Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 165: Chạm mặt



Từ ngày Nguyệt Minh chuyển đến cùng khu nhà với Hạ Băng, số lần tụ họp cùng mọi người cũng tăng dần đều. Khu nhà bên sườn đồi có view đẹp, không khí lại tốt, trong lành, bọn họ dạo này cũng làm việc với cường độ cao, tụ họp xem như giảm stress (hoặc stress hơn).

Một chiều cuối tuần nữa lại đến, lần đầu hội họp tại nhà mới của Nguyệt Minh, tuy ngoài mặt cô tỏ ra không tình nguyện, nhưng trong hành động lại trái ngược, còn gọi Khả Hân mua nguyên liệu đến.

- Haiz, dạo này thành phố kẹt xe kinh quá!- Khả Hân vừa rửa rau vừa nói.

Hạ Băng đứng tựa vào thành bếp, một tay cầm túi bim bim, tay còn lại bốc bim bim vào miệng nhai sột soạt. Nàng nhìn hai người Nguyệt Hân đang bàn chuyện nhân sinh, lại nhìn Gia An và Uyên Hà ngoài phòng khách vừa trông Joy vừa nói chuyện về y học.

Chậc, bảo là tụ họp để giảm stress nhưng kẻ cô đơn ngoại đạo như nàng lại càng stress hơn...

- Sao không dọn đến đây đi?- Nguyệt Minh đang chăm chú sơ chế nguyên liệu.

Hạ Băng lại bốc một nắm bim bim cho vào miệng, nhai nhai, nhìn nhìn.

- Dựa vào mức thu nhập của em với Hà thì chắc tầm 30 năm nữa mới mua được nhà trong đây.- Khả Hân dở khóc dở cười.

Dọn vào đây sống ấy hả?

Cũng muốn lắm, nhưng thư ký nhỏ không có tiền.

Nhìn vào hiện thực tàn khốc thì nàng thư ký nhỏ nào phải chủ tập đoàn y được, chẳng phải thiên kim nhà SUNSHINE, càng không có cửa so với con gái cưng của hai boss đế chế thời trang.

Khả Hân không có cha mẹ, thân thích nhất cũng chỉ có hai người chị gái không cùng huyết thống này, Uyên Hà thì là con của gia đình trung lưu, tự phấn đấu mua được chung cư cao cấp kia đã là rất giỏi rồi.

- Em có thể cân nhắc ở ké nhà Fuyu.- Nguyệt Minh nhún vai.

Hạ Băng cắn phải lưỡi sau khi nghe lời Nguyệt Minh nói.

- Cái gì vậy bà nội!?- Hạ Băng sau một hồi suýt xoa vì đau mới lên tiếng.

- Bên đó còn to hơn nhà tôi, mỗi mình cậu ở thì phí quá, chi bằng cho Hân dọn về chung đi, cậu cũng có ở nhà thường xuyên đâu.

- Thôi ạ, em cảm thấy cũng không tiện.- Khả Hân có chút ngượng ngùng, chưa đợi chị Băng trả lời.

- Sao lại không tiện?- Người lên tiếng là Hạ Băng.- Nhưng cưng có chịu được chị dẫn gái về nhà hay không thôi, You know? Dù sao chị cũng thích đụng đâu làm đó, chị sợ em phiền, lại càng sợ Uyên Hà nhà em mất máu mà chết.

Hạ Băng lại bốc một nắm bim bim ăn tiếp, cơn đau vừa rồi bị vứt ra sau đầu, nàng sẵn sàng cho Khả Hân và Uyên Hà ở cùng, miễn là chịu được bản tính của nàng.

- Em... em không dám nhìn mấy cảnh đó đâu...- Khả Hân ngại ngùng đến đỏ cả mặt, quen biết đã nhiều năm, nàng thừa biết chị Fuyu đây hoàn toàn nói sự thật.

- Cậu bớt ăn chơi lại đi.- Nguyệt Minh lên tiếng đánh giá.

- Cậu biết cá mập không? Cái loài mà cho dù môi trường nuôi nhốt thật rất tốt nhưng cũng sẽ lăn đùng ra chết ấy...

- Thì sao?

- Tớ y hệt cá mập, không có tự do là tớ sẽ chết đó.- Hạ Băng làm vẻ mặt rất rất rất nghiêm trọng.

Nguyệt Minh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

- Tớ không biết cá mập gì gì đâu, nhưng tớ biết HIV lây qua đường tình dục.

- Này!!!

- Giang mai, lậu, hay để tớ gọi bác sĩ An phổ biến cho kỹ nhé?

Hạ Băng nghe xong tức đến phồng má.

Nguyệt Minh quay sang nhìn Khả Hân đang cười trừ một bên.

- Tự do không phải là cái cớ để cậu quen thói bất cần đâu.

Hạ Băng miễn cho ý kiến, nàng nhún vai, lấy điện thoại ra xem gì đó.

- Còn một căn nhà phụ thì vệ sĩ và bảo mẫu ở rồi, Nếu không ngại phiền thì có thể ở đây cùng chị, hoặc chị cho vay để mua một căn, trong đây vẫn có vài căn giá dễ chịu đó.- Nguyệt Minh trầm ổn quay sang nói với Khả Hân. Cô nghĩ rằng mình nên bàn lại với Hạ Băng về quà sinh nhật cho Khả Hân

Thư ký nhỏ lúng túng vội đưa tay lên xua xua.

- A, em nói đùa thôi à, em rất thích ở nhà cũ của mình rồi.

- Không sao đâu, chị vừa xem được vài căn còn trống trong khu này, phù hợp với Hân đó. Em cứ chọn đi, tiền bạc đừng lo quá.- Hạ Băng lên tiếng, lắc lắc điện thoại, màn hình hiển thị vài căn nhà mẫu.

- Thôi mà hai chị, em không cần thật mà ạ.- Khả Hân bất lực nói, để hai người này nói thêm một hai câu thì mai nàng bị bắt chuyển nhà ngay!

Tuy nơi Khả Hân đang ở không thể nào bằng được khu biệt thự của hai chị, nhưng cũng là chung cư cao cấp mà bao người mơ ước. Khả Hân nợ hai người này đủ rồi, không muốn nợ thêm, nàng muốn chứng tỏ mình đã đủ lông đủ cánh, tuy vẫn là em gái nhỏ, nhưng nay đã tự lực cánh sinh, có thể trợ giúp cả hai chị.

Hai người chị nói thêm vài câu, thấy không lay chuyển được đành giải tán, Hạ Băng thấy nơi này hết cái nói, liền ra ngoài phòng khách chơi với hai vị bác sĩ. Nhưng chơi đâu không thấy, chỉ thấy Uyên Hà hai mắt sáng rực lao vào nàng hỏi lấy hỏi để về cái chương trình tuyển chọn idol kia...

Trời vừa sụp tối, sân vườn lập tức lên đèn, lung linh thơ mộng như lạc vào cổ tích, Gia An thầm nghĩ, Nguyệt Minh dù có đi đâu cũng sẽ không bỏ được cái đám đèn này, rực sáng nữa, rực sáng mãi.

Xèo— Mảnh than hồng đỏ rực trong lò nướng BBQ mang theo nhiệt lượng ấm áp đủ xua tan không khí lạnh của một đêm hè sau mưa. Miếng thịt mọng nước co rút, nhỏ vài giọt xuống mặt than, làn khói trắng bốc lên, mang theo hương thơm đậm đà của thịt bò được Nguyệt Minh tẩm ướp bằng cả tình yêu.

- Nè, há miệng ra.- Khả Hân nhanh chóng gắp thịt thổi thổi vài cái, chu đáo gắp cho cô người yêu đang không thể kiềm chế được bản năng ăn thịt của mình.

- A... Ngon quá.- Uyên Hà nhồm nhoàm nhai, miệng không ngừng khen ngợi.

- Ăn vụng à?- Nguyệt Minh cầm thêm một đĩa thịt xiên bỏ lên vỉ nướng, khẽ trêu cặp tình nhân.-Bà xã... A..

Không đợi hai người đáp, Tổng giám đốc cũng gắp một miếng thịt vừa chín tới kèm ít rau, mang đến cho Gia An.

Hạ Băng nhìn hai cặp tình nhân, mắt phượng khẽ giật giật, rõ ràng là rủ đến ăn tiệc BBQ, bây giờ lại thồn vào mồm nàng hai thau cơm chó to như thế, công lý ở đâu!?

- Đừng có ghen tị, nếu ghen thì tìm người yêu đi.- Nguyệt Minh như nghe được nỗi lòng của Hạ Băng, liền nói.

- Thôi, cho xin đi!

Hạ Băng nghe đến hai chữ "người yêu" liền nổi da gà, nàng vuốt vuốt hai cánh tay mình vài cái, cầm ly rượu lên nhấp vài ngụm.

Người yêu cái gì?

Như thế này không phải tốt hơn sao?

Nàng mặc kệ hai cặp đôi kia, bản thân ngồi một góc, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh đêm.

- À, Fuyu ơi, cô trông Joy giúp tôi một chút nhé?

Tâm hồn nàng đang treo ngược cành cây thì nghe bác sĩ An gọi.

- Hửm? Được thôi.- Hạ Băng thân thiện bế lấy Joy cục cưng.

Joy có chút không chịu mà vùng vẫy, tuy nói bé xếp hạng dì Băng cao hơn dì Nguyệt nhưng nàng hiện giờ vẫn đang nằm trong nhóm "tùy trường hợp".

- Oa, ngoan đi, dì cho xem baby shark nha.- Hạ Băng ra tối hậu thư.

Joy được xem điện thoại liền trở mặt, đứng dậy ôm lấy cổ Hạ Băng đầy thân mật mà thể hiện sự "Yêu thích khi có điều kiện".

- Đu đu đu.- Joy cục cưng ngồi trong lòng Hạ Băng vừa xem vừa hát theo.

Hạ Băng xem cùng Joy thì ít, mà bị hai má bánh bao của bé thu hút là nhiều, nàng hết chọt chọt lại cúi xuống cắn cắn rồi hôn hôn khiến má bé con ửng hồng lên.

Đã đáng yêu lại càng đáng yêu hơn!

Bình thường Nguyệt Minh mà làm vậy hẳn sẽ bị Joy dùng 7749 thế võ đáp thẳng vào mặt, nhưng nhờ chiếc smartphone đời mới nhất đang bật baby shark nên bé để mặc cho dì Phu Du muốn làm gì thì làm.

Khi baby shark qua đi, điện thoại nhảy sang một video khác, Joy vốn định gọi dì Phu Du đổi qua cho mình, nhưng chị gái trong clip cuốn hút quá khiến bé con chăm chú xem đến chảy cả nước miếng.

Hạ Băng vô tình cúi đầu xuống nhìn thấy, nhưng thay vì ấn qua, nàng lại chăm chú xem cùng Joy cục cưng.

Joy chớp chớp mắt, chị gái trong clip ôm cái cây gì đó mà làm ra tiếng hay thế?

Chị gái này cười còn rất xinh nữa, hát cũng hay.

Joy quyết định rồi, sau này Joy muốn giống chị đấy!

Đoạn clip chỉ vỏn vẹn 30 giây, Joy chớp mắt vài cái liền hết, bé con ngẩng đầu nhìn dì Phu Du đầy tiếc nuối, lại thấy dì vô thức mỉm cười, tay lần nữa ấn vào nút replay.

Joy cục cưng vỗ vỗ tay hưởng ứng.

Chỉ là... dù chị gái trong điện thoại dễ thương đó, nhưng bắt bé con xem tới lần thứ chín thì dì Phu Du cũng quá đáng lắm!

- No.

Joy thấy Hạ Băng định ấn replay thêm lần thứ mười, liền lắc lắc đầu.

- À... Xin lỗi.- Hạ Băng chột dạ, ấn tắt đoạn clip rồi lại mở nhạc thiếu nhi cho Joy cục cưng.

Giai điệu gây nghiện từ nhạc thiếu nhi đã không thể ảnh hưởng đến nàng nữa, bởi trong đầu chị gái đào hoa này chỉ toàn là bóng dáng cô gái nhỏ ôm đàn và hát dưới ánh đèn sân khấu, chẳng phải hình ảnh xa lạ gì đối với người làm trong nghề như nàng, nhưng nàng không thể nào quên được.

- Làm gì cười như điên vậy?- Nguyệt Minh bưng thịt đã nướng lại cho Hạ Băng, cô nhíu mày nhìn vào điện thoại.- Xem baby shark đến nghiện à?

Hạ Băng không thèm để ý Nguyệt Minh, nàng lười đáp, một tay ôm Joy trong lòng, tay còn lại cầm xiên thịt chậm rãi ăn.

- Cậu có biết nướng không vậy?

- Tất nhiên là biết.- Nguyệt Minh ngồi xuống đối diện Hạ Băng, cầm lấy ly nước lọc mà uống.

- Biết mà khét vậy? Thịt nướng bóng đêm?- Hạ Băng bất mãn, chắc chắn là lo yêu đương ôm ấp không lo canh thịt rồi.

- Mấy cái nướng ngon để cho bác sĩ An ăn, cậu ăn vậy là được rồi...

Nguyệt Minh cầm xiên thịt nhét vào mồm Hạ Băng, nàng đang chuẩn bị rống mỏ mắng cô có bồ bỏ bạn.

Hạ Băng uất uất nhìn Nguyệt Minh.

Được lắm cái lũ yêu đương!

Được lắm!

- Em về trễ.- Trong màn đêm, một giọng nam trầm bất ngờ vang lên.

Quỳnh Chi giật thót người, vốn đang mò mẫm trong bóng đêm tìm đường về phòng.

- Anh làm gì vậy? Sao không bật đèn? Muốn hù người à?

Cũng may, cô ta đã đến gần chỗ công tắc nên liền đưa tay bật đèn, ánh sáng lập tức phủ khắp cả căn phòng, gương mặt Mai Phước Hưng không chút biểu cảm dần dần xuất hiện.

- Anh sao vậy? Giờ này chưa ngủ?

Quỳnh Chi thay đổi giọng điệu, cử chỉ đầy quan tâm đi đến ngồi cạnh Mai Phước Hưng, chỉ thấy hắn ta đảo mắt nhìn như thể đang đánh giá.

- Em về trễ.- Mai Phước Hưng lặp lại lần nữa.

- Còn không phải vì làm việc sao?- Quỳnh Chi trách móc.

Kinh nghiệm diễn xuất lâu năm giúp cô ta dễ dàng đánh lừa người đối diện, hoặc do cô ta nghĩ là thế...

Mai Phước Hưng không nói một lời nào, bỗng đưa tay lên, hướng về phía Quỳnh Chi mà hạ xuống. Động tác hết sức nhanh khiến Quỳnh Chi theo phản xạ mà tránh thoát, chỉ là không thể tránh được tầm bao quát của Mai Phước Hưng, tay còn lại của hắn đã giữ chặt cô ta.

Quỳnh Chi khẽ chột dạ, tên này biết được gì rồi?

Cả người cô ta chợt cảm thấy lạnh buốt và căng cứng, Mai Phước Hưng dùng tay chỉnh chỉnh cổ áo của cô ta.

- Vất vả rồi.

- ...

Quỳnh Chi nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn cười cười rồi nghiêng người đặt lên môi cô ta một nụ hôn lướt. Trái tim Quỳnh Chi như ngừng đập, không phải vì rung động, mà vì sợ hãi.

- Chuyện anh giao thế nào?- Mai Phước Hưng ngồi lại vị trí cũ, ánh mắt đầy trông đợi.

- Em... cần phải lên kế hoạch...- Nhận thấy bản thân không thể thất thố, Quỳnh Chi nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của, bình tĩnh đáp.

- Được thôi, trông cậy vào em. Hi vọng em sẽ giải quyết mấy con chuột đó êm ái.- Mai Phước Hưng nhếch môi đứng dậy, thân hình cao lớn đi được vài bước lại dừng.- Đến lúc em nên cho anh thấy giá trị của mình chứ nhỉ?

Hắn quay đầu, ánh nhìn sâu thẳm xoáy vào mắt Quỳnh Chi, cô ta không lảng tránh ánh mắt đó, mà sẵn sàng tiếp nhận.

- À, chúng ta có cuộc hẹn.- Hắn im lặng một lúc đấu mắt cùng Quỳnh Chi, rốt cuộc lại lên tiếng, sau đó quay người rời đi.

Quỳnh Chi khẽ nhếch môi nhìn theo, khi cánh cửa khẽ khép lại, cô ta cũng thu tầm mắt, cuối cùng rơi vào tấm thiệp sang trọng đặt trên bàn.

Tiệc?

Mai Phước Hưng chưa bao giờ muốn cùng cô ta xuất hiện trước mọi người.

- Hôm nay em về muộn nha, có dự tiệc cưới nhà Boss Trương Hoàng Anh.- Nguyệt Minh báo cáo với Gia An.

Chị xã gật gù tỏ ra hiểu ý.

- Hay chị đi với em đi?- Nguyệt Minh lại có chút luyến tiếc.

- Thôi, chị không đi đâu.- Gia An lắc đầu.

- Hôm nay chị đi chơi với bạn hả?- Tổng giám đốc quan tâm.

- Ừm, Hà Anh đó, em cũng biết mà.

- Okey, chị đi chơi vui nha.

Nguyệt Minh mỉm cười lấy trong ví ra một chiếc thẻ, ngay lập tức, cô bị Gia An lườm cho muốn bốc hơi.

- Tiền em làm ra, cho vợ em tiêu, vợ chê ít hả?- Nguyệt Minh rút thêm một thẻ nữa ra rồi lại nhét vào, quyết định đưa cả ví cho Gia An.

Gia An có chút bất lực.

- Chị có tiền mà, đi cà phê ăn uống tám chuyện một chút, đâu cần tiêu tiền của em.

- Thôi, dùng tiền em đi cho tình cảm, dùng một ít nhưng em vẫn sẽ cảm nhận được là em có giá trị với chị.

Nguyệt Minh thừa biết vợ mình tự chủ về kinh tế, nhưng mua xong nhà này thì Gia An cũng coi như rỗng túi đúng nghĩa, tài khoản ngân hàng dành dụm bao năm hết sạch. Dù Nguyệt Minh đã rất rất rất cố gắng đi đêm với bên thi công, ghi khống, giảm giá, nhưng Gia An vẫn tinh ý phát hiện ra và quyết ăn thua đủ với cô.

Nguyệt Minh chợt nhớ đến điều ba vợ Gia Minh luôn trăn trở, rằng có con gái quá tự lập đôi khi cũng rất đau lòng, cô nghĩ mình cũng đã hiểu được phần nào.

Gia An thật sự không muốn, nhưng Nguyệt Minh cứ kiên quyết, nàng chỉ đành cầm lấy, sau đó đổi chủ đề, cầm cánh tay béo ú của Joy đưa lên vẫy vẫy.

- Nào, Joy.... bye dì Nguyệt đi làm đi!

- Bye.- Joy ngoan ngoãn làm theo.

Nguyệt Minh bĩu môi, sau đó tiến lên một bước.

Gia An thừa biết đây là hành động gì, còn không phải đòi hôn hôn tạm biệt sao?

Nàng nâng Joy lên phía trước để bé con thay mình hôn hôn Nguyệt Minh, nhưng bé says "No", bé chê nha!

- Chị hôn hôn em...- Nguyệt Minh uất ức nhìn Gia An.

Gia An cũng says "No" y hệt Joy.

- Em quên bản thân đang bị cấm túc à?- Gia An nựng Joy một cái, thể hiện sự cưng chiều.

Joy cũng rất hưởng thụ, bé hét lên "Mommy", rồi ôm lấy cổ Gia An. Nguyệt Minh nhìn hai người một lớn một nhỏ ôm ấp âu yếm nhau mà cho mình ra rìa, liền muốn rớt nước mắt.

- Chị bảo em ngủ sofa, chứ có bảo sẽ không hôn em đâu.- Nguyệt Minh đối với chuyện cấm túc rất rất rất đau lòng.

Đêm nào cũng phải lén lút vô nằm chung với bà xã, có khác gì vụng trộm đâu?

- Không, chị không thích, chị vẫn dỗi.- Gia An lại hôn Joy, hành động hết sức trêu ngươi.- Em hôn cái gì, mặt chị nổi mụn rồi này, do em hôn suốt đấy.

Gia An nhớ đến đây liền rầu rĩ, mụn đối với nàng vẫn để lại loại ám ảnh tâm lý khá sâu, năm cấp ba nàng cũng có mụn rất nhiều, sau này biết chăm chút thì hết, yêu đương vào nhiều quá lại nổi!?

- Đâu, đâu có sao, mụn đẹp mà.- Nguyệt Minh mặt dày khen ngợi, sau đó lại khẽ thì thào, len lén nhìn cổ của bà xã.- Dấu hôn lặn rồi, chị lại không hết dỗi người ta. Hơn nữa, em không hôn chị mới bị nổi mụn...

- Nói cái gì đó?

- Đâu, em có nói gì đâu?

- Xem ra em vẫn chưa biết rút kinh nghiệm!

- Em chừa rồi...

Nguyệt Minh đáng thương, mới có mấy đêm không ngủ với Gia An, cô như cây thiếu nước, dần dần khô héo.

- Vậy em nói đi, lần sau em còn dám không tiết chế như vậy không?- Bác sĩ An thấy Nguyệt Minh xuống nước, rốt cuộc vẫn không đành lòng, nàng trao cho cô một nấc thang để leo xuống.

- Tất nhiên là... không...- Nguyệt Minh vừa nói vừa chột dạ.

Cái này cô không hứa chắc được!

Còn phải tuỳ vào bác sĩ An là chính, ai bảo nàng quá quyến rũ làm gì, cô không khống chế được!

Vậy nên tạm hứa đi, còn có làm hay không thì là ý trời...

- Hừm, tha cho em đó.- Bác sĩ An quả là dễ dụ.

Nàng tiến tới hôn vào má của Nguyệt - tính toán - Minh mà đâu có ngờ người kia vẫn còn đang không chắc với lời hứa của mình.

Nhưng mà nụ hôn như nắng hạn gặp mưa rào, Nguyệt Minh lập tức quẳng đi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, tươi như hoa hôn hôn lại bà xã cùng cháu cưng rồi đi làm.

- Hừm, hư...- Joy cục cưng nhăn nhó tự lau nước miếng trên má, bất mãn nhìn Nguyệt Minh.

Trương Hoàng Anh từng tham gia X Project cùng với Nguyệt Minh và Waldo Gia Minh, với châm ngôn "thương trường như chiến trường, bớt đi một kẻ địch là bớt đi một mối hiểm hoạ" nên ông rất chăm kết thân.

Tính tình điềm đạm và quân tử của Trương Hoàng Anh cũng được người trong giới đánh giá cao, đều muốn giữ quan hệ bền vững với ông, vậy nên, đám cưới con gái rượu của ông, rất nhiều các doanh nhân đều có mặt chung vui. Ngoại trừ Thiên Hương uỷ quyền cho Phó Tổng tham dự do đang bận công tác ở nước ngoài thì Nguyệt Minh và Waldo Gia Minh đều sẽ có mặt, đây cũng là lý do cô "xin" vợ cho mình về trễ một chút.

Vừa đến giờ tan tầm, Nguyệt Minh cũng vào phòng nghỉ để thay đồ, Khả Hân đã chu đáo ủi phẳng phiu trang phục dự tiệc của cô một bộ vest xám sang trọng đến từ hãng thời trang của ba vợ đi kèm với kẹp áo nạm kim cương xanh. Bình thường, vẻ ngoài Tổng giám đốc đã thu hút nhiều ong bướm, giờ đây đặc biệt chỉnh chu dự tiệc với mái tóc vuốt hết ra sau, không chỉ ghi điểm với phái nam mà còn hút phái nữ.

Tiệc riêng tư nên Khả Hân không đi cùng, Nguyệt Minh một mình một ngựa xuất trận. Phần lễ đã kết thúc, hiện tại là tiệc kín để mọi người tụ họp, nói thẳng thì phần này không hoàn toàn dành cho đôi uyên ương, mà là một bữa tiệc nhẹ dành cho việc ngoại giao.

Tuy bình thường lạnh lùng ít nói, nhưng Nguyệt Minh vẫn có những kỹ năng giao thiệp cơ bản, người đến người đi, ai cũng dừng lại chạm ly với Chủ tịch trẻ nhà T Group một cái.

- Hi, beauty.

Nguyệt Minh quay người theo tiếng gọi, trước mặt cô là một thân hình quyến rũ, nếu phải so sánh thì cũng không kém cô bạn thân yêu nghiệt họ Phạm là mấy, một chín một mười. Tóc vàng óng ả bồng bềnh nổi bần bật giữa đám đông, gương mặt sắc sảo cùng đôi môi đỏ mọng làm điểm nhấn, chỉ một nụ cười của cô gái ấy, không biết bao nhiêu con tim trật nhịp.

- Hi.- Nguyệt Minh lịch sự mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.

- Hôm nay trông soái thế!

Giày cao gót từng bước nện xuống mặt sàn, cô gái đi đến gần, ly rượu trên tay khẽ chạm vào ly của Nguyệt Minh phát ra một tiếng keng.

Nguyệt Minh mỉm cười, thức thời lùi vài bước.

- Sao? Người ta có ăn thịt Chủ tịch Selina đâu.- Cô gái đầy thân mật đưa tay lên phủi phủi vai áo của Nguyệt Minh, sau đó ghé sát người, đôi môi đỏ mọng đặt lên vành tai cô khẽ thì thào.-Hướng 3 giờ, cạnh cửa sổ.

Gia An khẽ gật đầu kèm một nụ cười nhẹ với người gác cổng, sau đó thanh thoát mà bước vào sảnh chính. Nữ bác sĩ vẫn giữ phong thái cũ nhẹ nhàng và tao nhã, gương mặt xinh đẹp đơn giản ngày thường cũng được dặm thêm chút phấn son làm nổi bật các đường nét hơn.

Tuy rằng làm bác sĩ đôi lúc cũng không tránh khỏi việc tụ hội ở những bữa tiệc, nhưng đây là lần đầu Gia An tham dự tiệc của giới doanh nhân, lập trường học thuật khác biệt.

Ban sáng, Gia An đã từ chối không đến cùng Nguyệt Minh, nàng muốn dành cho cô một bất ngờ, nàng thay mặt hai người ba đến tham dự vì họ bận việc ở nước F, yêu nhau lâu chẳng phải nên tạo bất ngờ để thay đổi không khí sao?

Hơn hết, nàng muốn lặng lẽ quan sát dáng vẻ của Nguyệt Minh khi xã giao ở nơi đông người sẽ thế nào.

Không khó để Gia An tìm được Nguyệt Minh ở nơi đông người, chỉ cần từ đại sảnh bước vào một chút, nàng đã có thể thấy được dáng vẻ thanh thoát của người yêu. Nguyệt Minh thường ngày vốn đã hút mắt, bây giờ lại đang đứng cạnh một cô gái vô cùng xinh đẹp khiến cả hai người họ dễ dàng trở thành tâm điểm.

Gia An nhíu mày rồi khẽ di chuyển vào một chỗ vắng, che giấu bản thân rồi, nàng lại thấy cô gái kia tỏ ra rất thân mật với Nguyệt Minh, nói nói cười cười. Ngạc nhiên là Nguyệt Minh cũng đáp lại, gương mặt không lạnh lùng như lúc bình thường khi tiếp xúc với người lạ.

Đối tác?

Bạn bè?

Nàng tự kiểm điểm lại bản thân, nàng rất không thích việc lén lút theo dõi thế này rồi nghi ngờ lung tung, nhưng lại chợt nhớ về những lời ban trưa Hà Anh nói.

- Ối zồi ôi, lúc cưới chồng tưởng anh là nơi tránh phong ba bão táp, bây giờ lại nhận bão táp từ anh mà ra!- Hà Anh nằm dài ra bàn, đầy uể oải mà than thở.

- Sao vậy? Trông hai người vẫn rất hạnh phúc mà?

Hà Anh và chồng kết hôn không lâu sau khi tốt nghiệp đại học, tình cảm của hai người tuy đã lâu nhưng vẫn nồng nàn như mới, cô lại khá thích update ảnh gia đình lên mạng xã hội.

Nếu Gia An nhớ không lầm, lần gần nhất nàng xem thì hai người vẫn vui vẻ cùng nhau đi du lịch.

- Không dám đâu, dạo gần đây mình mới biết mình bị cắm sừng đó!

Hà Anh bức xúc đến độ đập bàn, hơi xấu hổ vì thu hút nhiều ánh nhìn khó chịu, cô bạn liền dịu lại, khe khẽ nói tiếp.

- Thật không? Chồng cậu chiều cậu như vậy mà?

Gia An có chút bất ngờ, nàng cũng không tin tưởng lời kể Hà Anh lắm, cô bạn này rất thường hay thiếu nghiêm túc mà.

- Làm sao không? Mình còn bắt tận tay đây mà! Thằng khốn đó dám nuôi bé đường!

- ...!?

Gia An trố mắt bất ngờ.

- Đúng là hôn nhân là mồ chôn của ái tình, biết như vậy tớ sẽ không kết hôn!- Hà Anh tiếp tục than thở.- Đàn ông ấy hả, có được thì chán, dù trước giờ yêu cậu, nhưng vẫn là thèm của lạ thôi. Cậu đừng nghĩ người ta chung tình, người ta chỉ chung tình khi chưa tìm được hàng mới thôi...Cậu không tin hả? Đợi mà xem.

- Đừng nói vậy, Nguyệt Minh không có như thế đâu. Hơn nữa, Nguyệt là phụ nữ mà...- Nhận thấy Hà Anh đá sang mình, Gia An vội tránh mọi chuyện đi quá xa.

Gia An mím môi, bàn tay khẽ siết nhẹ, nàng muốn đến chỗ Nguyệt Minh chào hỏi, nhưng còn chưa kịp bước đi, dưới góc nhìn của nàng đã thấy cô gái xa lạ kia tiến tới gần, hôn má cô...

Mà Nguyệt Minh vẫn đứng yên không động, sau khi hôn xong còn nói chuyện với cô gái đó, đón nhận nụ cười tươi như hoa của cô ta.

- Ôi chao, người yêu đồng tính ngoại tình hả?

Một giọng nữ lả lơi vang lên phía sau lưng nàng, thật gần, thật gần, đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở cùng hương nước hoa nồng đậm.

Đồng tử Gia An thu nhỏ lại, nàng giật thót, tránh lên phía trước vài bước rồi mới quay lại, trước mặt nàng là Quỳnh Chi đang cười đầy khinh miệt.

Gia An muốn rời đi, không muốn dây dưa gì với người này, một từ cũng không muốn đáp, động vào người này là động đến phiền phức.

Nhưng Quỳnh Chi nào để Gia An yên, con mồi ngay trước mặt, làm sao không mua vui một chút cơ chứ?

Cô ta chủ động kéo tay Gia An lại.

- Sao, bị bỏ rơi rồi? Vậy thì lại đây khóc với tớ này, sẵn sàng an ủi luôn~

- Buông ra, tôi không muốn dính líu gì đến cô!

Gia An hất tay ra, Quỳnh Chi vẫn giữ chặt, một màn qua lại này nhanh chóng thu hút sự chú ý, nhưng những người làm to đều rất giỏi giả vờ, chỉ kín đáo quan sát.

Mai Phước Hưng vốn đang cùng vài người khen ngợi vườn hoa sau khung cửa sổ kiểu châu u, hồi sau, hắn đưa mắt tìm bóng dáng Quỳnh Chi rồi hơi nhíu mày, khóe môi khẽ cong lên.

Con mồi cũng chẳng ở nơi xa xôi gì, lại còn tự xuất hiện trước mắt, Mai Phước Hưng liền chào tạm biệt đám đông, cất bước phía Quỳnh Chi cùng Gia An.

Thân hình đàn ông cao to vạm vỡ cứ như vậy đến gần, cái bóng to lớn che khuất một tầng ánh sáng.

- Ô, xem chúng ta có ai đây, công chúa nhà R&W.- Mai Phước Hưng không ngại ngùng nói thẳng danh tính của Gia An.- Hân hạnh gặp mặt.

Quỳnh Chi lợi dụng sự mất tập trung của Gia An mà nắm chặt lấy hai tay nàng.

- Đúng vậy, giới thiệu với anh, bạn tốt của em.- Quỳnh Chi cười thật tươi.

Cứ như vậy, hai người dồn ép một người.

- Công chúa nhỏ ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong hình, chi bằng tôi mời cô một ly.- Mai Phước Hưng cong khóe môi, hắn cầm lấy hai ly rượu từ cậu bồi bàn vừa đi tới, sau đó nhìn Quỳnh Chi.

- Đúng vậy, bạn bè lâu ngày không gặp, uống với tớ một ly nào...- Quỳnh Chi đón lấy rượu, nhét vào tay Gia An.

- Các người có 3 giây cút khỏi chỗ này, hoặc là tôi đưa đi bằng xe cứu thương.

Gia An vốn muốn tìm cách từ chối và chạy thoát khỏi vòng vây, nhưng nàng còn chưa kịp cất lời, một giọng nói khiến trái tim nàng đập rộn ràng liền xuất hiện.

Nguyệt Minh với gương mặt không thể lạnh lùng hơn, ánh mắt như chứa sát khí cứ như vậy phóng thẳng về phía Quỳnh Chi cùng Mai Phước Hưng. Dù dáng vóc so với Mai Phước Hưng có thấp hơn đôi chút, nhưng khí thế của cô lại chẳng hề kém cạnh.

Quỳnh Chi bị giọng nói làm cho lung lay, tay hơi buông lỏng, Gia An lợi dụng tình thế này mà lùi bước lại gần Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh kéo nàng ra phía sau lưng mình, ánh nhìn phóng về phía hai kẻ kia ngày một lạnh.

- Chủ tịch T Group đại giá quan lâm, xin lỗi vì đám tang chị cô tôi không dự nhé.- Mai Phước Hưng bày ra vẻ mặt thân thiết như thể giữa hắn và Nguyệt Minh là bạn bè lâu năm.

Nguyệt Minh nhếch môi một cái, sau đó chầm chậm đi về phía Mai Phước Hưng.

- Không sao, cũng chẳng ai mời anh, ngược lại, nghĩa trang chỗ chị tôi cũng đang trống vài chỗ, hai người thích không? Lần này tôi mời.- Nguyệt Minh nhướng mày.

Có trời mới biết cô đã nhịn lắm mới không phát tán ngọn lửa lòng mìn, trước giờ, cô chỉ thấy gương mặt của thằng khốn này qua tài liệu, đây là lần đầu trực tiếp đối mặt.

- Ha ha, cô khéo đùa, chi bằng cô để cho cả nhà cô dùng đi.

- Không cần, tôi vẫn thích tặng cho hai người, hay hai người thích cơm ngày ba bữa, có người bảo vệ?- Nguyệt Minh liếc sang Quỳnh Chi, chán ghét không để đâu cho hết, lại dám động vào tay Gia An, cô tuyệt đối sẽ không tha.

Mai Phước Hưng không nói nữa, đôi lời qua lại cũng đủ để đối phương hiểu được ý tứ của nhau, ván cờ này đã đến lúc lật ngửa, chỉ có một người có thể thắng.

Hoàng Nguyệt Minh, nước đi tiếp theo của cô sẽ là gì?

Nguyệt Minh im lặng cả quãng đường, kéo Gia An nhét vào xe, vệ sĩ thức thời rời đi tránh mặt.

Nguyệt Minh cũng ngồi vào bên cạnh nàng, cửa xe vừa đóng, mặt cô mới giãn ra không ít. Dù Mai Phước Hưng ngoài mặt tươi cười, nhưng sự áp bức vẫn cứ vậy thể hiện qua ánh mắt và từng hành động, đối mặt trưc tiếp với kẻ giết chết chị gái mình, Nguyệt Minh đã phải rất cố gắng để giữ cái đầu lạnh.

- Chị có biết em sợ lắm không? Vì sao chị đến mà không nói em biết!?

Nguyệt Minh lần đầu trách móc Gia An, nhưng lại không khiến nàng buồn bã, ngược lại, tim càng quặn thắt vì xót xa cho người yêu. Nàng không đáp, trực tiếp nhào vào người Nguyệt Minh.

Cả hai cứ như vậy ôm nhau, cảm nhận nhịp đập của hai trái tim đang dần hoà làm một cùng hơi ấm từ người mình thương.

- Hoàng Nguyệt Minh, người em có mùi rất lạ.