Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 85: Giải thoát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyệt Minh có chút lưu luyến nhìn Gia An đang đứng ở cổng nhà, nàng đã khoác thêm một lớp áo, mỉm cười nhẹ trấn an nàng một cái, xoay người bước vào xe.

- Em nhắn với mấy người vệ sĩ còn lại chú ý nhà chị một chút, còn nữa, cho người theo sau âm thầm bảo vệ Gia An.- Đây là câu đầu tiên Nguyệt Minh nói khi vào xe.

Khả Hân chuyên nghiệp gật đầu, truyền đạt lời của Nguyệt Minh vào tai nghe không dây.

- Báo cáo tình huống.- Nguyệt Minh đợi thư ký toàn năng giao phó xong công việc mới hỏi. Tay trái cô chống cằm, phóng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màn đêm đầy u ám.

- Chị ấy bị đem đến một nhà hoang ở ngoại ô phía Nam, canh giữ có chút lơ là, thường sẽ tập trung đông người nhất lúc tầm trưa.

Nguyệt Minh nhíu mày, quay đầu nhìn Khả Hân, thư ký toàn năng hiểu ý, liền gật đầu.

- Jackson Trương, Phó tổng tại Công ty FF, là công ty mẹ của FF Hospital.- Khả Hân đưa profile mà nàng tìm được cho Nguyệt Minh.

- Lại là FF?

Nguyệt Minh nghiền ngẫm tấm ảnh một chút, rồi lại nhớ đến tấm ảnh hôm trước khi FF được thành lập, nhìn mặt người trẻ tuổi này khác với người mà cô lưu ý.

- Chuyện là... chị Băng sau khi về nước có qua lại với con gái út của Chủ tịch FF, Lyn Trương, nói chung cũng khá lằng nhằng... chị cũng hiểu ha.

Nguyệt Minh phóng to hình lên, trầm ngâm suy nghĩ một chút mới nói.

- Thật luôn? Yêu nhau bình thường thôi sao lại bắt cóc? Không lẽ là nhắm vào chị!? FF...

Nguyệt Minh không thể không nghĩ nhiều hơn, vụ lộn xộn của Anh Khang lúc trước rất có thể cũng là do FF nhúng tay vào, giả thuyết cạnh tranh không công bằng trong kinh doanh càng lúc càng được củng cố thêm.

- Lyn vừa qua tuổi 18 không lâu, em cũng không biết sao chị Băng lại có thể phá bỏ quy tắc mà lao đầu vào em gái nhỏ này, chị ấy xưa nay đâu có thiếu phụ nữ!- Khả Hân nói xong liền thở dài, thật sự bó tay.

Khóe môi Nguyệt Minh giật giật, không khỏi rùng mình, Hạ Băng cặp kè với đứa con nít 18 tuổi á, về nước liền đổi tính đổi nết!?

- Vì qua lại với em gái nhỏ 18 tuổi nên bị người nhà bên đó bắt cóc để trả thù? Muốn bắt chịu trách nhiệm à...- Nguyệt Minh cũng cạn lời. Nhưng dính đến FF quả thật là trùng hợp? Cô không tin đâu.

- Em tìm hiểu được thì chị Băng muốn chia tay nhưng cô bé này không chấp nhận, chị ấy phải chủ động tránh mặt. Vài ngày trước khi chị Băng bị bắt cóc, Lyn đã tự tử không thành, hiện đang điều trị tại FF, nguyên nhân...

- Nguyên nhân là do ả trap girl nhà mình... con nhỏ báo đời...

Nguyệt Minh rầu rĩ, tay cô xoa xoa thái dương, vẫn biết Hạ Băng xưa nay thích phóng túng, nhưng đây là lần đầu tiên nhỏ bạn thân của cô gây ra hậu quả thế này, nếu đúng vậy thì ông anh trai tên Jackson kia không tức giận mới lạ!

- Tống nhỏ về nước A còn kịp không em?- Nguyệt Minh bất lực lẩm bẩm. Dù là bạn nhưng loại việc này muốn bênh thì lương tâm của cô cũng cắn rứt lắm. May rằng em gái kia cũng 18 rồi, nếu 17 thì với pháp luật nước nhà, nhắm chừng ai kia bị tống vào tù rồi. 18 tuổi, Hạ Băng gần 29 tuổi...

Ây cha, nếu đổi lại là Nguyệt Minh thì cô cũng chặt tay đứa nào dám làm em gái cô tự tử.

- Dạ, Jackson rất cưng chiều cô em gái bé hơn anh ta một giáp này, nhưng không vì vậy mà chúng ta có thể loại trừ chuyện FF muốn nhắm vào chị...

- ...

Nguyệt Minh không đáp, đúng là không loại trừ khả năng một mũi tên nhắm hai đích. Chuyện Hạ Băng là thiên kim nhà SUNSHINE vốn chẳng có bao nhiêu người biết, mọi người chỉ biết nàng là phù thủy showbiz từ nước ngoài về, là bạn chí cốt của Tân chủ tịch T Group, đối thủ muốn nhắm vào để hạ bệ Nguyệt Minh cũng là bình thường...

Nguyệt Minh cúi đầu, nhìn ảnh của Lyn trong báo cáo. Gu của Hạ Băng luôn là phụ nữ trưởng thành, bằng hoặc lớn hơn đều được, nếu bé hơn thì tầm 1-2 tuổi, không quá xa, quan trọng nhất là phải xinh đẹp và cong, thân hình nở nang, cô bé Lyn Trương này Nguyệt Minh nhìn thì đúng thật cũng tầm 25-26.

Nguyệt Minh có chút băn khoăn, chẳng lẽ nhỏ bạn thân của mình lại thiếu thốn tình cảm đến độ không nhận ra đây là con nít mới lớn!?

Đâu, làm sao người như Hạ Băng lại thiếu được những đối tượng ong bướm.

Nằm mơ.

Cậu ta thậm chí mỗi ngày một em vẫn được.

- Mặc kệ Fuyu có ăn chơi thế nào, dám động vào bạn chị, chị tuyệt đối không tha! Hơn nữa, chị có linh cảm khác, FF không đơn giản.

Khả Hân gật gù, nàng cũng đồng ý với suy nghĩ này, an toàn của chị Băng được đưa lên ưu tiên hàng đầu. Bắt cóc thường có hai loại, dễ gặp nhất vẫn là loại tống tiền, yêu cầu trao đổi lợi ích, loại hai chính là bắt cóc trả thù. Mà trường hợp Hạ Băng thì rơi vào loại 2 rồi, bên kia hẳn là muốn hành hạ Hạ Băng đến mức sống dở chết dở đây.

- Phía dì Hương thì sao?- Nguyệt Minh thở dài, trong lòng chỉ cầu mong Hạ Băng không sao.

- Em không thấy động tĩnh lớn.- Khả Hân hơi rũ mắt, có chút buồn bã, SUNSHINE vào cuộc chắc chắn sẽ nhanh hơn.

- Xem ra lần này thật sự muốn thử chị rồi!- Nguyệt Minh cảm thán.

Người đàn bà kia luôn thâm sâu vô định, nhưng ngay cả khi con gái bị bắt cóc, Thiên Hương vẫn không bạo phát cơn tức giận sao?

Muốn xem cô thể hiện hay đang có toan tính gì khác?

Nhưng cô cũng không có tâm trí để dò lòng của bà ta, nếu cứ tốn thời gian thân dò lẫn nhau, Hạ Băng sẽ nguy mất!

Nguyệt Minh đăm chiêu, ngón tay vô thức gõ thật nhanh lên thành ghế, trong lòng đầy suy tính, một lúc sau, cô mới cất tiếng.

- Hân, em đưa chị mượn tai nghe.

Ào ──

Lại một thùng nước bốc mùi bẩn thỉu tạt vào người Hạ Băng, nàng yếu ớt mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của thằng chó kia. Tâm vốn đang tịnh nhưng chính hắn làm mỏ nàng hỗn.

- Mẹ mày ăn cái gì đẻ ra bản mặt khó ưa của mày vậy? Có thể đừng đưa sát cái mặt lại hù doạ tao không?

Hạ Băng dù sức cùng lực kiệt, vẫn đam mê sỉ nhục thằng khốn này, vì ngoài dùng miệng mắng ra thì vốn cũng có động tay động chân gì được đâu. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nhưng trái với mọi lần, hắn chẳng tát nàng dù chỉ một cái mà chỉ hất mặt ra hiệu cho đám đàn em nắm tóc nàng lôi dậy. Nàng cảm thấy mình chắc sắp hói luôn rồi.

- Sao nào, đau đớn lắm đúng không?- Jackson thong thả ngồi xuống ghế.

- Hôm nay có trò vui, không muốn đánh mày phí sức. Tao mới mua một mớ rắn độc này, cứ thế bỏ mày vào thùng chơi với tụi nó nhé.

Jackson vừa cười thích thú, con người mà, ai chẳng sợ mấy thứ này. Hôm nay hắn nghĩ thông rồi, muốn trêu đùa Hạ Băng một chút, muốn nghe chính miệng con nhỏ này cầu xin hắn, muốn thấy nàng khóc lóc van xin, dập đầu tạ lỗi với em gái hắn...

Hạ Băng có hơi rùng mình, nàng dù có bị đánh cũng sẽ chịu được, nhưng nghĩ đến đám rắn kia, liền có chút... hoảng.

Jackson híp mắt, cười ha hả rồi đứng dậy phía Hạ Băng, bóp mặt nàng, vỗ vỗ vài cái.

- Sao? Sợ rồi đúng không? Sợ rồi thì thì van xin tao đi, quỳ xuống xin lỗi em gái tao, rồi chấp nhận làm con chó cho Lyn chơi đùa, tao sẽ rộng lượng tha cho mày.

Phụt ──

Hạ Băng lại phun nước miếng vào mặt hắn, nàng sợ thật đấy, nhưng muốn bắt nàng chịu thỏa hiệp ấy à?

Mơ đi.

Jackson tức giận hừ một tiếng, sau đó vài tên đàn em liền ngay lập tức mà bê một lồng kính đầy rắn độc rất to vào.

Hạ Băng dùng ánh kiêng cường nhìn bể kính đầy rắn đủ loại đủ màu bò lúc nhúc, theo như kiến thức nàng học ngày xưa thì càng màu mè lại càng độc.

Nàng thật sự rất sợ, nhưng cùng lắm thì chết thôi mà...

- Sao? Bé sợ anh rồi hả?- Jackson cười đầy khoái trá.- Liếm giày thể hiện tí sùng bái cho anh xem...

Hạ Băng nhắm mắt, khẽ nói.

- Ừm, sợ.

Lời Hạ Băng nói như sét đánh giữa trưa hè, thành công khiến Jackson bất ngờ thảng thốt, hóa ra con đàn bà này cũng biết sợ rắn sao?

Hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thông minh kinh người, liền muốn nghe Hạ Băng nhục nhã thừa nhận thêm một lần nữa.

- Bé sợ anh rồi đúng không?

- Ừm, tao sợ...- Hạ Băng lẩm bẩm trong miệng.

Jackson cười ha hả, muốn nghe rõ ràng hơn liền cúi người lại gần phía nàng.

- Tao sợ mày chết!- Hạ Băng trừng mắt, không chút nào nao núng.

- *** mẹ! Nhét nó vào lồng liền cho tao!- Jackson đứng dậy, tức giận hét vào mặt đàn em.

Hạ Băng nghe tiếng gào khóc ở góc, nàng như cũ dùng ánh mắt trấn an nhìn về phía phá ra âm thanh, ánh mắt mang đầy vẻ hận thù chẳng mấy chốc biến mất thay bằng những trấn an dịu dàng.

Nàng sẽ không sao đâu, nếu phải miêu tả thì nàng chính là loại con cưng thiên mệnh đó, làm sao mà dễ dàng chết được chứ?

Vài người đàn ông bu xung quanh, chuẩn bị nâng Hạ Băng lên, bỏ vào hộp kính đầy rắn độc kia.

Nếu có ai hỏi Hạ Băng rằng lúc này, nàng có tuyệt vọng hay không, nàng sẽ mỉm cười thật xinh đẹp và đáp rằng "Không", nàng chỉ đang mặc cảm mà thôi.

Nàng mặc cảm tội lỗi với bạn nhỏ cùng phòng giam kia, nàng lại làm người ta khóc, một người chẳng quen biết quá thân thuộc với nàng, đã vậy nàng còn không thể giúp người ta lau nước mắt.

Ầm ──

Cánh cửa sắt rỉ sét bị đạp ngã không thương tiếc, tiếp theo là một giọng nói lạnh lùng phát ra.

- Một tên cũng không để thoát.

Jackson vốn đang hả hê nhìn đàn em nâng Hạ Băng chuẩn bị bỏ vào lồng kính liền ngay lập tức thu hồi nụ cười. Hắn còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy một cơn nhói đau phát ra từ đầu mình, tiếp đến là trời đất quay cuồng, một mảng đen bao phủ lấy cả tầm nhìn.

Cửa nhà hoang vừa bị đạp đổ, nhiều ngày trời bị nhốt trong bóng tối, đột nhiên ánh mặt trời mạnh mẽ xông tới, một đoàn người lực lưỡng tay cầm vũ khí chuyên dụng hùng hổ ập vào.

Chúng bỏ của chạy lấy người, Hạ Băng bị hất văng xuống đất.

Vài tên nhảy khỏi cửa sổ cố tìm đường sống, vài tên ở lại chống chọi nhưng liền bị áp chế trong chớp mắt.

Nguyệt Minh với ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc đi vào, Khả Hân vừa thấy Hạ Băng liền tức tốc chạy đến, nhìn thân ảnh trước yếu ớt thoi thót trên mặt đất khiến thư ký nhỏ không kiềm được nước mắt mà òa khóc, gọi tên trong vô vọng. Đột nhiên Khả Hân cảm thấy mình làm em gái thật thất bại, hôm trước ôm chị Nguyệt đầy máu, hôm nay ôm chị Băng cũng y hệt như vậy.

Nguyệt Minh khẽ nhíu mày, cô bạn thân cả ở nhà cũng ăn diện lồng lộn bấy giờ phải nằm dưới mặt sàn bẩn thỉu, cả người đầy thương tích, cõi lòng cô phút chốc như bị thiêu đốt, cơn phẫn nộ lập tức ập đến.

- Đưa về bệnh viện.- Nguyệt Minh ra lệnh, vài người phía sau tiến đến giúp Khả Hân bế thốc Hạ Băng lên.

Chưa bao giờ cô thấy Hạ Băng chật vật như vậy, vẫn bộ váy bó sát trong đoạn clip bị bắt cóc nhưng gương mặt sưng vù, những chỗ da thịt lộ ra tự lúc nào đều chằng chịt vết thương. Mái tóc mà Hạ Băng hết sức yêu thương cùng tự hào khoe khoang cũng rối bời, màu hồng cam rực sáng hòa cùng màu máu đã khô đen kịt, bết dính dơ bẩn kinh khủng.

Nguyệt Minh đau lòng nhìn lồng kính đầy rắn, không khỏi hoảng hốt, cô lao đến chỗ Jackson đang ngất, dùng hết sức bình sinh đá mạnh vào bụng hắn.

- Tao kêu mày dậy, mày dậy cho tao!

Bịch ──

Bịch ──

Bịch ──

Hai mắt Nguyệt Minh đỏ ngầu, chẳng màng hình tượng, dùng mũi giày cao gót nhọn hoắc đá không ngừng vào bụng tên khốn đang nằm kia, đến mức hắn vô thức phun ra vài ngụm máu.

FF cái gì?

Ai chống lưng cái gì?

Cô không quan tâm. Cô sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.

Hạ Băng yếu ớt nằm trong vòng tay vệ sĩ, khóe môi khẽ mấp máy.

- Chị.- Khả Hân thấy chị gái có động tĩnh liền nắm chặt lấy tay nàng, kề tai sát miệng Hạ Băng.

Hạ Băng nhìn Khả Hân rồi cười mỉm một cái, sau đó đảo mắt về nhìn bạn thân mình.

- Bạn... khụ khụ...- Hạ Băng ho khan, trận ho khan bình thường lại như rút đi của nàng mười phần sinh khí, lồng ngực đau kịch liệt.

Nguyệt Minh cũng quay sang nhìn bạn thân, im lặng cố lắng nghe lời nàng nói.

- Mém chút tớ chầu ông bà rồi. Tớ mồ yên mả đẹp cậu có buồn hem?

Nguyệt Minh còn tưởng có gì quan trọng nên rất tập trung, khi nghe lời này, cô không kiềm được mà cười khẩy một cái.

Đúng rồi, phải vớ vẩn như vậy mới là Hạ Băng, bị đánh còn nửa cái mạng cũng thừa hơi nói nhảm với cô!

- Cho chừa cái tật đi dụ con gái nhà người ta.- Nguyệt Minh cũng mắng lại, nhưng ngữ khí nhẹ nhàng.

Hạ Băng cảm thấy thật ấm lòng, cảm giác an toàn bao bọc lấy thân thể nàng, cuối cùng thì cũng không cần phải "chơi đùa" với lũ rắn nữa rồi, nếu không, chắc hình tượng trong mắt nhóc con sẽ mất.

Nhóc con...

Hạ Băng hơi ngước mắt nhìn về phía bạn nhỏ vẫn đang bị trói, tay nàng run rẩy, cố gắn co ngón tay lại chỉ về phía người bạn nhỏ.

Khả Hân tinh ý nhận ra liền nhìn theo.

- Chị muốn cứu cô nhóc đó?

Hạ Băng không đáp được nữa, nàng rất mệt rồi, chỉ còn những cái thở gấp. Khả Hân mỉm cười trong nước mắt, ra lệnh cho vệ sĩ trợ giúp cô gái bị trói kia.

"Tôi đã hứa sẽ mang em ra khỏi đây mà."

- Chạy lẹ...

Trên con đường mòn thông đến một cánh rừng, hai gã thuộc hạ của Jackson vốn dĩ tưởng đã cắt đuôi được bọn áo đen tập kích bất ngờ kia rồi, chẳng ngờ lúc ra đường mòn, liền bị thêm một đám người lạ truy đuổi. Thân thủ của đám người này còn tốt hơn cả đám người tập kích kia, dựa vào quần áo, bọn hắn nghĩ hai phe không liên quan đến nhau.

Đùng ──

Đùng ──

Hai tiếng súng phát lên, xé tan sự yên tĩnh của một mảng rừng.

Hai tên đàn em của Jackson đồng thời gục ngã, ôm lấy đôi chân đẫm máu của mình mà hét lên.

- Bắt về. Gã đàn ông đeo kính đen chậm rãi đi đến.

Đám người theo sau liền thoăn thoắt còng tay khống chế hai người bọn hắn.

- An tâm, không bạc đãi tụi mày đâu.- Gã đeo kính đen vỗ mặt một tên mà nói.

Cộp cộp ──

Giày cao gót đỏ cao quý va chạm vào bậc thang trải thảm, nắng gió phi trường tháng tám hoà quyện cùng tiếng động cơ máy bay có chút rối loạn.

Thiên Hương vẫn như cũ, một thân người cao quý từng bước nhã nhặn bước khỏi xe thang máy bay, nhanh chóng yên vị trong chiếc limousine đen sang trọng đã chờ sẵn.

Chuyến công tác đã kết thúc.

- Cũng đến lúc dành thời gian cho gia đình rồi.

Nói rồi, bà nhếch môi nhìn thư ký ngồi đối diện đang cúi đầu đầy cung kính.

- Liên hệ trực tiếp với chủ tịch FF, bảo rằng tôi có chuyện muốn tâm sự.

Thư ký vẫn cúi đầu, tay nâng iPad lên ngang tầm mắt của Thiên Hương, thông qua màn hình, bà thấy hình ảnh con gái đang vật vã nằm trên băng ca.

- Không bắt được kẻ chủ mưu?- Thiên Hương không hài lòng lắm.

- Cô Nguyệt Minh đang giữ hắn.

Thiên Hương tặc lưỡi một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh vật từ từ lướt qua.

- Cứ cho tụi nó chơi đùa một chút đi, Băng mà không được trút giận sẽ không chịu nỗi.

*****

Góc tự kỷ của tác giả: Ok cắt, mọi người làm tốt lắm.

Hạ Băng từ vòng tay vệ sĩ nhảy xuống, phủi phủi người sau đó đuổi hết quần chúng ra khỏi phòng giam, nàng nhét vào tay Khả Hân một chiếc điện thoại.

Khả Hân:?

Hạ Băng: Chụp cho chị một tấm hình kỷ niệm ngày chị vào vai bị ngược thân yk bé iu. Eo ôi cái tạo hình dơ thật sự.

Nguyệt Minh: Rồi mắc gì bà cởi áo ra vậy má?

Hạ Băng: Để mọi người thấy tui là diễn viên chuyên nghiệp, hi sinh vì nghệ thuật. Lam Hạ đưa cho chị điếu thuốc chị tạo nét cái em.

Lam Hạ: O.O

Thành quả:



PS: Ảnh in tư của Hạ Băng và nàng thơ của ả sẽ lên sau nhé mn:*