, ôm Joy đặt lên bụng mình.

- Fuyu ăn hiếp em.- Nguyệt Minh uất ức.

Gia An đưa tay vén vén tóc Nguyệt Minh, ân cần.

- Ăn hiếp em như thế nào?

Nhưng Nguyệt Minh chỉ dụi dụi mặt vào đùi Gia An, không lẽ cô lại tố Hạ Băng bảo chị An ngoại tình sao?

Gia An thấy người yêu không nói, lại vỗ nhẹ mặt cô, nhìn trạng thái hẳn là bé Nguyệt đã có một đêm ngủ không ngon rồi.

- Hôm qua chị về nhà một chuyến.- Gia An nghĩ mình nên làm rõ một số chuyện.

Nguyệt Minh vừa nghe nàng nói, liền xoay người, mở to mắt chờ đợi. Bác sĩ An biết mình đã đoán đúng rồi, chắc chắn Nguyệt Minh vì bận lòng chuyện này nên mới phải ứng nhanh như thế.

- Chị có một gia đình rất đặc biệt, chị muốn dẫn em và Joy về đó một chuyến.

- !!!

Nguyệt Minh bật dậy khiến Joy cục cưng giật mình, chán ghét đánh bà dì già một cái. Gia An thấy Nguyệt Minh phản ứng mạnh như vậy liền cười khúc khích cười.

- Chị muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, nên chị nói trước để em chuẩn bị tinh thần.

- Ra mắt gia đình... là ra mắt gia đình đúng không!?- Nguyệt Minh lẩm bẩm.

- Đúng rồi.

- Vậy là sắp cưới nhau rồi đúng không?

- Ai thèm cưới em!?

- Chị đó!

- Chị nói cưới em bao giờ?

- Nhẫn chị cũng đeo rồi, không phải sao!?

- Em xem, rõ ràng là em gài chị, nhẫn này là nhẫn đính hôn mà, có ai đeo nhẫn đôi lại quá bắt mắt như thế này không?- Gia An giơ tay trái đến trước mặt Nguyệt Minh lắc lắc.

Nguyệt Minh chớp chớp mắt.

- Nhẫn của em lại thu liễm và khiêm tốn hơn chị!- Gia An lại nói tiếp, hơi bĩu môi như thể trách móc.

- Vì nó xứng với chị.- Nguyệt Minh nắm tay nàng, nhìn trái lại nhìn phải, sau đó nở nụ cười thần bí.-Chị đã tìm ra được bí mật của chiếc nhẫn chưa?