Mượn Hôn

Chương 32: Không đứng đắn



Khoảng cách giữa Nhạn Đô và Tân Thành khá xa, họ lên máy bay từ sáng nhưng hai giờ chiều mới hạ cánh.

Lương Mộc Thu ngồi trên máy bay bị xóc nảy không ngủ được, nhưng cũng coi như được nhắm mắt dưỡng thần, nên khi xuống máy bay nhìn vẫn rất có tinh thần.

Hai người kéo hành lý ra khỏi sân bay, đến sảnh không bao lâu thì đã có người gọi tên cậu.

Lương Mộc Thu quay đầu lại nhìn, Lưu Phong Thao đứng bên cạnh một người đàn ông chăn ngựa vẫy tay với họ, nhìn anh vẫn không thay đổi gì so với trước kia, khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại rất sáng, khi cười lên nhìn cực kỳ sáng sủa.

Lương Mộc Thu bước nhanh lên ôm người nọ một cái.

Lưu Phong Thao mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai cậu: "Lần trước gặp cậu đã là 1 năm trước rồi, tên nhóc cậu hình như mập lên chút rồi đó!"

Lương Mộc Thu cũng vỗ bả vai anh một cái: "Ngược lại anh chẳng có thay đổi gì."

Hai người nhìn nhau cười chào hỏi nhau, Sầm Nam cũng kéo hai vali đi đến.

Lương Mộc Thu giới thiệu: "Sầm Nam bạn em, lần này đến đây cùng em."

Lưu Phong Thao không nhận ra Sầm Nam.

Khi còn ở trường anh chỉ loáng thoáng biết được Lương Mộc Thu có người yêu nhưng lại chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết gì Sầm Nam nên chỉ coi anh như là bạn bè tốt của Lương Mộc Thu.

Anh nhiệt tình bắt tay Sầm Nam: "Xin chào, tôi là Lưu Phong Thao, mọi người đều là bạn bè không cần khách khí. Có chuyện gì thì cứ tìm tôi."

Sầm Nam cũng cười: "Cảm ơn anh, làm phiền mọi người rồi."

Ba người lên xa, Sầm Nam ngồi ở ghế sau yên lặng nghe Lương Mộc Thu và Lưu Phong Thao nói chuyện cả một đường.

Từ sau khi ra ngoài xã hội, Lưu Phong Thao và Lương Mộc Thu không có nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng hai người vẫn không cắt đứt liên lạc, vẫn duy trì quan hệ rất tốt.

Lưu Phong Thao đang nói với Lương Mộc Thu về chuyện chuẩn bị khởi quay "Ký sinh trùng".

Anh vui vẻ nói, "Bên anh đầu tư cũng không lớn, so với kiểu chế tác lớn như người ta thì không thể nào so được, cũng may chi phí ít cũng có cái hay của chi phí ít. Anh tìm được hai diễn viên chính đều là người mới nhưng lại rất có linh khí, tuổi cũng còn trẻ, một người 19 một người 20, vừa hay đến diễn vai thiếu niên."

Lương Mộc Thu xem qua ảnh của diễn viên chính rồi, ngoại hình không có gì phải bàn, một người trắng trẻo thanh tú, một người hoang dã ngang tàng, rất phù hợp với kịch bản của cậu.

Kịch bản này của cậu xem như là song nam chính, nhân vật chính là hai thiếu niên lớn lên ở một thôn nhỏ trong thành phố, một người là Trần Minh Sinh là sinh viên ưu tú, do gia cảnh nghèo túng mà chuyển đến đây ở, một người là Hứa Kiệt - một tên côn đồ sinh ra lớn lên ở đây, đã sớm học được công phu lừa gạt người khác.

Hai người ở cùng một khu nhà, cửa đối diện nhau nhưng lại giống như ở hai thế giới.

Lưu Phong Thao cầm lái rẽ vào một đoạn đường, liếc nhìn Lương Mộc Thu một cái: "Nhưng nói ra thì dáng vẻ họ cũng không bằng được cậu lúc 20 đâu, Tiểu Lương à, cậu đúng là không có lòng muốn diễn xuất mà, nếu không chỉ riêng khuôn mặt này của cậu làm nam chính cho anh thì đúng là tuyệt phối."

Lời này trước kia Lưu Phong Thao từng nói qua rồi, từ dạo còn ở trường đã muốn lôi kéo Lương Mộc Thu làm nam chính trong một bộ phim để tuyên truyền cho anh.

"Thôi bỏ đi, bát cơm diễn viên này anh cho là ai cũng có thể ăn được chắc?" Lương Mộc Thu ngáp một cái, "Chắc trình em diễn được cây cột đèn là cùng."

Lưu Phong Thao hào hứng, "Không phải anh chưa từng quay qua. Lúc trước chúng ta làm bài tập nhóm phải quay một đoạn phim ngắn hai mươi phút, không phải cậu là nam hai à? Lúc đó có mấy đàn em mê mệt cậu đấy. Đến giờ anh vẫn còn giữ video đây."

Lương Mộc Thu cạn lời, "Không phải lần đó em chỉ làm bình hoa thôi sao? Hơn nữa thứ này có gì đáng mà giữ lại chứ, giữ làm bảo bối đấy phỏng?"

"Cái này cậu không hiểu được đâu. Càng là mấy thứ từ hồi đại học càng phải biết cất giữ chứ, là kỷ niệm thanh xuân mà."

Sầm Nam vốn đang im lặng ngồi phía sau không xen vào hai người, nghe đến đây đột nhiên nghiêng người lên phía trước hỏi Lưu Phong Thao: "Anh Lưu*, anh có thể gửi cho tôi video này được không, tôi còn chưa từng được xem Thu Thu diễn xuất bao giờ."

*Đoạn này Sầm Nam gọi là Lưu tiên sinh

Anh gọi Lương Mộc Thu bằng tên thân mật, hai chữ Thu Thu giống như ngậm trong đầu lưỡi rồi tan ra nơi cuống họng, mang theo chút cưng chiều không tự biết.

Lưu Phong Thao theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là một thẳng nam kỳ cựu anh lại không quá nhạy bén. Có điều anh cũng không nghĩ nhiều, cười một tiếng, "Đừng gọi anh Lưu nghe khách sáo quá rồi, cứ gọi tôi là Phong Thao là được. Đợi về tôi tìm lại video thì gửi cho cậu sau."

Sầm Nam đạt được nguyện vọng, khoé môi cong lên: "Cảm ơn anh."

Lương Mộc Thu không chịu nổi nữa, "Hai người đã hỏi ý kiến của em chưa, không được cho, không được xâm phạm quyền chân dung của em!"

Nhưng cả Lưu Phong Thao và Sầm Nam đều giả vờ không nghe thấy, Lưu Phong Thao đã phím cho Sầm Nam rồi.

Tuy rằng Sầm Nam không thích tiếp xúc với người khác nhưng cũng không phải không biết, anh luôn biết những khi mình muốn người khác có hảo cảm với mình thì đều có thể khiến họ cảm thấy anh là một người thân thiết lễ độ.

Lưu Phong Thao trò chuyện với anh vài câu, nói từ chuyện đạp xe xuyên Tây Tạng cho đến chuyện chữ hồi nhà Tống, Sầm Nam đều có thể tiếp lời được, có thể nói là trò chuyện rất hăng say.

Đến lúc xuống xe, Lưu Phong Thao đã vỗ vai Sầm Nam hào phóng nói: "Hai anh em chúng ta hợp ý nhau lắm đó, lần sau anh đến Tân Thành nhất định sẽ tìm hai người."

Sầm Nam mỉm cười, "Hoan nghênh."

Lương Mộc Thu ở bên cạnh trợn trắng mắt, nhìn đi, lại thêm một người bị Sầm Nam lừa gạt, đúng là miệng luật sư đường nào cũng thuận mà.

*

Bởi vì Lương Mộc Thu cần nhập đoàn nên khách sạn cậu ở cùng chỗ với đoàn làm phim luôn, Lưu Phong Thao dẫn họ lên tầng 6, cũng biết hai người đi đường mệt nhọc nên không quấy rầy nhiều, chỉ nói, "7h tối ăn cơm, anh đã đặt phòng riêng rồi, ở 301. Hai người nhớ đến nhé."

Lương Mộc Thu đã nằm lên giường phất phất tay: "Biết rồi, sẽ không đến trễ đâu."

Nói xong Lưu Phong Thao liền rời đi.

Sầm Nam khoá cửa phòng lại, cạch một tiếng, phòng ngủ này chỉ còn lại hai người Lương Mộc Thu và Sầm Nam.

Lương Mộc Thu vốn đang yên đang lành nằm ngon nghẻ trên giường.

Đến lúc này cậu mới ý thức được vấn đề.

Cậu sẽ phải ở chung với Sầm Nam bốn ngày, ăn cơm ngủ nghỉ tắm rửa đều ở dưới mí mắt của nhau.

Lần cắm trại họ chỉ đi có một ngày, hơn nữa cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng lần này ở khách sạn, bốn bỏ lên năm chính là sống chung.

Cậu đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Sầm Nam.

Sầm Nam đang cởi quần áo, anh mặc áo sơ mi giản dị không thắt cà vạt, ngón tay thon dài như ngọc thạch nhanh chóng cởi từng cúc áo một, để lộ xương quai xanh thẳng tắp cùng cơ ngực được rèn luyện cân xứng, bả vai rắn chắc hữu lực phối với một gương mặt cấm dục...

Lương Mộc Thu tức tốc ngồi từ trên giường dậy, tầm mắt rõ ràng không khống chế được mà cứ chui vào ngực Sầm Nam nhưng ngoài miệng lại nói, "Anh làm gì đấy hả, cởi quần áo làm gì, có còn chút liêm sỉ nào không vậy!"

Sầm Nam không hiểu gì nhướng mày: "Anh đổ chút mồ hôi mà cũng không được thay áo sơ mi sao?"

Anh nói xong thì cởi cúc áo cuối cùng ra, áo sơ mi màu xám phong phanh trên người lộ ra cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư thẳng tắp đi xuống dưới, rắn chắc mà lại không quá khoa trương.

Ánh mắt Lương Mộc Thu cũng không biết nên đặt ở đâu.

Sầm Nam như là không chú ý đến, tự mình lấy ra một chiếc áo sơ mi màu trắng trong vali, cởi áo này ra rồi thay nó vào.

Toàn bộ quá trình đều rất nhanh chóng lưu loát, người cũng đưa lưng về phía Lương Mộc Thu.

Lương Mộc Thu không hề khách sáo mà nhìn anh từ trên xuống dưới, yết hầu không nhịn được cũng lăn lăn.

Đến khi Sầm Nam quay lại thì Lương Mộc Thu đã giả bộ nơi này không có 300 lượng bạc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên giống như quả anh đào đầy khả nghi.

*Đây là một câu tục ngữ, nói người muốn giấu diếm sự tình nhưng kết quả lại bị vạch trần. Xem cụ thể câu chuyện này ở

Anh nghĩ thầm, muốn mạng mà.

Đây rốt cuộc là đang kiểm tra ý chí của ai chứ.

Cơ thể trẻ trung mơn mởn như vậy ở ngay dưới mí mắt anh, cho dù anh là cao tăng nhập định cũng phải phá giới.

Sầm Nam cài nút tay áo lên, ánh mắt dừng lại trên vành tai Lương Mộc Thu, khoé miệng chợt nhếch lên một chút.

Anh cố ý nói: "Có thể quay lại, anh thay xong rồi."

Lương Mộc Thu ngồi bất động nhưng miệng vẫn cứng rắn nói, "Anh nghĩ tôi quan tâm chắc, tôi chỉ là thích ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thôi."

Sầm Nam cũng không để bụng chuyện cậu cứng miệng.

Anh vòng qua bên giường Lương Mộc Thu, ngăn cản tầm mắt Lương Mộc Thu nhìn ra ngoài, sau đó nắm lấy tay cậu đặt lên cơ bụng của mình, "Không sao, em cứ xem đi, anh không ngại."

Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng áo sơ mi mùa hè vốn dĩ đã mỏng manh, sức nóng dưới lớp áo vẫn truyền đến đầy rõ rãng.

Cảm giác cơ bụng kia cũng không tệ lắm đâu.

Ý chí của Lương Mộc Thu không chống đỡ nổi một giây, móng vuốt không khách sáo sờ sờ một cái rồi nâng cằm, miệng toàn nói mấy lời thị phi, "Đắc ý gì chứ, của anh cũng bình thường thôi."

Sầm Nam buồn cười, khom lưng kề sát vào tai Lương Mộc Thu, "Ngài Lương nói thế, vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng."

Lời này nói ra không giống một luật sư dáng vẻ đường đường chính chính, ngược lại giống như đầu bảng của một club đêm nào đó vậy.

Vành tai Lương Mộc Thu càng đỏ hơn nữa.

*

Lời tác giả: Đến rồi, mặc dù có hơi trễ một chút ~