Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 25: Những khoảnh khắc hạnh phúc!!!



Sau vài ngày tịnh dưỡng, cơ thể Hiểu Di đã dần dần bình phục trở lại. Sắc mặt trở nên hồng hào, không còn vẻ tái nhợt như trước.

" Tử Đằng, anh đã làm gì với Dương Nhi vậy? " Hiểu Di hỏi Tử Đằng, tuy rằng Dương Nhi đối xử với cô như vậy, thế nhưng, cô vẫn là thiện lương không hy vọng Hàn Tử Đằng trả thù bọn họ.

" Vẫn chưa thế nào cả! Chỉ là báo cảnh sát, để cảnh sát xử lí bọn họ " Hàn Tử Đằng điềm tĩnh nói. Anh không có gì phải phân trần giải thích cả! Anh không muốn để Hiểu Di biết. Dương Nhi vì sự việc vở lở, không chịu được đả kích, đồn đại từ dư luận, mà tinh thần rối loạn, được đưa vào bệnh viện tâm thần.

" Được rồi, đừng nghĩ tới bọn họ nữa, hôm nay cảm thấy thế nào rồi? " Hàn Tử Đằng ôn nhu nói.

" Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, vết thương sau lưng cũng không còn đau nữa! " Hiểu Di trả lời.

" Vậy là tốt rồi! Nhưng vẫn phải chú ý, mấy ngày nay đừng để cho vết thương gặp nước, không sẽ dễ bị nhiễm trùng " Hàn Tử Đằng tỉ mỉ dặn dò.

" Còn nữa, bệnh của ba em, hai ngày trước, anh đã sắp xếp cho ông ấy đến miền nam điều dưỡng rồi, em không cần lo lắng nữa! "

" Cảm ơn anh, Tử Đằng,anh đã làm quá nhiều việc cho em, em không biết nên đáp trả anh thế nào nữa! Hiểu Di cảm động nói.

" Em không cần đáp trả lại cho anh, chỉ cần luôn ở bên cạnh anh, thế là đủ rồi! " Hàn Tủ Đằng dịu dàng nói. Vì cô, anh có thể buông bỏ thù hận trong lòng, sai lầm năm trước anh gây ra, anh sẽ bù đấp tất cả cho cô, không để cô chịu khổ. Cũng không muốn, cô là con cờ trong kế hoạch của anh.

Gương mặt tươi cười của Hiểu Di trong nháy mắt đã ửng hồng, nhưng trong lòng lại hạnh phúc lạ thường.

Khoảnh khắc hạnh phúc này, ai cũng không muốn đánh vỡ, mãi đến khi một tiếng nói vang lên.

" Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong rồi, cậu và Lâm tiểu thư có thể cùng xuống ăn cơm " Bà thẩm đứng dưới lầu nói.

" Đi thôi! chúng ta xuống lầu ăn cơm, không phải em nói Bác Thẩm làm cơm rất ngon sau? Vậy ăn nhiều một chút, em gầy quá! " Hàn Tử Đằng yêu thương nói.

Ăn cơm xong, Hàn Tử Đằng theo Hiểu Di tản bộ trong vườn hoa. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mình hai người, dấy lên một bầu không khí mờ ảo

" Tử Đằng, cơ thể của em đã gần khỏe lại rồi, em không muốn lại tiếp tục làm phiền anh nữa! Em nghĩ, ngày mai có thể về nhà ở rồi " Hiểu Di ánh mắt hỏi dò, nhìn về phía Tử Đằng.

" Làm sao vậy? Ở cùng anh không tốt sao? " Hàn Tử Đằng hỏi, không muốn cô rời đi là ý nghĩ duy nhất vào lúc này của anh.

" Không phải, em.... "

" Vậy là tốt rồi! Em cứ tiếp tục ở lại đây đi! " Không đợi Hiểu Di nói xong, Hàn Tử Đằng đã ngắt lời của cô.

" Ngày mai, anh cùng em về nhà lấy đồ, em cứ ở đây với anh, như vậy anh cũng sẽ yên tâm hơn! "

" Nhưng mà... "

" Không được nhưng nhị nữa, ở cùng anh, anh có thể bảo vệ em, như vậy, anh mới yên tâm. Nếu như em lại gặp nguy hiểm một lần nữa, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì! Như vậy, cũng thuận tiện để anh chăm sóc em, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta đổi đề tài " Hàn Tử Đằng bá đạo nói.

Hiểu Di nở nụ cười.

" Dáng vẻ bá đạo của anh cũng rất đang yêu! Thật giống một đứa bé "

" Em dám nói anh giống một đứa bé, xem anh, trừng trị em thế nào! " Hàn Tử Đằng nói, liền cù vào hai bên hong của Hiểu Di.

" Ha Ha....Không dám nữa, em thật sự không dám nữa, cầu xin anh, tha cho em đi, sau này em không dám...không dám cười anh nữa đâu! " Hiểu Di vừa trốn vừa xin tha.

" Vậy em nói xem, có muốn dọn đến sống cùng với anh hay không? Như vậy mỗi buổi sáng, chúng ta còn có thể cùng đi làm, thật tốt! Hơn nữa, bây giờ căn nhà đó tên Từ Minh cũng đã đứng tên rồi, thay vì bỏ thời gian tìm nhà, thì ở đây với anh " Hàn Tử Đằng nói.

" Anh nói cũng phải! Bây giờ, em cũng không có tiền để mua nhà. Nếu như vậy, thì ở đây ăn bám anh vậy! " Hiểu Di nói, lộ ra nụ cười xấu hổ.

" Được, được, anh cho em ăn bám suốt đời, có được không? " Hiểu Di nhìn Tử Đằng với ánh mắt cảm động, cô nở nụ cười nói.

" Anh nói thật không đó! Em ăn rất nhiều đó nha, sợ đến lúc đó, anh sẽ chạy mất! "

Tử Đằng phì cười, ôm Hiểu Di vào lòng nói.

" Em ăn bao nhiêu cũng được, anh đều có thể nuôi cái miệng nhỏ này của em! Chỉ cần em mãi ở bên anh "

Hàn Tử Đằng nhìn cô một cái, đột nhiên cúi đầu hôn cô thật sâu, nụ hôn thật dài, thật dài, tựa như là không có điểm dừng, sau một lúc lâu, anh mới chịu buông cô ra.

" Được rồi, ngày mai anh cùng em về nhà lấy hành lý! "

- ---

" Thiếu gia cậu đã về rồi, Lâm tiểu thư cũng về rồi. Tôi đã làm xong điểm tâm, một lát nữa, hai người mau đến ăn "

" Bác Thẩm, sau này Hiểu Di sẽ sống ở đây, bác phải chăm sóc tốt cho cô ấy! " Hàn Tử Đầng mỉm cười, nhìn Hiểu Di.

" Chúng tôi, đi lanh quanh một lúc trước đã, rồi sẽ xuống ăn sau "

" Vâng thiếu gia, tôi đã biết " Bà Thẩm đáp lời, bà vui vẻ nở nụ cười, từ sau khi ba thiếu gia mất sau vụ tai nạn năm năm trước, thì thiếu gia không còn lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy nữa, xem ra, thiếu gia thật sự thích Lâm tiểu thư này rồi.

" Đây chính là phòng của em, nhìn xem có thích hay không? " Hàn Tử Đằng dẫn Hiểu Di đi tới trước cửa một căn phòng, cũng đợi cô trả lời.

Hiểu Di chậm rãi đi vào phòng, từ những vật dụng dùng trong phòng đến chiếc giường đều rất nữ tính, là vì cô mà chuẩn bị sao? Không, hẳn là không phải, phải chăng những người con gái trước đây của anh đã từng ở chỗ này, nghĩ đến đây, ánh mắt Hiểu Di tối sầm lại.

Dường như Tử Đằng,cũng biết Hiểu Di nghĩ gì, liền cất tiếng nói.

" Đừng suy nghĩ lung tung, căn phòng này hoàn toàn mới, trừ em ra chưa ai đã từng vào đây ở "

Nghe Hàn Tử Đằng giải thích, Hiểu Di len lén nở nụ cười, anh quan tâm cô như vậy, chỉ là bởi vì một biến đổi của cô, anh đều có thể nhìn ra, anh rất quan tâm đến cảm nhận của cô sao? Bằng không anh không cần giải thích! Nhất thời, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.