Mượn Hôn

Chương 13: Chicago và một nụ hôn



Bữa tối được ăn ở nhà hàng riêng mà Lương Mộc Thu thích.

Nhà hàng này theo chế độ hội viên, phải đặt bàn trước. Hoa xuân trong đình viện dưới màn đêm rực rỡ, đèn đài phun nước cũng quyến rũ dịu dàng, Lương Mộc Thu ngồi bên cửa sổ, nhìn từng quả non trên cây, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cậu thực sự thích nhà hàng này.

Nhưng tại sao Sầm Nam mới về nước không lâu lại biết được, hơn nữa còn gãi đúng chỗ ngứa mà đưa cậu đến đây?

Cậu gắp một miếng nấm khô, ánh mắt nghi ngờ quét khắp người Sầm Nam, giống như muốn chọc ra vài lỗ thủng trên khuôn mặt điển trai ấy.

"Sao anh lại tìm được nhà hàng này?" Lương Mộc Thu hỏi, "Tôi còn tưởng bây giờ anh không mấy quen thuộc với Bến Thành chứ."

Sầm Nam tự nhiên bình tĩnh trả lời: "Nhậm Khải Hàm đề cử, anh cũng đăng ký hội viên."

Nhưng Lương Mộc Thu vẫn thấy có gì đó sai sai.

Từ khoảnh khắc Sầm Nam xuất hiện ở nhà cậu, cậu đã nghi ngờ Sầm Nam có mưu mô từ trước, quả thực phải nói là trăm phương ngàn kế.

Nhưng cậu lại không có chứng cứ, chỉ có thể nghẹn một bụng ăn cơm.

Cũng may món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị của cậu. Nhà hàng mới cập nhật thực đơn cho mùa xuân, nhất là mấy món tráng miệng, khiến cậu vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần.

Với mấy món tráng miệng này, Sầm Nam chỉ thường thường, nhưng ánh mắt nhìn Lương Mộc Thu lại tràn đầy tình cảm.

Năm đó ở trường trung học, anh thường xuyên đi mua bánh ngọt, bánh hạt dẻ, bánh gạo nếp, bánh dâu tây ngàn tầng mới ra,... cho Lương Mộc Thu; mua xong còn phải canh chừng tiết tự học buổi tối giúp cậu, theo dõi giáo viên có thể xuất hiện ngoài cửa sổ bất cứ lúc nào.

Học sinh trong lớp có người làm bài tập về nhà, có người trộm nghịch điện thoại, cũng có người truyền giấy cho nhau.

Chỉ có anh vừa làm bài tập toán giúp cậu, vừa nghiêng đầu nhìn Lương Mộc Thu trốn sau quyển sách ăn vụng bánh ngọt, giống như một bé hamster tích trữ lương thực, trên môi còn dính chút vụn bánh, lại bị đầu lưỡi liếm một cái lau sạch.

Dáng vẻ vừa vô tội vừa ngây thơ lại tràn đầy cám dỗ.

Khiến cho trong đầu Sầm Nam mười tám tuổi năm đó tràn ngập phế liệu màu vàng*.

*chuyện đồi truỵ

Phương trình toán học dưới bút không thể viết xong, hoá thành tên Lương Mộc Thu ngập tràn trên giấy.

Đây là người trong lòng của anh.

Sầm Nam nhìn chăm chú Lương Mộc Thu ngồi đối diện, trong lòng khẽ thở dài, thay đổi tư thế, ánh mắt thậm chí còn có chút u sầu.

1

Cũng không biết phải mất bao lâu nữa anh mới có thể ôm Lương Mộc Thu vào trong ngực.

Có lẽ ánh mắt anh quá rõ ràng.

Lương Mộc Thu ngẩng đầu lên khỏi miếng bánh ngọt, thìa vẫn còn đặt bên môi, hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?"

Sầm Nam lắc đầu, nở nụ cười, rất có khí chất nhã nhặn bại hoại: "Không có gì, chỉ là muốn ngắm em thôi."

*

Ăn cơm tối xong, Sầm Nam lái xe dẫn Lương Mộc Thu đi xem phim.

Vốn dĩ Lương Mộc Thu tưởng là xem ở rạp chiếu phim gần đó, nhưng xe của Sầm Nam lại lao vút qua, càng đi càng xa.

Cậu hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Sầm Nam lại nói: "Em đến rồi sẽ biết."

Lương Mộc Thu cũng không hỏi gì thêm.

Sau khi đến nơi, cậu mới phát hiện Sầm Nam dẫn cậu đến rạp chiếu phim xe hơi ngoài trời, bây giờ là 8 rưỡi, trong bãi đỗ xe đã có không ít xe đến.

1

Hôm nay Sầm Nam đổi một chiếc xe khác, lái con SUV nên dừng ở vị trí phía sau, anh đỗ xe lại, quay đầu hỏi Lương Mộc Thu: "Ngồi ở đây có được không?"

Lương Mộc Thu ngậm ống hút trà sữa, nhìn lướt qua một vòng, từ chối cho ý kiến, chỉ "Ừ" một tiếng.

Tất nhiên là cậu thích rồi.

Hồi còn học đại học, cậu và Sầm Nam thường xuyên đến rạp chiếu phim kiểu này. Dưới mùa đông giá lạnh, hai người nằm trong xe xem phim, áo lông của Sầm Nam khoác lên hai người giống như chăn, phía dưới quần áo hai người cũng nắm chặt tay nhau, cậu ăn một miếng đồ ăn vặt cũng sẽ đút cho Sầm Nam một nửa.

Lương Mộc Thu tự mình nhớ lại cũng cảm thấy sến ê cả răng, không hiểu sao lúc trước cậu lại yêu đương nhão nhoẹt như vậy.

Bây giờ đã 7 năm trôi qua rồi, rạp chiếu phim xe hơi cũng đã sớm được nâng cấp, tốt hơn nhiều so với năm đó của họ.

Cậu uống một ngụm trà sữa, hỏi: "Hôm nay xem phim gì vậy?"

Sầm Nam cởi dây an toàn cho mình và Lương Mộc Thu, đáp: "Phim cũ, Roman Holiday."

Đúng là một bộ phim cũ.

Nàng công chúa tôn quý phải lòng một nhà báo vô danh, từ khi gặp mặt đã định sẵn là một đoạn tình cảm hoang đường, không được chấp nhận. Mà đoạn tình này quả thật cũng chỉ tồn tại một ngày, sau khi trời sáng, hai người đều trở lại với cuộc sống riêng vốn có của họ.

Lương Mộc Thu đã xem qua không chỉ một lần, nhưng cậu cũng không ngại xem thêm lần nữa, trước giờ cậu luôn thích ôn lại những thước phim đen trắng này.

Cậu hạ ghế xe thấp xuống, nửa dựa vào lưng ghế, cũng không để ý tới Sầm Nam, vừa khuấy trà sữa vừa thoải mái xem phim, nếu không nhìn mặt, dáng vẻ này hoàn toàn là một lão cán bộ cá mặn*.

*cá mặn: chỉ những người nhàn tản, lười nhác, không thích gây sự, không tranh với đời, chỉ thích nằm ườn một chỗ.

*

Mặc dù đã sớm biết kết cục, nhưng khi công chúa nói thành phố nàng yêu nhất là Rome, trong lòng Lương Mộc Thu vẫn có chút thổn thức.

Cô yêu không phải là Rome, mà là người cô đã gặp trong thành phố ấy.

Nhưng cô chẳng có cách nào nói ra.

Chỉ đành nói rằng, mình yêu Rome.

Tất cả tình yêu chưa từng thổ lộ, đáy lòng dậy sóng đến thế nào, cuối cùng cũng đành che dấu dưới mặt ngoài bình tĩnh.

Khi nhìn thấy công chúa vì muốn được bắt tay người mình yêu mà đi bắt tay tất cả các phóng viên, cậu cũng không hiểu sau mà nghiêng đầu nhìn Sầm Nam một cái, mà Sầm Nam cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng Lương Mộc Thu lại thấy sống lưng tê dại.

2

Cậu dời mắt đi, nhưng lực chú ý lại rất khó tập trung vào gương mặt kinh diễm của Hepburn nữa.

Cậu cũng từng được hỏi, nếu đi du lịch vậy cậu muốn đi đâu?

Khi đó cậu đang xử lý công việc, nghe vậy không yên lòng mà thốt lên: "Chicago đi."

Đồng nghiệp cười hỏi cậu: "Hỏi cậu muốn đi đâu trong nước cơ mà, sao lại nói đến chuyện ra nước ngoài rồi?"

Cậu sửng sốt, cũng cười theo cho qua.

Nhưng trong lòng cậu lại biết vì sao.

Bởi Sầm Nam đang ở Chicago.

Thành phố xa lạ nằm bên kia bờ đại dương, người yêu cậu đang ở đó.

Vậy nên cậu mới thốt lên tên địa danh ấy.

Khoảng thời gian đau đớn nhất, cậu thậm chí còn ghét thành phố đó, ghét lý do tại sao nó bắt người yêu của cậu đi.

Nhưng cậu lại biết rõ, lỗi không phải là do bất cứ thành phố nào, là do Sầm Nam tự mình muốn đi.

Mà bây giờ, Sầm Nam đã trở về, trở về bên cạnh cậu, ba chữ Chicago liền nhanh chóng mất đi sức hút, biến thành một địa điểm trống rỗng trên bản đồ.

Tay Lương Mộc Thu cầm ly trà sữa siết chặt, cậu lại nhìn Sầm Nam.

Trong xe tối tăm, bóng nghiêng của Sầm Nam như được chạm khắc, mỗi một đường nét đều hoàn hảo.

Rõ ràng người này đã ở bên cạnh cậu, nhưng có lẽ do xa cách quá lâu, cậu luôn cảm thấy không chân thật, giống như trước mắt mình đây chỉ là một giấc mơ, cậu lại được quay về thời đại học, cùng Sầm Nam đến rạp chiếu phim, để rồi đến hừng đông, rạp chiếu này, chiếc xe này, và cả Sầm Nam nữa, tất cả đều biến mất.

Lông mi Lương Mộc Thu chớp chớp, tâm trạng bình tĩnh kéo dài cả một đêm đã sớm bị bào mòn không còn lại chút gì, thậm chí cậu còn có chút nóng nảy.

Cậu vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt với Sầm Nam.

Vết nứt 7 năm không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp được, cũng không phải cậu nói cho Sầm Nam cơ hội là họ có thể lập tức buông bỏ oán hận, gương vỡ lại lành.

Chỉ cần cậu vẫn không thể tha thức cho Sầm Nam, không thể tiếp nhận sự thật mình bị bỏ rơi, cậu sẽ có vô số thời khắc như vậy.

Cho dù cậu thật sự ở bên Sầm Nam, cậu cũng sẽ canh cánh trong lòng, không buông được Sầm Nam, mà cũng không buông được chính mình.

Chuyện này khiến hô hấp Lương Mộc Thu cũng trở nên khó khăn.

Cậu cảm thấy không thoải mái, hạ cửa sổ xe xuống mở ra một khe hở, muốn bản thân mình được thông thoáng.

Sầm Nam chú ý đến động tĩnh của cậu, nhìn qua.

Lương Mộc Thu làm bộ không để ý, một tay chống cằm, không yên lòng xem hết bộ phim.

Nhưng không được mấy giây, cậu đã nghe thấy Sầm Nam hỏi: "Trà sữa có ngon không?"

Lương Mộc Thu cau mày, không biết nói chuyện như thế nào, chỉ bật ra hai chữ: "Cũng được."

Sầm Nam lại ôn hoà hỏi: "Vậy anh có thể nếm thử một chút được không?"

Lương Mộc Thu sửng sốt, cảm thấy yêu cầu này rất khó hiểu, trà sữa đã lạnh rồi, mà cậu cũng đã uống gần hết.

Nhưng mà cậu lười quản Sầm Nam lại lên cơn gì, có lệ "Ừ" một tiếng, đưa trà sữa qua.

Sầm Nam nhận lấy, đặt lên môi nhưng không uống.

Bộ phim đã đến hồi hết, khúc nhạc dạo cuối cùng vang lên.

"Guess I could find somebody too,

But I do want no one but you.

..."

(Đoán chừng tôi cũng có thể tìm được ai đó khác,

Nhưng tôi lại chẳng muốn ai ngoài người)

"Có lẽ anh cũng có thể tìm người mới, nhưng ngoại trừ em ra, anh chẳng muốn ai khác cả."

Sầm Nam nghiêng người về phía trước, lướt qua ngăn cách của hai ghế, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lương Mộc Thu, dưới tầm mắt khiếp sợ của cậu mà nhẹ nhàng hôn lên.

*

Bộ phim đã kết thúc.

Những chiếc xe bên cạnh lần lượt rời đi.

Duy chỉ có thời gian bên trong chiếc xe này như là đông cứng lại.

Lương Mộc Thu thậm chí còn quên cả nhắm mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm lông mi trên đôi mắt đã nhắm lại của Sầm Nam.

Không biết qua bao lâu, Sầm Nam mới buông cậu ra, nhưng không lùi lại. Hai người ở rất gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

Sầm Nam vẫn nhìn chăm chú đôi môi mềm mại ướt át của Lương Mộc Thu, thấp giọng nói: "Là vị đào trắng."

Trà sữa có vị đào trắng, bảy phần ngọt, không thêm gì cũng đủ ngọt ngấy.

Tay Lương Mộc Thu nắm chặt mép ghế rồi lại buông ra.

Lẽ ra cậu nên tức giận.

Sầm Nam vẫn là hành vi xấu xa khó sửa ấy, nói hôn liền hôn, hoàn toàn không có chút phong độ quý ông hay ý thức của người theo đuổi gì cả.

Nhưng mặt Lương Mộc Thu lại chậm rãi đỏ lên.

Cậu mím môi, không có khí thế mà mắng: "Ai cho phép anh hôn tôi? Đồ khốn!"

Từ ngữ mắng người của cậu thật sự thiếu thốn, lăn qua lộn lại cũng chỉ có câu này.

Đủ để chứng minh từ nhỏ đến lớn cậu là một đứa trẻ ngoan.

Sầm Nam đã ngồi lại chỗ của mình, bị cậu mắng nhưng lại không kiềm chế được mà cười rộ lên. Anh không hay cười nhe thế, khoé môi có một loại ngả ngớn không chút để ý, ánh mắt chăm chú mà nóng rực, mang theo tình sâu ý đậm không thể bỏ qua.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lương Mộc Thu, rất không thành tâm xin lỗi: "Xin lỗi em, là anh không nhịn được. Từ lần đầu tiên gặp em khi về nước anh đã muốn hôn em, nhịn đến bây giờ là đã khó khăn lắm rồi."

1

Nhìn Lương Mộc Thu vẻ mặt phức tạp, anh suy nghĩ một chút, rồi bổ sung một câu.

"Bảy năm rồi anh chưa hôn em, nếu kỹ thuật hôn có tồi tệ hơn, cũng mong em lượng thứ."

Nói rất chân thành.

Lương Mộc Thu nghẹn một cục tức trong ngực, bị lời nói không biết xấu hổ này làm cho chấn kinh mãi không thôi, hơn nửa ngày mới chậm rãi hồi thần.

Nói thế nào cũng là chủ nghĩa tư bản quả thật hại người, năm đó Sầm Nam tốt xấu gì cũng được xưng là một chàng trai hiền lành khiêm tốn, bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn vài năm, bây giờ lòng dạ đen tối không chỉ gấp đôi.

Cậu tức mình nhìn Sầm Nam, cố ý nói: "Quả thật đủ tồi tệ, có phải bảy năm rồi không hôn ai hay không tôi không quan tâm, nhưng tôi thì không thế, những người yêu trước kia của tôi ai cũng có kỹ thuật hôn tốt hơn anh."

Sầm Nam chỉ cười một tiếng, cũng không tức giận mà khởi động xe: "Vậy anh còn cần cố gắng hơn nữa."

Lương Mộc Thu nghe vậy không nói gì, cố gắng? cố gắng cái gì? Cậu đã đồng ý chưa?

Cậu không muốn nói tiếp với người này nữa, xoay mặt đi nhìn phong cảnh vùn vụt lao ngoài cửa sổ.

Gió đêm từ khe hở cửa sổ thổi vào, nghịch ngợm trên trán cậu.

Tuy rằng cậu bày ra vẻ mất hứng, nhưng loại cảm giác hư ảo không chân thật về Sầm Nam của hồi nãy đã biến mất trong không khí.

Cậu đã thực sự cảm nhận được đây không phải một giấc mơ.

Mà Sầm Nam cũng không ở Chicago, anh đang ở ngay bên cạnh cậu.

Lời tác giả: 7 năm qua, nơi Lương Mộc Thu muốn đi nhất là Chicago, còn nơi Sầm Nam muốn đến nhất là Bến Thành.

Chú thích: Roman Holiday (1953) là một bộ phim kể về công chúa Ann (do Audrey Hepburn thủ vai), một biểu tượng tao nhã mẫu mực của vương quốc trong chuyến công du châu Âu đến các thành phố, cuối cùng dừng chân tại Rome. Ann luôn mong muốn được sống thoả thích với con người của mình, vì thế nàng đã bỏ trốn ra ngoài chơi trong đêm. Và cuộc gặp tình cờ với Joe Bradley (do Gregory Peck) thủ vai đã giúp nàng được trải nghiệm một thế giới nàng chưa từng biết đến tại Rome. Dẫu tự do, rung động, vui tươi nhưng cuối cùng, Ann vẫn lặng lẽ bước đi, đóng sầm cánh cửa, để lại tình yêu của mình nơi thành phố Rome tuyệt đẹp.

Bộ phim là bệ phóng giúp tên tuổi của nữ diễn viên Audrey Hepburn vụt sáng, giúp bà nhận được giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành một trong những tượng đài Hollywood của thế kỷ 20.