Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 168: Chút chuyện của thư ký nhỏ 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Trước mắt sẽ tập trung vào dự án The New HOPE, tôi muốn nâng cấp HOPE lên một tầm cao mới, vì vậy, tôi xin tuyên bố chính thức thành lập một tổ giám sát trực tiếp dưới quyền tôi.- Nguyệt Minh đảo mắt nhìn một lượt những gương mặt từ trái sang phải.

Lúc này, tại toà nhà chính của TOMORROW Group đang diễn ra cuộc họp cấp cao, ngoài báo cáo các vấn đề tài chính cùng tình hình của tập đoàn, trọng tâm vẫn là The New HOPE, dự án khá táo bạo mà Nguyệt Minh đề xuất từ thời Nhật Minh còn tại vị.

- Ngày mai, tôi sẽ có cuộc họp với bên phía SUNSHINE về vấn đề xây dựng, nếu không có gì thay đổi, ngày khởi công vẫn sẽ như cũ.- Nguyệt Minh thu tầm mắt.

Dự án lần này vẫn sẽ do SUNSHINE xây dựng, mối quan hệ giữa SUNSHINE và T Group không cạn, luôn có phần nào niềm tin với đối tác.

Khả Hân khác biệt với các thư ký còn lại, nàng không giúp Nguyệt Minh ghi chú mà ngồi ở vị trí bên phải của cô, hết sức tập trung vào cuộc họp này. Khi phần phát biểu của Nguyệt Minh vừa kết thúc, vài Giám đốc đã đưa ra ý kiến cũng như bất cập về lĩnh vực của họ.

- Về phần hợp đồng chuyển giao công nghệ XXX của phía công ty XY vẫn chưa thể hoàn thành ạ, bên phía đối tác có vẻ vẫn còn lưỡng lự.- Người đứng đầu T-lab báo cáo.

Nguyệt Minh gật gù, hướng ánh mắt ra hiệu cho Khả Hân. Nàng thư ký gật nhẹ đầu tỏ vẻ hiểu ý, rất nhanh chóng nhìn về phía người vừa nói mà mỉm cười.

- Còn vấn đề của phía T-lab thì tôi đã lên kế hoạch, cuối tuần này phiền anh cùng vài người liên quan đi nước A công tác một chuyến. Nội dung thì chút nữa họp xong tập trung ở phòng họp nhỏ cùng tôi.

- Công tác? Không phải họ sẽ cử người sang sao?

- Vậy anh đã nắm được người đó trong tay chưa?- Nguyệt Minh lên tiếng.

Nam giám đốc có chút khó xử đáp:

- Dạ chưa.

- Ở đây chúng ta đặt khả năng thành công lên đầu, phần hợp đồng sẽ do Khả Hân đảm nhiệm.

Một lời đã định được ban xuống, giám đốc T-lab chỉ khẽ gật đầu đáp ứng, Khả Hân nhìn Nguyệt Minh đầy biết ơn, cô chỉ mỉm cười như thể trấn an em gái nhỏ.

Cuộc họp diễn ra thêm một giờ đồng hồ nữa, các lãnh đạo vừa bước ra khỏi cổng lớn liền như trút bỏ được mấy chục cân gánh nặng trên vai. Tuy Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc đã dễ chịu hơn trước, nhưng loại nghiêm túc cùng khí thế của cô vẫn như cũ đầy tính áp bức, ai cũng sợ nói sai, báo cáo không đạt chỉ tiêu, sẽ phải trả cái giá đắt.

Hai thư ký khác của Nguyệt Minh thu dọn vài thứ rồi theo cái phất tay của cô mà đi ra ngoài trước.

Khả Hân vốn đang dọn dẹp đồ của mình, ngước lên đã thấy chị Nguyệt đứng trước mặt, có chút giật mình. Nhưng Nguyệt Minh vậy mà lại hiếm hoi xoa đầu nàng, loại cảm giác của 10 mấy năm trước chẳng mấy chốc ùa về.

- Đi thôi.- Nguyệt Minh thu tay, gương mặt của hơi nghiêm lại vì vừa bước ra khỏi cổng lớn.

Khả Hân "Dạ" một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo chị sếp.

- Năm nay em không đi từ thiện sao?- Bước vào thang máy, Nguyệt Minh vừa chỉnh trang y phục vừa hỏi.

- Dạ, năm nay khá bận, em định cuối năm đợi Hà có lịch nghỉ phép rồi đi cùng luôn.

- Ừm..- Nguyệt Minh gật đầu.

Khả Hân nhìn sườn mặt hoàn hảo của Nguyệt Minh.

- Sao vậy ạ?

- Thì vẫn như mọi năm, góp cùng em một chút từ thiện.- Nguyệt Minh không nhìn Khả Hân mà đang nhìn vào bản led hiện số tầng trên thang máy.

Chẳng mấy chốc đã hiện số 69, thang máy "Ting" một cái, Nguyệt Minh chủ động bước ra trước.

- Em thay mặt mấy đứa nhỏ cảm ơn chị nha.- Khả Hân vui vẻ đáp.- Nhờ có chị mà cuộc sống của các cháu tốt lên không ít.

- Ừm, chuyện nhỏ.

- Hà nói rằng bác sĩ An thường sẽ mời thêm vài người khoa nhi đến khám từ thiện cho mấy đứa nhỏ, sắp đến ngày rồi, hôm ấy chị có định đi cùng không?- Khả Hân chủ động chạy lên trước, mở cửa giúp Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh không trả lời vội, cô đi về phía bàn làm việc, cởi áo khoác, nới lỏng chiếc nơ kiểu cách trên cổ rồi mới nhìn Khả Hân.

- Chưa biết nữa, nhưng chắc là có.

Nguyệt Minh nhìn cô nhóc mà cô xem như em gái nhỏ của mình đang hết sức hồ hởi, sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, Khả Hân sau khi đã ổn định thì rất chú tâm vào việc thiện nguyện. Có thể nói, đây là một trong những điều khiến thư ký nhỏ vui vẻ bàn luận nhất.

- Em sắp đi công tác rồi nhỉ?- Nguyệt Minh với tay lấy laptop.

- Dạ, cuối tuần ạ.

Khả Hân đã nhìn trước được việc giám đốc T-lab sẽ không đạt được hợp đồng nên chủ động bàn luận và sắp xếp trước với Nguyệt Minh, nàng thư ký sẽ bay sang nước A một chuyến. Nguyệt Minh ra mặt sẽ tốt hơn, sếp lớn bên ấy vẫn là quen với cô hơn Khả Hân, nhưng bên kia đã bắt đầu hành động, còn cho người bám theo Gia An, vẫn là nên để thư ký nhỏ đi thay. Nguyệt Minh cũng truyền đạt vài "yếu tố thành công" cho Khả Hân, dù sao làm kinh doanh, khôn khéo là một kỹ năng cốt lõi.

- Em nhớ sắp tới ngày gì không?- Nguyệt Minh dừng gõ phím.

- Tất nhiên em nhớ rồi, thứ sáu này là kỷ niệm ngày ba chị em mình gặp nhau.- Khả Hân trả lời đầy tự tin.

Làm sao nàng có thể quên ngày quan trọng như vậy được?

Năm nào nàng chẳng nhớ?

Nó như "ngày độc lập" của riêng nàng vậy, là ngày thay đổi cả cuộc đời, cánh cửa ánh sáng được mở ra, hai bàn tay nhỏ kéo nàng khỏi vũng bùn.

Nguyệt Minh khẽ cười.

- Thứ sáu em bay, hay là thứ tư tổ chức một buổi tiệc nhẹ đi! Như cũ, nhà chị.- Nguyệt Minh nhìn vào lịch trình của mình.

Cô hiểu rõ tính Hạ Băng huyên náo thể nào cũng sẽ bắt mọi người cùng uống với nhau đến say bí tỉ thì thôi, để đảm bảo sức khoẻ cho chuyến bay dài của em gái, vẫn là nên tổ chức vào thứ tư, vừa hay cô không có quá nhiều việc.

- Dạ được ạ, để em suy nghĩ xem nên làm gì, hôm trước mình BBQ rồi... Mọi năm mình ăn gì nhỉ?- Khả Hân bắt đầu suy tính, sau đó đột nhiên lại có chút phức tạp trong lòng chỉ vì câu nói ngây ngô của mình.

Thư ký nhỏ đã chột dạ, liền đoán được chị Nguyệt hẳn cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nàng liền nhìn nét mặt của Nguyệt Minh để đánh giá, nhưng lại thấy chị sếp bình tĩnh đến lạ.

- Em... xin lỗi...-Khả Hân lí nhí trong miệng.

- Không...- Nguyệt Minh khẽ lắc đầu, như thể cô hiểu rõ điều mà Khả Hân đang nghĩ, thậm chí còn cười đầy ấm áp mà trấn an.- Chẳng phải năm nay lại có thêm bác sĩ An, Joy, cùng Uyên Hà nhà em sao?

- Dạ...- Khả Hân thở ra một hơi khi thấy Nguyệt Minh vẫn ổn, nàng chỉ sợ chị lại thấy không thoải mái.

Kỷ niệm gặp nhau của ba người bọn họ, mỗi năm đều sẽ họp mặt cùng nhau một buổi, trừ năm ngoái Nguyệt Minh bị thương nặng phải nằm viện nên không tổ chức, khách mời không thể thiếu chính là chị Nhật.

Tuy không có mặt vào thời điểm họ gặp nhau, nhưng về sau chị Nhật luôn đối xử rất tốt với Khả Hân và xem nàng như người nhà. Sau khi ba mẹ mất, Nguyệt Minh lại xuất ngoại, Nhật Minh ở lại trong nước, vừa là chị, vừa là người hướng dẫn nàng.

Năm nay tụ họp lại thiếu đi chị Nhật, Khả Hân biết Nguyệt Minh tới giờ vẫn còn đau, vậy nên nàng rất sợ phải nhắc đến.

Cũng may, phản ứng này khiến Khả Hân có chút an lòng hơn, hẳn là chị Nguyệt cũng dần dần quen với cuộc sống không có chị Nhật rồi.

- Không có muốn về đâu!- Cô nhóc bước xuống máy bay, một đường theo chân nhỏ bạn thân đi phía trước, liên mồm cằn nhằn về việc bị ép về nước.

Cô bạn phía trước vẫn im lặng, bước chân thậm chí còn có chút gấp gáp, muốn ra khỏi sân bay nhanh nhất.

-Nè, có nghe người ta nói gì không hả nhỏ kia?- Cô nhóc phụng phịu đuổi theo, nắm lấy góc áo của nhỏ bạn.

-Sao? Tự đòi theo rồi giờ lại ý kiến, không muốn thì lên máy bay bay về đi.- Cô bạn quay lại, gương mặt thanh tú có phần khó chịu mà nhíu mày.

Vì dừng lại quá gấp khiến cô nhóc theo sau đâm vào người cô.

-Sel đáng ghét!

-!?

-Thôi nào, hai đứa...

Tiếng bánh xe vali ma sát với mặt sàn ngày càng gần cùng giọng nói dịu dàng, một bàn tay của khẽ đặt lên vai cô nhóc đang phụng phịu như thể muốn an ủi.

-Fuyu không thích về nhà thì cứ đến nhà bọn tớ, được không?

Hạ Băng lập tức buông vali, nhào vào lòng Nhật Minh làm nũng, miệng không ngừng tố cáo nhỏ bạn thân Nguyệt Minh vừa xấu tính lại còn hung dữ, suốt ngày chỉ biết bắt nạt nàng...

Nhật Minh cười khì, xoa xoa đầu Hạ Băng.

Nguyệt Minh đứng khoanh tay, nhìn Hạ Băng làm nũng với chị hai mà cực kỳ ngứa mắt, đến lúc chịu không được thì véo tai của nàng lôi ra.

-Đồ bạo lực!- Hạ Băng đánh vào tay Nguyệt Minh, nàng bị véo tai đau đến ứa nước mắt rồi.- Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc hả?

-Nguyệt, đừng suốt ngày bắt nạt Fuyu như vậy.- Nhật Minh không đứng ra can ngăn.

Suốt từ đầu chuyến bay đến giờ, hai nhỏ này như nước với lửa, không cãi nhau là ăn ngủ không ngon.

-Đúng đúng, bắt nạt chị dâu tương lai của mình, em vợ tới số rồi.- Hạ Băng được nước làm tới.

-Cái gì hả? Có tin tôi đấm chết cậu luôn không?- Quả nhiên, Nguyệt Minh liền có phản ứng.- Ăn nói linh tinh!? Chị hai tôi mà phải yêu người như cậu hả? Tỉnh dậy đi!

Hạ Băng cười hề hề né tránh đòn, thậm chí còn rưới thêm xăng bằng cách hôn má Nhật Minh một cái thật kêu. Nhật Minh chỉ biết thở dài nhìn hai con người mãi không chịu lớn này.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè năm 14 tuổi của Nguyệt Minh, vì quá nhớ nhà nên cô đã xin ba mẹ đặt vé đi về nước, hiển nhiên Nhật Minh cũng đi kèm, chỉ là,... ngoài cặp song sinh còn có thêm một kẻ bám đuôi.

Phải, kẻ phiền phức kia miệng không ngừng cằn nhằn rằng không muốn về, còn tay và chân rất ngoan ngoãn đi theo hai chị em của cô.

Đùa một chút thì vui, nói hoài thành ra không còn vui nữa. Đỉnh điểm là hiện tại, dù Nguyệt Minh có cố nhịn cỡ nào cũng không thể không bùng nổ.

-Chị em trong nhà, đừng có giận dỗi nhau được không?

Nhật Minh vừa nói vừa nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ gật đầu hiểu ý, giúp các cô chủ nhỏ mang hành lý. Nhật Minh "hai tay hai em", cứ vậy lôi đầu hai "đứa nhỏ" đi.

-Em cũng thừa biết Fuyu nói đùa mà... Đúng không Fuyu?-Nhật Minh mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Băng.

-Đúng đúng, chị dâu em vợ trong nhà không ăn hiếp nhau nhoé Sel baby!- Hạ Băng vốn không muốn thuận theo, nhưng thấy nhỏ bạn hơi căng liền gật gật đầu như thể rất đồng ý với Nhật Minh.

Nguyệt Minh hừ một tiếng, tặng cho Hạ Băng một cái lườm. Nhật Minh ho một tiếng, bạn nhỏ Nguyệt Minh cũng thu ánh mắt, quay ngoắt đi chỗ khác.

Cứ như vậy, ba cô nhóc về nhà họ Hoàng và kỳ nghỉ hè bắt đầu, năm ấy, dù chỉ mới 14 - 15 tuổi nhưng các bạn nhỏ đã có màu sắc tính cách riêng.

Nguyệt Minh đã hình thành được nét nghiêm túc, khó tính, đôi lúc có mấy cái yêu cầu hoàn mỹ đến biến thái. Lại như Hạ Băng lắm mồm lắm miệng hay thích chọc nhỏ bạn thân, thích gây chuyện cho bé. Trên hết, Nhật Minh vẫn luôn ra dáng chị cả dù chỉ sinh trước Nguyệt Minh vài phút đồng hồ mà thôi.

Nguyệt Minh đối với chuyến nghỉ hè này rất trông chờ, dù không nói ra, nhưng Nhật Minh vẫn hiểu. Còn Hạ Băng, tuy không thích về nước nhưng lại không muốn cô đơn một mình, liền đu theo hai chị em nhà họ Hoàng.

Kỳ nghỉ hè hẳn sẽ gắn liền với các hoạt động ngoài trời đầy sôi động hoặc những chuyến du lịch nghỉ dưỡng, nhưng kỳ thực, Nguyệt Minh chỉ muốn làm ổ ở nhà, được ăn đồ ăn của mẹ nấu, được cùng ba câu cá ở trang trại của gia đình, chỉ có vậy cũng đủ làm cô vui vẻ không thôi.

Ngược lại, người luôn to mồm bảo không muốn về nước nào đó thì lại cười ngoác mồm cả ngày, lao đầu vào những cuộc vui, kéo Nguyệt Minh không được thì lôi Nhật Minh đáng thương.

Mà Nhật Minh lại vốn chiều chuộng hai người kia...

-Rồi, sao tôi lại phải đi cùng cậu?

Vào một ngày giữa cái nắng khi mùa hạ đã sắp rời đi, Nguyệt Minh một thân quần áo thể thao chỉn chu đứng khoanh tay, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhỏ bạn đang cười hề hề.

-Ai bảo chị ruột cậu bận chứ!? Đi với tớ chút, đi nhoa đi nhoa~- Hạ Băng nịnh bợ ôm lấy tay Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh thở dài bất lực.

-Đến chịu!

Miệng thì nói vậy nhưng cô vẫn đi theo Hạ Băng, vì cả mùa hè này hai người chưa có hoạt động gì làm cùng nhau.

Ngày ấy, dù cả T Group và SUNSHINE đều là tập đoàn lớn mạnh, nhưng các cô gái nhỏ không bị vệ sĩ đi theo 24/7 bó buộc hoạt động như bây giờ.

Hoặc nếu có, thì cái đầu đầy mánh khoé của Hạ Băng cũng (nghĩ rằng mình) dễ dàng cắt đuôi bọn họ.

-Rồi cái gì đây?- Chủ tịch tương lai Nguyệt Minh lúc 14 tuổi nhíu mày, chỉ vào vật thể trước mắt.

-Ủa, nhìn mà không biết à?- Hạ Băng thản nhiên ngồi lên xe rồi đá chống, giọng điệu nói hết sức tự hào.- Xe điện đó honey!

Nguyệt Minh trực tiếp quay người đi vào nhà, Hạ Băng vội vội vàng vàng bay từ trên xe điện xuống mà bám lấy cô như sam.

-Thôi mà, đừng có bỏ người ta, đi với người ta đi mà...

Chất giọng nhão nhẹt khiến Nguyệt Minh thật muốn đấm Hạ Băng một cái.

-Buông ra.- Nguyệt Minh bị bám dính, cả người nặng trịch, không thể bước đi.

-Selina honey...- Hạ Băng vờ khóc hu hu.

Nàng lúc ấy tưởng làm vậy là Nguyệt Minh sẽ mủi lòng, dù còn trẻ nhưng nàng đã là một mỹ nữ hiếm có khó tìm nha, làm gì có ai thấy mỹ nữ rơi lệ mà không rung động!?

Nhưng Hạ Băng quên mất nhỏ bạn mình là kẻ có trái tim sắt đá, một nữ nhân nghiêm túc đến khô khan, kết quả là nàng bị cốc đầu hai cái, phải ngồi bệt xuống nền đá.

Nhưng đã diễn thì phải cho trót, nàng ôm chân Nguyệt Minh, ngước mặt nhìn cô bằng hai mắt rưng rưng.

-Đi đâu?- Nguyệt Minh siết chặt bàn tay, cuối cùng mới buông ra một tiếng.

Hạ Băng nhếch môi, thầm khen mình thông minh, rõ ràng cô bạn đã bị giọt lệ mỹ nhân làm động lòng chứ gì!?

Selina làm sao mà qua được nàng cơ chứ?

Chỉ là, sau này nhiều năm nghĩ lại, Hạ Băng có chút rùng mình, thật ra thái độ buông xuôi đó của Selina chính là để không lỡ tay đánh chết nàng...

Cũng may năm đó Nguyệt Minh vẫn kiềm chế tốt, trời thương, trời thương...

-Đi thám hiểm vùng ven nha.- Hạ Băng hai mắt sáng rực mà nói.

Mấy tuần nay, Hạ Băng có nghe người làm rỉ tai nhau về một nơi cực kỳ "bí hiểm", một thuỷ cung bị bỏ hoang ở vùng biển lân cận thành phố X, chỉ cần chạy xe tầm 2 tiếng là đến, nghe bảo vào buổi chiều người dân xung quanh bắt đầu nghe thấy âm thanh lạ từ đó. Tuy không được nghe diễn tả chi tiết, nhưng mang trong mình máu của kẻ đam mê đại dương mãnh liệt, Hạ Băng tưởng tượng ra nơi đó còn một loại cá heo nào đó bị bỏ rơi mới phát ra tiếng.

Tất nhiên, Hạ Băng không dám nói cho Nguyệt Minh nghe sự thật, nàng nói giảm nói tránh.

-...- Nguyệt Minh lần nữa quay lưng bỏ đi.

Hạ Băng nhanh chóng chạy lên trước mặt cô ngăn cản.

-Đi moà~

-Bộ bị khùng hay gì mà tự chạy xe? Gọi tài xế đưa đi...- Nguyệt Minh tiếp tục phân tích cho nhỏ bạn hâm đơ hiểu rằng có biết bao nguy hiểm.

-Không thích, đi vậy mới chill...- Hạ Băng cũng không vừa, nàng phân tích ra 7749 những điều mới lạ mà họ có thể trải nghiệm được.

-Chê!- Nguyệt Minh từ chối.

Hạ Băng phồng má, hai mắt long lanh nhìn Nguyệt Minh nhưng lại phảng phất tia cứng rắn đến cứng đầu...

-Chậm thôi!!!!!!!!!!

Kết quả không ngoài dự đoán, Hạ Băng cuối cùng cũng bế được bà phật sống nhà mình lên yên sau xe điện rồi phóng hết ga hết số một mạch.

Nguyệt Minh sợ đến xanh mặt, dù là đi xe điện nhưng cô vậy mà lại buồn nôn!

-Gì vậy trời, xe này cao nhất 50km/h, bà có làm quá hông zậy? Người ta mới chạy có 49 à!- Hạ Băng vừa lái xe vừa mỉa mai nhỏ bạn đằng sau.

-Tốt... tốt lắm, nếu như cô không lạng lách, tạt đầu xe tải thưa cô Fuyu Phạm... ụa~- Nguyệt Minh một tay giữ chặt eo Hạ Băng vì sợ văng xuống đường, một tay bịt miệng lại vì dạ dày quặn thắt.

Cứ như vậy, cú sốc đầu đời trên yên xe Hạ Băng của Nguyệt Minh được hình thành...

Cả hai đi được một quãng đường kha khá xa thì Nguyệt Minh nhận ra xe điện chậm dần, còn tưởng Hạ Băng tai điếc kia cuối cùng cũng nghe được tiếng lòng của cô mà giảm ga lại... nhưng cảm thán chưa được đôi câu thì xe dừng hẳn.

-Ủa? Hết điện òi nè.- Hạ Băng tỏ vẻ dễ thương mà nói với Nguyệt Minh.- Thì ra xe điện hết điện là không chạy được nữa.

Nguyệt Minh chỉ vừa bình tâm lại sau dư chấn về tài lái xe của Hạ Băng, bây giờ lại được trải nghiệm cơn đau đầu khác, cô nhảy khỏi xe, đưa tay vuốt gương mặt thanh tú xanh xanh trắng trắng không còn một giọt máu của mình.

Sao con nhỏ này nó vô tri đến ngu dốt thế này hả trời!?

-Nói lại xem.- Nguyệt Minh mỉm cười.- Nói cái gì nghe vô tri vậy?

Nụ cười này khiến cô gái vô tư như Hạ Băng ấy vậy mà lại lạnh sống lưng.

-Hết... điện rồi...- Hạ Băng dè chừng lặp lại, không còn dám tỏ ra dễ thương.

Nàng cũng xuống xe, lùi vào ven đường tránh khỏi cơn thịnh nộ của bạn thân.

-Cậu sẽ biến thành siêu saiyan?- Hạ Băng lau mồ hôi trên trán, lại đưa bàn tay run rẩy vuốt tóc Nguyệt Minh lấy lòng.- Tóc cậu dựng lên cả rồi.

-Đoán xem.- Nguyệt Minh ngẩng mặt, nụ cười có đôi phần đáng sợ.

Hạ Băng càng lùi, Nguyệt Minh càng tiến, cuối cùng Tổng giám đốc tương lai cũng nắm được hai bả vai của nhỏ bạn thân mà không ngừng lắc.

-Rồi mắc mớ gì đi xe điện không sạc trước!? Vì sao cậu lại đưa tôi đến nơi khỉ ho cò gáy này!?- Nguyệt Minh gằn giọng, giảng giải cho nhỏ bạn âm binh của mình 7749 cách để sống bình thường.

Mà dường như cô càng nói, Hạ Băng càng để lời nói chạy tọt từ tai này sang tai kia, gương mặt cứ đực ra đó, mặc những lời trách mắng.

Nguyệt Minh bó tay.

Thật sự bó tay.

-Trong thời gian chơi với cô, tôi cảm thấy rất hối hận luôn á!?- Nguyệt Minh mệt mỏi ngồi xuống yên xe.

-Gì cơ?- Hạ Băng rơm rớm nước mắt.- Cậu nói gì cơ? Cậu không cần người ta nữa hả:((

Nguyệt Minh chột dạ, nhận ra mình hơi quá lời.

-Cậu đánh giá người ta như vậy hả? Cái gì cũng phải từ từ bình tĩnh, người ta có mang điện thoại mà.- Hạ Băng diễn nét tổn thương, vừa nói vừa mò túi quần.

Nguyệt Minh như bừng tỉnh, chắc là vì say xe mà cô quên mất còn có thể dùng điện thoại để liên lạc. Cô vậy mà cũng trách nhầm Hạ Băng rồi, may quá, ít nhất não của nàng vẫn còn hoạt động chút đỉnh.

-Éc, hết pin rồi!

Không!

DCM, não con nhỏ này không hoạt động chút nào luôn!

-Đúng là chả trông cậy được gì.- Cô phũ phàng nói, sau đó mò mẫm túi quần mình tìm điện thoại.

Ủa?

Nguyệt Minh chạm không thấy, sờ cũng không có, từ túi quần đến túi áo, cuối cùng, mặt méo sệt nhìn Hạ Băng - con nhỏ ấy đang cười mỉa cô.

-Bởi vậy mới nói chúng ta là bạn thân, Sel honey cũng quên điện thoại rồi chứ gì?- Hạ Băng khoác vai Nguyệt Minh, cười ha hả.- Hai đứa mình một chín một mười thôi mà!

Hạ Băng dường như rất hài lòng.

Nguyệt Minh thì lại gần như gục ngã, cô chắc chắn IQ của mình là do bị Hạ Băng bào mòn từ lúc bắt đầu chơi chung rồi.

-Thôi đừng buồn, tớ biết đường mà, ở đây đón xe bus được đó.

Hạ Băng đã tìm hiểu về tuyến đường đến nơi này, có thể di chuyển bằng xe bus, chỉ là nàng thích thể hiện, nên mới mượn xe điện của người làm nhà Nguyệt Minh.

-Sao không đón taxi về nhà mà đón xe bus?- Nguyệt Minh nhíu mày hỏi

-Còn có chút nữa là đến chỗ rồi, đã đi thì phải đến nơi chứ?- Hạ Băng ló mặt ra đường nhìn nhìn, thấy trạm xe xa xa liền lôi kéo Nguyệt Minh.

Sau này nhớ lại, Nguyệt Minh nghĩ lúc đó mình hẳn là bị say xe đến ngu người rồi, cô vậy mà lại tin lời Hạ Băng.

-Khỏi thối nhe.- Hạ Băng đưa tiền cho người thu vé, vẻ mặt như một phú bà thực thụ.

Người phụ xe nhận tờ tiền trong tay lại nhìn hai cô nhóc trước mặt như quái vật ngoài hành tinh.

-Sao? Ít quá hả?

Nguyệt Minh có chút nghi ngờ nhìn tờ vé trên tay mình... trong lòng cô chột dạ gần chết.

-Ê, không có đủ tiền đó, đưa người ta thêm đi.- Nguyệt Minh nói nhỏ vào tai Hạ Băng.

-Hả? Không đủ hả?- Hạ Băng trợn mắt.

Nguyệt Minh đưa tờ vé cho Hạ Băng nhìn...

Bởi vậy mới nói, đại tiểu thư mua đồ không nhìn giá cũng có lúc sẽ tạo thành thói quen xấu.

Hạ Băng toát cả mồ hôi.

-Ha... ha, chị đẹp... em chỉ còn cái này, chị nhận giúp em, mật mã là XXXX, chị rút bao nhiêu cũng được.- Hạ Băng sau một hồi mò mẫm túi thì rút ra một tấm thẻ nhét vào tay người thu vé.

Khỏi phải nói thì người thu vé nhìn hai người các cô khinh bỉ cỡ nào, trông sáng láng đẹp gái như vậy mà không có tiền?

Lại định giở trò lừa gạt trên xe buýt à?

Vài đồng lẻ cũng không có?

- Tiền này đủ một vé, một đứa đi một đứa ở lại.- Người thu vé nhìn chiếc thẻ trong tay đầy nghi ngờ, liền sợ lừa gạt mà trả lại Hạ Băng.

-Chị ơi, tụi em không thể bỏ nhau được! Nhỏ bạn này của em ngu lắm, bỏ nó một mình người ta bắt có nó thì sao?- Hạ Băng ôm lấy Nguyệt Minh, đầu có nhanh nhảu nhảy số khóc lóc liên hồi.- Hu hu, Nguyệt ơi tui xin lỗi bà, nếu không phải tui vô ý để bị móc túi thì hai đứa mình đâu phải khốn khổ như vậy...

Nguyệt Minh cạn cả lời, cô thừa biết nhỏ bạn đang diễn, nhưng có mắc mớ bảo cô ngu không?

Hạ Băng vừa khóc vừa nháy mắt ý muốn Nguyệt Minh hợp tác một chút.

Nguyệt Minh có chút khó xử, cô nhìn người bán vé với ánh mắt có lỗi. Cô cũng không diễn giỏi như Hạ Băng, lại có chút thấy xấu hổ, nên là hai người cứ xuống đường bắt taxi về nhà rồi tính trước, taxi sẽ cho cà thẻ.

Chỉ là, Nguyệt Minh còn chưa mở miệng, đã có một bác gái lên tiếng.

-Được rồi, để tôi trả vé xe cho hai bạn nhỏ là được chứ gì?

Bác gái cười hiền lành, gương mặt phúc hậu khiến cả người khó tính như Nguyệt Minh còn bỏ đi một tầng cảnh giác.

-Oa, cháu cảm ơn bác gái.- Hạ Băng buông Nguyệt Minh ra, vội nhào tới nắm lấy tay bác gái đầy biết ơn.

-Được rồi, về chỗ ngồi đi.- Chị gái thu vé cũng thấy khá phiền nên là lên tiếng giải tán đám đông.

Nguyệt Minh khẽ gật đầu và nói tiếng cảm ơn với bác gái.

Hạ Băng lại còn đi theo bác gái về ghế đôi mà ngồi, nàng nhét vào tai bác gái tấm thẻ lúc nãy chị thu vé chê.

-Bác à, con rất ngại mang nợ, thật sự là do chúng con không mang tiền mặt, bác vui vẻ nhận giúp con thẻ này, mật khẩu là XXXX, xem như tụi con biếu bác tiền biết ơn ạ.- Hạ Băng lễ phép nói.

Bác gái vội vàng đẩy trả thẻ lại, gương mặt phúc hậu mỉm cười.

-Không có gì đâu, tụi con cũng trạc tuổi cháu gái bác, xem như giúp tụi con một chút thôi, tiền này bác không nhận đâu.

Hạ Băng bị bác gái tốt bụng làm cho xúc động muốn chết, sao lại có người tốt bụng thế này!?

Vậy là nàng ngồi đó tâm sự hỏi han một buổi về tên cũng như địa chỉ nhà bác gái. Sau này, bác gái đã nhận được một phần quà báo đáp của hai người họ và cháu gái bác ấy tương lai cũng được đặt cách làm ở T Group với mức lương hậu hĩnh.

Nhưng đó là chuyện của tương lai...

-Tới bến rồi, mau xuống đi.- Chị gái thu vé lay hai cô nàng.

Nhìn hai cô gái gây chuyện đang tựa vào nhau ngủ say khiến chị có chút buồn cười, xét cho cùng vẫn là trẻ con, xem ra là trốn ba mẹ đi chơi đây mà.

-Hửm?- Nguyệt Minh đưa tay dụi dụi mắt, hết nhìn chị gái thu vé, lại lay lay nhỏ bạn ngủ đến chảy nước miếng bên cạnh.

Vì xe phải vào bến, chị gái soát vé phải hối thúc hai bạn nhỏ nhanh chóng xuống xe.

Nguyệt Minh chỉ đành kéo Hạ Băng đang mơ màng xuống đất. Nguyệt Minh trước giờ toàn ở nước ngoài, có đi thì đều do tài xế đưa rước, đối với khu vực này không biết chút gì, chỉ có thể trông cậy vào cái người còn đang chưa tỉnh ngủ kia.

Nhận thấy Hạ Băng không có biểu hiện tỉnh táo, Nguyệt Minh thở dài, đưa tay véo má nàng một cái rõ mạnh.

-Ai ai ai.- Hạ Băng ré lên.- Đau vcl luôn!

Nàng bừng tỉnh quay sang trách móc Nguyệt Minh.

-Đang ở đâu vậy? Bây giờ thì thế nào?- Nguyệt Minh nhìn cánh rừng xung quanh, lại nhìn con đường thưa thớt nhà cửa, thầm đoán cả hai đã ra đến ngoại ô rồi.

Ngắm cảnh đúng thật là phải đi xa thế này, chứ nếu ở nội thành, chỉ có thể ngắm mỗi nhà cửa mà thôi.

-Này...

Đúng lúc Nguyệt Minh còn đang phân tích, Hạ Băng quay sang kéo kéo áo cô.

-Sao vậy Fuyu?

-Cậu xem tớ là người bạn tốt nhất chứ đúng không?- Hạ Băng mỉm cười.

-... Sao? Có chuyện gì?- Nguyệt Minh cảm thấy bất an vô cùng.

-Cậu chưa trả lời tớ mà?- Hạ Băng nhẹ giọng.- Cậu trả lời người ta đi, rằng tớ có phải bạn thân nhất của cậu không?

-Phải, thì sao? Tôi hỏi cậu là chúng ta đang ở đâu?- Nguyệt Minh nhíu mày.

Hạ Băng đã choàng tới ôm chặt lấy cô.

-Ôi, bạn thân của tôi, my best friend, 私の親友...

Nguyệt Minh muốn đưa tay lên cốc đầu Hạ Băng, nhưng tay bị cái ôm bao trọn, rõ ràng... giờ khắc này trong lòng cô đã rõ ràng tường tận.

-Lạc rồi chứ gì?

-Bạn thân ơi...- Hạ Băng vừa nói vừa ghìm chặt người trong lòng.

Nàng phải làm vậy để kìm lại con quái thú trong người Nguyệt Minh không lao ra bẻ cổ nàng...

.

- Kể ra thì nghe hư cấu thật.- Bác sĩ Hà cảm thán về câu chuyện vừa rồi, xuyên qua nồi lẩu nghi ngút nhìn về hai nhân vật chính.

Nguyệt Minh nhếch mép lườm nguýt Hạ Băng

- Đúng, nghe lần đầu cảm thấy rất hư cấu, nhưng cô thử nghĩ một chút, nếu dính đến Fuyu thì chuyện gì cũng có thể hết!

Uyên Hà còn muốn nhiều chuyện thêm, Khả Hân bên cạnh đã gắp cho người yêu ít thịt.

- Khả Hân debut chưa chị?- Bác sĩ Hà vừa ăn vừa hỏi.

- Cũng sắp rồi.- Khả Hân xoa nhẹ má người yêu.

Hạ Băng nhìn cặp đôi bên tay trái, lại quay sang bên tay phải nhìn bác sĩ An ân ái với nhỏ bạn thân.

Kể chuyện thôi mà, đâu cần nhất thiết phát cơm chó!?

Hạ Băng hừ một tiếng, dùng nĩa đâm thẳng vào mớ salad của riêng mình, nhìn nồi lẩu nghi ngút khói đầy chán ghét.

Ăn vào sẽ nổi mụn, nàng không thèm ăn!!!

- Nè, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, hãy nghe người ta giải thích đi mà.- Hạ Băng lon ton đi theo sau Nguyệt Minh, giọng điệu đầy ngoan ngoãn.

Lúc này, lửa giận đang chiếm trọn đại não của Nguyệt Minh, cô không nghĩ gì được nhiều ngoài việc muốn đấm Hạ Băng.

-Im ngay, từ giờ mọi chuyện là do tôi quyết định!- Nguyệt Minh quay phắt người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Băng.

Hạ Băng bĩu môi, lí nhí đáp hai tiếng "Được thôi".

Hai người đã thử bắt lại xe buýt, nhưng vì không có tiền, không có ai cho lên...

Đối với Nguyệt Minh mà nói thì nhục ơi là nhục!

Hạ Băng ban đầu có thể năn nỉ chút ít, nhưng dù sao cũng là đại tiểu thư, sau vài lần lớn giọng hỏi: "Biết tui là ai hông?", thì rốt cuộc đến xe buýt cũng không được lên.

Mặt trời đứng bóng, cái nắng ngày một gay gắt, Nguyệt Minh vừa mệt vừa bực mình. Bây giờ chỉ có thể nghĩ đến chuyện đi tìm cây ATM rút tiền, hoặc bắt taxi để về nhà rồi trả tiền sau. Nếu tình huống tồi tệ hơn nữa, đành tìm bốt điện thoại hoặc vào nhà nào đó xin gọi nhờ một cuộc mà thôi.

-Khát quá... đói quá... Selina... có cái gì cho người ta ăn hông?- Hạ Băng gần như gục ngã, kéo lê thân xác từng bước đi phía sau Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh còn đang giận Hạ Băng, không thèm đáp, nhưng tay vẫn mò mò túi mình, cô không ăn vặt, nhưng Nhật Minh lại có, nên cô có thói quen mang theo khi ra ngoài.

-Có cái này, nhưng cậu khát nước, ăn vào chắc không ổn!

Tuy cử chỉ của cô bây giờ rất rất rất cộc cằn, nhưng hành động lại khiến Hạ Băng phì cười. Nhận thấy bạn thân vẫn dễ thương như vậy, tuy mắng mình nhưng lại rất quan tâm, nàng vừa cười trêu Nguyệt Minh, vừa xé vỏ bánh gạo nho nhỏ còn tốt bụng chạy lên đút cho cô, nhưng cô từ chối.

Đi được một đoạn, Nguyệt Minh nhíu mày rồi dừng lại.

-Này, cậu có nghe thấy gì không?

-Hả? Không có.- Hạ Băng nhìn dáo dác xung quanh.

Bên phải là đồng ruộng, bên trái lại là rừng rậm rạp.

- Đừng làm người ta sợ nhe...- Hạ Băng ôm lấy cánh tay Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh ra hiệu cho Hạ Băng im lặng, sau đó cô chăm chú lắng tay nghe.

Bịch—

A—

Hạ Băng và Nguyệt Minh bị một vật thể lạ không xác định tông phải, cả hai đều ngã nhào ra đất. Hạ Băng vì hốt hoảng nên đã hét lên, điều này càng làm vật thể tông phải hai người họ thêm hoảng sợ.

Vẫn là Nguyệt Minh mau lẹ, dù lúc này cũng hoảng hồn không ít, nhưng vẫn đưa tay bịt mồm Hạ Băng lại.

-Không sao! Không sao! Em đừng hoảng!- Tay còn lại của Nguyệt Minh đưa ra phía trước, làm tư thế trấn tĩnh vật thể lạ kia.

Lúc này, Hạ Băng cũng chú ý đến "vật thể" cả người bê bết máu, mặt mũi lấm lem bùn đất kia, hai mắt nàng lại mở to.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Cuộc đời em Nguyệt mà không có em Băng chắc toàn màu hồng #tatcalataiconBang

Nguyệt Minh: Cùng là con mà đứa thương đứa ghét là sao ta? Sao đầu tư phần nó dữ vậy?

Gia An: Gất bùn

Khả Hân: Thế qua phần hai em còn đất diễn không ạ?

Tác giả: Hông cuối phần 1 em chết rồi =))

Uyên Hà:????

Tác giả: Còn cô thì đi lấy chồng!

Uyên Hà:??????

Gia An: Còn tụi tui?

Tác giả: Hai người mua thêm đất.

Nguyệt Minh: cũng được, đầu tư bất động sản.

Tác giả: Vị trí kế bên Nhật Minh

Nguyệt Minh:????????

Gia An:????????????

Nguyệt Minh: Dẹp moẹ đi khum có đóng bộ này nữa!

Hạ Băng: Mình có phần hai nên chắc mình an toàn hihi

Tác giả: Phần hai nội dung là cô chiến đấu với bệnh sida, bác sĩ An chữa trị cho cô nhưng vô tình bị lây về lây cho Nguyệt, nên hai đứa nó mới chớt

Gia An:??????? Tôi đỡ đẻ thôi mắc gì phải chữa cho cô ta?

Tác giả: Tại tui vô tri =))

Vậy nên seeding phần 2 từ giờ là kịp tiến độ rồi. Phần hai màu hồng của chị Băng, người con gái đẹp gái nhưng vôtree, an tâm qua phần bả bả k có vô tree nữa đâu, mà là rất vô tree:))))))