Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 62: Điệu nhảy nóng bỏng



Không ngờ anh đã thích cô từ sớm?

Thích đến mức lén lút vì cô làm nhiều chuyện như vậy?

Như thể trải qua một trận động đất, những suy đoán vừa chua chát vừa gay gắt trước đây của Lâm Gia Thanh đã sụp đổ dưới tác động của một loạt sự thật.

So với vui mừng khi biết mình được sủng ái, cô càng đau lòng hơn, đau lòng vì Tưởng Thừa Vũ đã chờ đợi nhiều năm như thế.

Cô muốn hỏi Tưởng Thừa Vũ vì sao không nói sớm.

Nhưng nhớ lại thái độ trước kia của mình đối với anh, nếu như anh hấp tấp thổ lộ, chỉ sợ quan hệ hai người càng thêm xấu hổ.

Đây vốn nên là một câu chuyện lãng mạn như phim ảnh, chỉ bởi vì cô quá chậm chạp. Cô quả thực đã bỏ qua dấu hiệu đối phương thích mình.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy? Còn đóng vai nạn nhân cáo trạng trước nữa chứ.

Lâm Gia Thanh hít hít cái mũi vẫn còn hơi khó thở, đầu rũ xuống giống như một đứa trẻ làm sai: “Xin lỗi anh.”

Chuyện này có gì hay mà xin lỗi chứ?

Tưởng Thừa Vũ hơi buồn cười, lại hưởng thụ sự chịu thua hiếm thấy của cô, kéo tay cô rồi một lần nữa ôm cô vào lòng.

“Không khóc nữa?”

“Ừ.”

“Không giận nữa?”

“Ừ.”

“Vậy sau này còn đi quán bar mua say không?”

“Không đi nữa.”

Lâm Gia Thanh ôm lấy Tưởng Thừa Vũ, vùi đầu vào vai anh cọ tới cọ lui như sóng, sợ cô trả lời không đủ lớn tiếng.

Tưởng Thừa Vũ bị cọ có chút ngứa, lại không nỡ buông ra, ngược lại ôm cô chặt hơn: “Sau này có gì cứ hỏi thẳng anh, đừng suy đoán lung tung.”

“Ừ.” Lâm Gia Thanh yên tâm hôn anh, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua lướt lại sườn mặt và khóe môi anh, ngắm nhìn từng tấc da thịt của anh.

Nghĩ đến những lời thổ lộ thẳng thắn của anh, khóe môi cô lại bất giác cong lên.

Tưởng Thừa Vũ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, chạm vào mặt cô, lần nữa nghiêng người hôn xuống.

Chẳng mấy chốc đã tới điểm đến.

Hai người xuống xe, từ bãi đỗ xe đến thang máy, Lâm Gia Thanh ôm chặt cánh tay Tưởng Thừa Vũ.

Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên Tưởng Thừa Vũ làm là vào bồn tắm xả nước.

Lâm Gia Thanh cởi áo khoác của anh ra ném vào sọt quần áo bẩn, sau đó gập tay cởi khóa váy.

Tưởng Thừa Vũ nghiêng người giúp cô, nhìn thấy chiếc váy trên người cô lại nhớ tới hình ảnh cô nhảy nhót trên quầy bar, ánh mắt bất giác tối xuống: “Sau này đừng ở mấy nơi như quán bar nhảy nhót…nóng bỏng thế nữa.”

Lâm Gia Thanh nghe vậy, mặt hơi đỏ lên.

Thật ra mấy điệu nhảy của cô cũng không quá nóng bỏng, chỉ là trường hợp như vậy, váy lại bó sát người, đám đàn ông đứng dưới sân khấu ánh mắt cũng quá mức trần trụi, cho nên ngay cả điệu nhảy bình thường của cô cũng lộ ra có chút khiêu gợi.

Cũng tại cô gái lúc trước nhảy quá kém, cô thì đã say đến váng đầu, nhịn không được bèn bước lên.

“Nóng bỏng sao?” Lâm Gia Thanh, “Thật ra em còn có thể nóng bỏng hơn thế nữa.”

Cô đây không phải tranh luận, chỉ đơn thuần muốn nói với Tưởng Thừa Vũ rằng mình không chỉ biết một loại múa ba lê.

“Lúc trước ở New York, trong đoàn có một người chị em lúc nghỉ ngơi cứ thích tập múa cột và múa ghế các loại, luôn kéo bọn em đến làm khán giả. Em chỉ xem cô ấy nhảy vài lần đã học được.” Cô nói, giọng điệu có chút đắc ý.

Tưởng Thừa Vũ luôn biết thiên phú vũ đạo của cô.

Nghĩ đến lúc ở quán bar cô chỉ đơn giản xoay eo vài cái mà đã chọc cho dưới sân khấu sôi trào náo nhiệt, sắc mặt anh nhất thời trầm xuống: “Ý em là em còn biết nhảy gợi cảm hơn nữa?”

“Em chưa từng nhảy cho người ta xem.” Lâm Gia Thanh vội vàng giải thích. Nghĩ tới đây, cô không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc: “Anh muốn xem không?”

Yết hầu của Tưởng Thừa Vũ bất giác lăn lộn.

Thấy thế, Lâm Gia Thanh kéo khóa kéo lên lại, dắt Tưởng Thừa Vũ ra khỏi phòng tắm, ấn anh ngồi xuống một bên bồn cầu rồi bắt đầu biểu diễn.

Cô tắt tất cả đèn trong phòng tắm, chỉ để lại ngọn đèn yếu ớt của gương bồn rửa tay.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo, trên da thịt trắng ngọc của Lâm Gia Thanh như được bôi một lớp mật ong, cô chầm chậm uốn éo cơ thể theo điệu nhạc.

Trong không khí phảng phất có mùi hormone gợi cảm.

Tưởng Thừa Vũ ngồi trên nắp bồn cầu.

Lâm Gia Thanh khoát tay lên đùi Tưởng Thừa Vũ, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi gập chân, ngửa đầu, chùng eo. Kéo dài thân thể vốn có tỉ lệ ưu việt thành đường cong quyến rũ mê người hơn thế.

Sau đó đong đưa thắt lưng ưỡn thẳng người, lười biếng ngồi trên đùi Tưởng Thừa Vũ.

Nhảy múa như vậy, Lâm Gia Thanh thật ra có chút ngượng ngùng.

Nhưng vừa nghĩ tới tình cảm thầm mến của Tưởng Thừa Vũ, cô dường như nhận được sự khẳng định và khích lệ rất lớn.

Cô hoàn toàn buông lỏng thân thể, cả người gần như áp sát vào Tưởng Thừa Vũ, vẫn duy trì khoảng cách mập mờ như gần như xa.

Cơ thể hình chữ S đong đưa trước sau như sóng cuộn, vải vóc dán sát vào người phác họa ra bộ ngực sắp lộ ra ngoài, cứ thế lắc lư trước mắt Tưởng Thừa Vũ, gần như muốn đưa đến chóp mũi anh.

Tưởng Thừa Vũ rũ mắt nhìn những cơn sóng lay động, hô hấp bất giác càng thêm nặng nề.

Nhưng mà Lâm Gia Thanh cũng không để cảnh tượng gợi cảm này kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc cô lại linh hoạt rút lui như một con mèo.

Xoay người đưa lưng về phía anh tiếp tục vặn vẹo vòng eo.

Váy ngắn tơ lụa để lộ ra tấm lưng trần trụi, phác họa rõ nét cánh mông vểnh cao và đàn hồi của cô.

Tưởng Thừa Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng che giấu sự xao động của mình như một thanh niên bốc đồng, thế nhưng dưới thân vẫn không chịu thua kém phồng lên như lều bạt.

Lâm Gia Thanh quay đầu lại nhìn.

Cúi người xuống cố ý xoay hông về phía Tưởng Thừa Vũ, cọ cọ vào đùi anh.

Khoảnh khắc bộ phận quan trọng được chạm vào, Tưởng Thừa Vũ khẽ rùng mình giống như bị điện giật.

Sau đó anh nghiêng người cắn khẽ vào tấm lưng trần của Lâm Gia Thanh, trong tiếng kinh hô của cô ôm cô trở về phòng tắm: “Nhảy rất khá, lần sau lại tiếp tục.” <!-- AI CONTENT END 1 -->