Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 30: Thăm dò



“Cậu nói xem, một người đàn ông thích một người phụ nữ sẽ có biểu hiện gì?”

Trong quán cà phê, Lâm Gia Thanh cố ý dùng giọng điệu nghe qua rất tùy ý mở miệng.

“Hoặc là rất nhiệt tình, hoặc là rất lạnh lùng, hoặc là lúc lạnh lúc nóng.” Khương Tuệ vừa lướt điện thoại vừa thờ ơ trả lời, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu, “Không đúng, Lâm Gia Thanh, cậu đã kết hôn rồi còn hỏi những vấn đề này làm gì? Đừng nói lại nảy sinh tâm tư bất chính với tên đàn ông nào đó chứ?”

“Đâu có, thuận miệng hỏi chơi thôi.” Lâm Gia Thanh bưng ly cà phê lên che giấu.

“Đâu có? Cậu có biết dáng vẻ nói dối của cậu rõ ràng đến mức nào không?” Khương Tuệ đè tay cô lại, kề sát đầu, “Mau, thành thật khai báo.”

Lâm Gia Thanh nhanh chóng bại trận dưới ánh mắt nóng rực kia, không được tự nhiên ho khan: “Nếu tớ nói người đó là người đã kết hôn với tớ thì sao?”

“Tưởng Thừa Vũ?!” Khương Tuệ lập tức trừng to mắt, hồi lâu mới ôm ngực nói, “Nghiêm túc, chúc mừng.”

“Dù sao đó cũng là chồng hợp pháp của cậu mà, hợp pháp đó!”

Lâm Gia Thanh lại rũ mắt: “Nhưng tớ không biết anh ấy nghĩ thế nào.”

Cô và Tưởng Thừa Vũ dù sao cũng là liên hôn.

Tuy rằng hiện tại anh sẽ bảo vệ cô, sẽ lấy lòng bố mẹ cô, ở trên giường cũng rất tích cực —— xem xét từ mọi phương diện, anh là một người chồng đủ tư cách.

Nhưng điều này rất có thể chỉ xuất phát từ ý thức trách nhiệm của bản thân anh đối với chữ “chồng” này, cũng là một cách duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.

Mà những thứ cô cảm nhận được rất có thể chỉ là đơn phương, tự mình đa tình.

Cô tất nhiên có thể trực tiếp hỏi suy nghĩ của anh.

Nhưng giai đoạn trước mắt cô vẫn chưa có cách nào ly hôn với anh, lỡ anh nói tất cả chỉ là cô nghĩ nhiều thì sao?

Ngày sau sống chung sẽ rất xấu hổ.

Dù sao Khương Tuệ cũng biết, Lâm Gia Thanh dứt khoát thẳng thắn với cô ấy.

“Thật ra thì băn khoăn của cậu là đúng, lấy lòng bố mẹ cậu, chăm sóc cậu, những thứ này quả thật chỉ là trách nhiệm của một người chồng.” Khương Tuệ phụ họa, “Về chuyện lên giường thì lại càng không cần phải nói. Hơn hai mươi tuổi vốn là tuổi dục vọng tràn trề nhất của đàn ông. Đàn ông bình thường ở vào độ tuổi này, dù gặp phụ nữ điều kiện kém hơi một chút, nói không chừng nhìn heo cũng thấy thanh tú nữa là.”

“Chuyện này căn bản không thể nói lên gì cả.” Cô ấy tổng kết, lại nói, “Có điều, cũng không phải cậu hoàn toàn không biết suy nghĩ của cậu ấy. Cậu có thể thử thăm dò cậu ấy mà.”

“Thăm dò thế nào?”

“Rất đơn giản, xem thử cậu ấy có vì cậu làm một số việc ngoài trách nhiệm không. Chẳng hạn như cố ý dẫn cậu ấy đi ăn món ăn cậu ấy ghét, xem bộ phim cậu ấy ghét, nhưng cậu nói cậu rất thích, xem thử cậu ấy có sẵn lòng đi với cậu không? Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, không thể nói rõ gì cả, nhưng nếu như ngay cả bước này cậu ấy cũng không chịu làm, phần sau đó cậu cũng không cần kiểm tra nữa…” Khương Tuệ dùng dáng vẻ người từng trải chia sẻ kinh nghiệm.

Thứ gì đó mà anh không thích?

Lâm Gia Thanh chầm chậm chuyển động con ngươi, bỗng nhiên nghĩ đến hai ngày nay vừa vặn đang chiếu một bộ phim cô rất muốn xem.

Thể loại này, vừa hay là phim nghệ thuật Tưởng Thừa Vũ ghét.

Nhưng phải nói thế nào đây?

Trực tiếp đưa vé xem phim? Vậy thì vẫn phải mở miệng.

Giả vờ gọi điện thoại nói cô bị cho leo cây? Không không, vậy thì rõ ràng quá.

Anh thông minh như thế, chắc chắn vừa liếc mắt đã nhìn ra.

Lâm Gia Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách gì tốt, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng.

“Ngày mai anh có rảnh không?” Trên bàn cơm tối, Lâm Gia Thanh hỏi Tưởng Thừa Vũ.

“Khi nào?” Tưởng Thừa Vũ ngẩng đầu, hơi nghi hoặc nhìn cô.

“Buổi tối, từ tám giờ đến chín giờ.” Lâm Gia Thanh đi thẳng vào vấn đề, “Gần đây có một bộ phim mới, tôi muốn tìm người đi xem cùng.”

Cô nói xong rũ mắt, trong lòng nhẩm lại lời thoại đã tập cả buổi chiều.

Nếu anh hỏi cô vì sao, cô sẽ nói bọn họ là vợ chồng, ngoại trừ trao đổi thân thể còn phải có trao đổi tinh thần.

Nếu anh từ chối, cô sẽ làm bộ như không thèm để ý, nói rằng chẳng qua là không tìm được người khác đi cùng nên thuận miệng hỏi thử thôi.

Dù sao cũng không thể lộ ra manh mối, Lâm Gia Thanh mặt không chút thay đổi nghĩ.

Một hồi lâu sau mới nghe Tưởng Thừa Vũ mở miệng: “Tìm người? Nếu tôi không đồng ý, em còn có lựa chọn nào khác sao?”

“Hả?” Sao anh không ra bài theo lẽ thường thế nhỉ.

Lâm Gia Thanh sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

Cuối cùng, Tưởng Thừa Vũ cau mày đưa ra quyết định: “Gửi địa chỉ cho tôi, ngày mai tan tầm tôi tới đón em.”

Thậm chí không cần biết là phim gì.

________

Lời của tác giả:

Khương Tuệ đúng là quân sư đầu chó, nếu cô ấy lợi hại thì đã sớm nhìn ra tâm tư của Tưởng Thừa Vũ rồi.

<!-- AI CONTENT END 1 -->