Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 39: Chung sống



Bồn tắm massage âm sàn* đúng là một loại công cụ tình thú. À, không đúng, phải gọi là vũ khí giết người.

(*bồn tắm massage âm sàn hay còn gọi là bồn tắm xây, là loại bồn tắm có lòng bồn chìm dưới sàn nhà và thành bồn tắm nằm nổi trên sàn nhà.)

Sáng sớm, Lâm Gia Thanh tỉnh lại, vừa mới cử động cơ thể đã cảm giác phần eo và chân vô cùng đau nhức.

“Xuýt…” Cô không khỏi hít vào một hơi.

Nghe tiếng thở phập phồng của người bên cạnh, cô mới phát hiện mình đang ngủ trong lòng Tưởng Thừa Vũ.

Anh không mặc áo, ngực trần cứ thế dán sát vào cô. Đầu gác trên vai cô, tay từ sau lưng vòng quanh người cô, nắm cổ tay cô, lấy tư thế ôm đắp chăn lên cánh tay cô.

Khóe miệng Lâm Gia Thanh bất giác nhếch lên, cẩn thận xoay người trong lòng Tưởng Thừa Vũ, ngắm anh.

Người bên cạnh còn đang ngủ say.

Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy hàm dưới rõ ràng và yết hầu nhô lên của anh.

Anh nhắm mắt, lông mi yên tĩnh khẽ đan vào nhau, làm cho cả người mất đi vẻ sắc bén thường ngày, dưới ánh nắng sớm lại có cảm giác dịu dàng kỳ lạ.

Lâm Gia Thanh nhìn chằm chằm đôi môi hơi hé mở của anh.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng bọn họ hôn nhau ngày hôm qua.

Tối hôm qua tuyệt đối là đêm hôn môi nhiều nhất trong cuộc đời cô.

Từ rạp chiếu phim đến Mạn Duyệt Loan hết nửa giờ đi xe, cô và anh hôn nhau gần như chưa từng tách ra. Chờ cô soi gương lại, cánh môi đã sưng cả lên.

Nhưng không thể phủ nhận.

Loại cảm giác này quả thật rất tốt đẹp, sẽ khiến cho người ta bị nghiện.

“Đang nhìn gì vậy?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp bỗng dưng vang lên. Tưởng Thừa Vũ mở mắt ra thì thấy Lâm Gia Thanh đang nhìn anh đến xuất thần, “Trên mặt anh dính gì sao?”

Nhìn anh hơi bị đẹp trai quá mức.

Lâm Gia Thanh nghĩ thầm, lại cảm thấy lời tán tỉnh này quá quê mùa. Cô đành phải ho khan để che giấu: “Xem khi nào anh tỉnh.”’

“Bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, ngày thường giờ này anh đều dậy chạy bộ.”

Lại bổ sung một câu.

Hơn tám giờ rồi?

Tưởng Thừa Vũ có chút kinh ngạc, vươn tay lấy điện thoại nhìn thoáng qua, nhưng lại nhanh chóng thuận tay đặt lên eo Lâm Gia Thanh.

“Hôm nay anh không chạy bộ à?”

“Ừ, hôm qua tập thể dục nhiều quá rồi.”

Nói xong lại nhắm mắt lại, siết chặt cái ôm của họ, đặt đầu lên vai cô.

“…” Lâm Gia Thanh nhịn không được châm chọc, “Thói quen của anh cũng tùy tiện thật đấy, chỉ vì chút chuyện nhỏ đã phá vỡ.”

Còn không nhịn được vươn tay ôm lấy Tưởng Thừa Vũ, vùi vào lòng anh hưởng thụ khoảnh khắc dịu dàng buổi sáng.

Cho đến khi đùi đụng phải một thứ gì đó nóng bỏng cứng rắn, mà bàn tay Tưởng Thừa Vũ khoác trên lưng cô đang dùng ngón cái vuốt ve eo cô…

“Em biết sẽ như vậy mà…” Cô bất giác thở dốc một tiếng.

“Sẽ thế nào?” Tưởng Thừa Vũ đẩy áo ngủ của cô ra, men dọc theo đường cong eo cầm lấy ngực cô, xoa bóp nhào nặn.

“….” Lâm Gia Thanh đỏ mặt, cơ thể khẽ run rẩy, nhưng nhất quyết không thốt ra chữ mà anh muốn nghe.

“Em nói đúng, một thói quen tốt không thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì một chút việc nhỏ.” Tưởng Thừa Vũ, “Chúng ta có thể tập thể dục theo cách khác.”

Nói xong trở người áp cô dưới thân.

Sau một hồi âu yếm, hai người tắm rửa thu dọn xong ra khỏi phòng ngủ đã là chuyện hơn nửa giờ sau.

Dì giúp việc đang làm bữa sáng.

Quần áo ngày hôm qua rải rác khắp nơi trên thảm đã được thu dọn sạch sẽ, hơi thở kiều diễm mập mờ khắp phòng cũng đã tiêu tán. Ngay cả sofa cũng được làm sạch.

Lâm Gia Thanh không dám tưởng tượng vẻ mặt của dì khi dọn dẹp sô pha, nhìn người trong bếp, cả người cô như muốn chui rụt vào trong cổ áo.

Tưởng Thừa Vũ thấy thế bèn nói: “Dì Phương, bữa sáng để chúng cháu tự làm là được rồi, dì đi làm việc khác đi.”

Dì Phương đang nướng bánh do dự nhìn thoáng qua Lâm Gia Thanh, lại nhìn thoáng qua Tưởng Thừa Vũ, sau đó xúc cái bánh cuối cùng vào trong đĩa, tắt lửa, tháo tạp dề.

Lâm Gia Thanh thấy bà ấy đi xa mới nhỏ giọng than thở với người bên cạnh: “Đều tại anh cả, sau này em không còn mặt mũi gặp dì ấy nữa.”

Trách anh?

Ai bảo tối qua cô ăn mặc như thế, anh có thể nhịn được thì đâu còn là đàn ông?

Tưởng Thừa Vũ thầm nghĩ.

Có điều cuối cùng anh đã được hời, nên không dám nói ra.

“Cà phê chứ?” Tưởng Thừa Vũ đi thẳng vào phòng bếp.

“Ừm.” Lâm Gia Thanh gật đầu.

Tưởng Thừa Vũ lấy một cái ly đặt xuống dưới máy pha cà phê, lại đi tới bếp lò bưng bánh rán mới ra lò lên bàn: “Siro, bơ hay mứt hoa quả?”

“Mứt hoa quả đi.”

Tưởng Thừa Vũ xoay người mở tủ lạnh lấy mứt hoa quả ra.

Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, Lâm Gia Thanh vui vẻ ngồi trước bàn, khóe môi lại điên cuồng vểnh lên cao.

Mãi cho đến phòng spa đã hẹn với Khương Tuệ, Lâm Gia Thanh vẫn còn cười ngây ngô.

Khương Tuệ nhìn chằm chằm đôi môi sưng nhẹ và khóe miệng hơi nhếch lên của cô: “Môi cậu tiêm filler à? Hay là cậu lén tớ đi làm tạo hình môi cười lúc nào đấy?”

“…” Lâm Gia Thanh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mím chặt môi.

Khương Tuệ lại liếc nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út của cô, đảo mắt như có điều suy nghĩ, ý vị sâu xa gật đầu: “Ồ… Xem ra không cần hỏi nữa, hôm qua đi xem phim vui vẻ lắm đúng không?”

“Tình huống thế nào?” Cô ấy hóng hớt, “Kể cụ thể tớ nghe xem nào.”

Thế là Lâm Gia Thanh đại khái kể lại tình huống cho cô ấy nghe, ngoại trừ những chi tiết mặt đỏ tía tai kia.

Khương Tuệ nghe xong sửng sốt một lúc lâu: “Tớ chỉ bảo cậu tấn công nhè nhẹ thôi, cậu lại hay quá, có bao nhiêu chiêu xuất hết bấy nhiêu.”

Lâm Gia Thanh nhớ lại biểu hiện của mình ngày hôm qua, cũng cảm thấy mình hơi chủ động quá mức, có điều ——

“Miễn kết quả tốt là được rồi mà.” Cô cũng không phải là người quá rối rắm, lơ đễnh mở miệng, “Có liên quan gì sao?”

“Sao lại không liên quan?” Khương Tuệ trợn mắt, “Cậu còn chưa để cậu ấy tốn tâm tư đã ngả bài, không sợ sau này cậu ấy hời hợt lạnh nhạt với cậu sao?”

“Lạnh nhạt thế nào?”

“Thì kiểu…không công khai cậu, không tặng quà cáp, không tạo lãng mạn, ngày nghỉ lễ không lời chúc mừng, không có cảm giác nghi thức… Giống như cách một số tra nam đối xử với nửa kia, ăn chắc là đối phương không thoát nổi mình.” Khương Tuệ cố gắng nhớ lại những ví dụ từ thời sinh viên của mình.

Phải không?

Lâm Gia Thanh cũng suy nghĩ theo: “Tớ cảm thấy ví dụ của cậu không phù hợp với tình huống của tớ.”

Cô và Tưởng Thừa Vũ dù sao cũng là liên hôn.

Sự ràng buộc về lợi ích gia tộc khiến cho một bên không thể hời hợt bỏ bê bên còn lại trong suốt thời gian hôn nhân tồn tại.

Công khai sao? Bọn họ cũng đã kết hôn rồi, còn muốn công khai thế nào nữa? Ngày nào ra ngoài anh cũng mang nhẫn, còn ai dám để ý đến anh chứ?

Về phần tạo lãng mạn bất ngờ, cứ sống bình yên qua ngày không phải đã hạnh phúc rồi sao?

Dù sao cô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Mỗi buổi sáng thức dậy cùng Tưởng Thừa Vũ, cùng ăn sáng, bắt đầu một ngày mới.

Tưởng Thừa Vũ bận rộn công việc, còn cô làm một người giàu có nhàn rỗi.

Nếu buổi tối Tưởng Thừa Vũ tan tầm sớm, họ sẽ cùng ra ngoài ăn cơm. Nếu tan tầm muộn thì làm ổ trên giường cùng xem phim, hoặc chỉ đơn thuần ôm nhau tâm sự, tám nhảm một hồi.

Sau đêm đi xem phim đó.

Giữa họ đã có nhiều chủ đề trò chuyện hơn, hôn môi cũng nhiều hơn, chuyện giường chiếu cả hai cũng nhiệt tình hơn, càng nhập tâm hơn.

Ngoài mấy thứ đó ra thì cũng không có thay đổi lớn gì.

Nếu thật sư phải nói, có lẽ Tưởng Thừa Vũ đã dịu dàng hơn một chút.

Bất kể là trên giường hay dưới giường, chỉ cần cô dùng giọng điệu làm nũng, cho dù vô lý thế nào anh cũng sẽ cố gắng nhân nhượng cô.

Như vậy là tốt rồi.

Lâm Gia Thanh nghĩ, có điều thỉnh thoảng lãng mạn và cảm giác nghi thức vẫn phải có.

Xét thấy Tưởng Thừa Vũ không có năng khiếu về phương diện này, Lâm Gia Thanh quyết định tự mình ra trận.

Chớp mắt lại đến cuối tuần, cô mua vé buổi dàn nhạc giao hưởng mà Tưởng Thừa Vũ thích, đặt trước một nhà hàng có không khí lãng mạn, chuẩn bị thưởng thức bữa tối dưới ánh nến với Tưởng Thừa Vũ.

Còn chưa kịp nói cho anh biết, anh đã gửi tin nhắn tới trước, nói sắp đi công tác.

——————

Lời của tác giả:

Chắc phải qua hai chương nữa mới đến lúc tình yêu ngọt ngào, dù sao hai người cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì.

<!-- AI CONTENT END 1 -->