Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 45: Nhớ nhung



Chậm chạp như Lâm Gia Thanh cũng phát hiện ra giữa Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng.

Dư Mẫn thoạt nhìn thì đối xử với ai cũng ân cần, nhưng thực chất cô ấy lại xa cách mọi người.

Lâm Gia Thanh và cô ấy làm chị em dâu đã hơn một năm, hầu hết các cuộc nói chuyện đều ở mức độ hời hợt.

Dư Mẫn đến bây giờ vẫn chưa xuất viện.

Lâm Gia Thanh không rõ tình huống, cũng không tiện khuyên giải. . ngôn tình tổng tài

“Cậu nói xem, một người đàn ông luôn lạnh nhạt với một người phụ nữ, bỗng một ngày nào đó anh ta trở nên ân cần và chu đáo, là vì sao?”

Trên đường từ bệnh viện về nhà, Lâm Gia Thanh nhận được điện thoại của Khương Tuệ gọi tới, hỏi cô chuyện hoa hồng, sau khi Lâm Gia Thanh nói ngắn gọn, cô lại nhịn không được hỏi cô ấy.

“Kết hôn chưa?” Khương Tuệ, “Nếu đã kết hôn, cũng có thể là ngoại tình.”

“Ngoại tình?”

“Đúng vậy, có thể khiến đàn ông khiêm tốn nịnh nọt, săn sóc chu đáo, phần lớn không phải vì tình yêu, mà là áy náy.”

“Áy náy?” Lâm Gia Thanh, “Nhưng người đàn ông kia bình thường rất lạnh lùng, rất đứng đắn, không có khả năng ngoại tình.”

Đầu dây bên kia Khương Tuệ im lặng một lúc: “Cậu nói anh trai của Tưởng Thừa Vũ?”

“Không phải.”

“Không phải vậy thì còn ai? Mấy ngày nay cậu ngoại trừ chạy đến bệnh viện thì cũng chỉ có vị nhàm chán kia nhà cậu. Dựa trên mô tả của cậu, trừ Tưởng Thừa Trạch ra tớ cũng không nghĩ ra người thứ hai.”

“…” Lâm Gia Thanh, “Được rồi, đúng vậy.”

Cô cũng không muốn đem chuyện xấu trong nhà ra ngoài bàn tán, thế nhưng Khương Tuệ quá hiểu cô.

Vì thế cô thuật lại đơn giản tình hình buổi sáng cho cô ấy nghe. Khương Tuệ bên kia lại trầm mặc, một lúc lâu sau nói: “Cặp đôi anh cả và chị dâu của Tưởng Thừa Vũ ấy à, kỳ thật nhà đó cũng không xem trọng cô ấy quá. Lúc hai người đó kết hôn, mọi người đã đoán liệu có phải chị dâu của cậu có thai nên mới cưới không. Sau đó biết không phải, mọi người lại đoán hai người đó khi nào thì ly hôn.”

“Vì sao chứ? Chỉ vì gia cảnh Dư Mẫn hơi kém thôi sao?” Lâm Gia Thanh, “Hay là các cậu biết gì đó?”

“Tớ chịu đấy.” Khương Tuệ, “Nhưng riêng việc không môn đăng hộ đối là đã định trước cuộc hôn nhân đó gian nan rồi. Huống hồ mẹ chồng cậu lại không dễ sống chung, mà Tưởng Thừa Trạch dường như cũng không có nhiều tình cảm với Dư Mẫn.”

“Nhưng tớ có cảm giác anh cả bây giờ rất quan tâm Dư Mẫn…”

“Nhưng nghe cậu miêu tả thì chị dâu cậu có thể đã hết hy vọng.” Khương Tuệ, “Tình yêu ấy à, có đôi khi cũng phải kể đến cơ duyên nữa.”

“Không phải cặp nào cũng may mắn như cậu và Tưởng Thừa Vũ đâu.”

Khương Tuệ nói Lâm Gia Thanh may mắn, Lâm Gia Thanh cũng cảm thấy như thế.

Trong vòng tròn của họ, các cặp đôi kết hôn vì lợi ích, hoặc là sau khi kết hôn ai chơi người nấy; hoặc là thỏa thuận thời gian kết hôn, hết thời hạn sẽ ly hôn;

Hoặc là duy trì một loại quan hệ hôn nhân nửa mở, vừa “ân ái hài hòa” vừa mắt nhắm mắt mở.

Quả thực rất ít người tình cờ gặt hái được tình yêu như cô và Tưởng Thừa Vũ.

Huống hồ Tưởng Thừa Vũ còn bằng lòng nhân nhượng cô, thỏa mãn đủ loại yêu cầu về tình cảm của cô.

Nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy Tưởng Thừa Vũ tốt hơn.

Buổi tối khi gọi video với anh, giọng nói của cô cũng bất giác nũng nịu, mềm mại như thỏ con.

Có phải vì những bông hoa đó không?

Tưởng Thừa Vũ nhìn Lâm Gia Thanh dịu dàng ngoan ngoãn khác thường, bỗng nhiên cảm thấy mình tặng trễ rồi.

Sớm biết tặng hoa có thể đạt được hiệu quả này, anh đã xây dựng cơ sở hoa tươi từ lâu, hoặc là ——

“Em còn muốn gì nữa không?”

Quà? Bất ngờ?

Cho dù là ngôi sao trên bầu trời, bây giờ chỉ cần cô nói muốn, anh cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem có khả năng không.

Nhưng ở đầu dây bên kia, Lâm Gia Thanh lại nhìn anh một lúc lâu: “Bây giờ em chỉ muốn anh về thôi.”

“Tưởng Thừa Vũ…” Ánh mắt giao nhau, Lâm Gia Thanh gọi, “Em nhớ anh.”

Giọng nói mềm mại tinh tế mang theo chút làm nũng.

Theo khuôn mặt ửng hồng rõ ràng của cô trong video, Tưởng Thừa Vũ có thể tưởng tượng được hơi thở ngọt ngào và đôi môi nóng ẩm kia.

Cảm xúc mềm mại quanh quẩn trong lồng ngực, lần nữa tràn ra hợp thành sóng triều mãnh liệt chảy xiết xuống thân dưới.

Khoảnh khắc đó, Tưởng Thừa Vũ chỉ cảm thấy đêm nay có thể sẽ mất ngủ.

“Ừm.” Anh đáp một tiếng, một lúc lâu sau lại mở miệng nói: “Câu này chờ anh về rồi lại nói với anh.”

Lâm Gia Thanh giương mắt.

Vừa vặn đối diện với tầm mắt của Tưởng Thừa Vũ.

Ánh mắt anh nóng rực, giống như ngọn lửa cứ thế bao bọc lấy cô.

Giọng điệu trầm thấp khàn khàn của anh vang vọng bên tai cô, làm chấn động màng nhĩ của cô.

Giống như mỗi lần anh động tình thì thầm bên tai cô…

Lâm Gia Thanh nhìn mặt anh, khuôn mặt cô hơi nóng lên, cơ thể lại không ngừng dâng lên khát khao và ham muốn.

“Vậy anh về sớm chút nhé.” <!-- AI CONTENT END 1 -->