Mượn Hôn

Chương 35: Trêu chọc



Nhớ lại cảnh này, vẻ mặt Lương Mộc Thu nhất thời có hơi cổ quái.

Nhưng điện thoại Sầm Nam lại không nghe theo ý cậu gì cả, không nghe lời tí nào, chẳng biết tự giác tắt màn hình đi.

Qua cảnh đối đáp của chị đại và cảnh sát nhỏ là đến lượt Lương Mộc Thu xuất hiện.

Khi đó cậu vẫn chưa đầy 22, mặt mày ngây ngô lại xinh đẹp như trân bảo sạch sẽ, khiến người ta thương tiếc. Vì diễn vai người tình nhỏ nên cậu cố ý mặc một chiếc áo sơ mi hơi xuyên thấu, cúc áo chỉ cài một nửa, quần dài tối màu khá là đứng đắn nhưng lại hơi lỏng lẻo, để lộ phần thắt lưng trắng muốt.

Cảnh này là chị đại vì muốn k.ích thích cảnh sát nhỏ nên cố ý gọi người tình mình bao dưỡng đến, tán tỉnh nhau trước mặt cậu cảnh sát.

Họ chỉ là đang làm bài tập được giao nên giảng viên cũng thoải mái không gò bó cho họ tha hồ phát huy, kịch bản hoang dã kí.ch thích, muốn thế nào có thế đó.

Rõ ràng trong phim Lương Mộc Thu nên chủ động quyến rũ chị đại kia.

Nhưng năm đó cậu mới ngoài đôi mươi, mới biết quyến rũ một người đàn ông họ Sầm tên Nam thôi. Bây giờ bảo cậu đi quyến rũ phụ nữ sao cậu làm được, cậu chỉ quy quy củ củ nằm trên giường quý phi, chăn đệm trắng muốt phủ lên Lương Mộc Thu cũng trắng nõn trên đó, giống như viên trân châu rơi vào trong đống tuyết. Cậu có chút không được tự nhiên, chỉ cúi đầu thu mắt không giống tiểu yêu tinh được chị đại bao dưỡng mà giống như một chiến lợi phẩm được người ta cướp về, là tiểu thiếu gia nơi thư hương danh giá giờ bị bắt về nơi hoan trướng*.

*hoan trướng: chỗ ngủ ngày xưa

6 năm trôi qua, bây giờ Lương Mộc Thu 28 tuổi da mặt vẫn còn mỏng lắm, nhìn mình xuất hiện trong video vẫn ít nhiều cảm thấy xấu hổ, đưa tay ra che: "Có gì đẹp đâu mà xem, tua đoạn này cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung phim."

Nhưng tay cậu vừa chạm vào điện thoại đã bị Sầm Nam nắm chặt.

Sầm Nam cúi đầu nhìn cậu, trong mắt không lộ rõ cảm xúc không nhìn ra vui buồn, "Đừng nghịch nào, anh muốn xem mà."

Sầm Nam đặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, nhưng anh lại không an phận, ngón tay đan vào kẽ tay cậu vuố.t ve như có như không.

Mà trong đoạn phim, chị đại nọ cũng lấn lướt ngồi trước cậu, giống như đang chơi đàn dương cầm mà bàn tay lả lướt khiêu khích người tình của mình, ngón tay như dạo chơi trên mặt hồ lướt qua, nhìn vào thì sẽ thấy có đụng chạm nhưng trên thực tế chỉ là mượn góc quay.

Năm đó họ đều là sinh viên, không ai là chuyên nghiệp, quay cảnh mà cười không biết bao nhiêu lần. Tình tiết "trêu chọc" kiểu này cô nàng diễn vai chị đại cũng không theo đuổi tinh thần chuyên nghiệp, phần lớn chỉ là giả vờ, mượn góc quay thôi.

Bình thường không đáng nhắc đến.

Nhưng rơi vào trong mắt Sầm Nam lại không phải như vậy.

Anh nhìn thấy Lương Mộc Thu thả lỏng nằm trên giường giống như một chú nai vô tội trong rừng, xinh đẹp khó tả khiến ai cũng muốn bắt được cậu.

Đây là Lương Mộc Thu anh chưa từng thấy qua.

Bởi vì lúc này, Lương Mộc Thu và anh đã chia tay được hơn một năm rồi.

Ở nơi xa xôi đó, tất cả những gì tốt đẹp thiện lương của Lương Mộc Thu đều không liên quan đến anh mà lại để người khác thấy.

Cũng đúng thôi, anh đáng phải chịu hình phạt cho tội lỗi của mình.

Nhưng lại không kiềm nổi mà vẫn chứ ghen tuông.

Anh rũ mắt, bàn tay đang ôm eo Lương Mộc Thu khẽ vuốt thắt lưng nhè nhẹ.

Giống như tò mò nhưng lại hỏi đầy bình tĩnh: "Hai người quay cảnh này lâu lắm không?"

Lương Mộc Thu không dám nhìn màn hình, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, nghiêm túc nhớ lại: "Không lâu lắm, chắc một hai tiếng gì đó."

Đôi mắt của Sầm Nam tối lại.

"Cảnh này khó quay lắm sao, người đó chạm vào em như thế này à?" Sầm Nam chạm vào eo Lương Mộc Thu, một đường hướng lên trên, thăm dò vói vào trong áo ngủ của cậu.

Lần này đến kẻ ngốc cũng hiểu được người này có ý gì.

Lương Mộc Thu ngẩn người, không ngờ Sầm Nam lại quang minh chính đại giở trò lưu manh như thế.

Điện thoại rơi sang một bên, chăn mềm bị lật vài lần, chỉ còn nghe được âm thanh rất nhỏ mà chẳng nhìn thấy được gì.

Sầm Nam xoay người, chăn phủ lên lưng anh tạo thành một vòng cung phồng lên, một tay anh chống bên cạnh Lương Mộc Thu, tay kia nắm lấy cổ tay Lương Mộc Thu đưa lên hôn.

Sườn mặt sắc bén, đường cằm đẹp như điêu khắc, đôi mắt chứa đầy ánh nước nhưng lại như cất giấu ngọn lửa hừng hực, gắt gao khoá chặt lấy Lương Mộc Thu.

Anh hỏi, "Nói anh nghe, cô ta có chạm vào em như thế này không?"

Vừa hỏi, môi anh vừa hôn dọc lên trên cổ tay Lương Mộc Thu.

Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ.

Chỉ lướt qua làn da, không thể nói là quá sắ.c tình, nhưng nếu nói chỉ đơn thuần trong sáng thì lại nóng bừng như lửa.

Hơn nữa ánh mắt Sầm Nam nhìn chăm chú Lương Mộc Thu không chớp.

Ánh mắt của anh vẫn rất đẹp, nhìn như lạnh lùng xa cách nhưng khi nhìn người ta chăm chú lại rất đậm tình, những lời không nói ra đều giấu cả nơi đáy mắt, phản chiếu gương mặt Lương Mộc Thu.

Cuối cùng, môi Sầm Nam dán lên xương quai xanh, lướt qua cổ rồi khẽ rơi trên cằm Lương Mộc Thu.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại không hôn lên môi cậu.

Hai người họ đang ở rất gần, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi kề cạnh, hô hấp triền miên giao hoà chỉ còn lại một khe hở hẹp giữa đôi môi.

Mặt Lương Mộc Thu đã đỏ như phấn đào, không nghĩ được gì nữa.

Bất kể là khi 18 tuổi hay là bây giờ, hễ gặp Sầm Nam là cậu lại dễ dàng bị choáng váng.

Quay phim năm cuối đại học, cô gái diễn vai chị đại kia diễn với cậu rất thoải mái, dù cậu có khẩn trương trước ống kính đến đâu thì khi diễn với cô gái kia cũng không có chút ngượng ngùng nào.

Kể cả là khi cô gái ra vẻ trêu chọc cậu, cậu cũng không có chút xao động.

Nhưng ngón tay Sầm Nam mới khẽ chạm lên môi cậu, đầu ngón tay hơi thô ráp xo.a nắn bờ môi như vuốt vẻ một quả đào mọng nước, cậu tự nhiên mềm nhũn cả người, đầu óc xoắn hết vào nhau, giống như dòng nước gặp mùa xuân.

Cậu không phải người không thể cưỡng lại được cám dỗ.

Cậu chỉ không cưỡng lại được Sầm Nam thôi.

Ngón tay Sầm Nam lướt qua cánh môi cậu, hơi dùng lực một chút, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ, như là bạo chúa mà cũng như là tình nhân.

Khàn khàn giọng hỏi, "Thu Bảo, ngoan, nói anh nghe, cô gái đó đã chạm vào chỗ nào của em rồi?"

Lương Mộc Thu không nói nên lời.

Chuyện cách đã sáu năm rồi, ai còn nhớ được nữa.

Thật ra trong lòng cậu cũng lờ mờ có đáp án, hình như là không chạm vào đâu cả, con gái nhà người ta cũng da mặt mỏng lắm chứ, sờ sờ cùng lắm chỉ chạm vào quần áo thôi.

Nào có chuyện không khách sáo như Sầm Nam, chuyên chọn chỗ lộ da lộ thịt mà chạm.

Nhưng cậu chỉ mím môi, đôi môi chạm vào đầu ngón tay Sầm Nam.

Giọng nói của Sầm Nam ngày càng khàn hơn: "Vậy là chỗ nào cũng chạm vào sao?"

Nói xong câu đó anh liền rút ngón tay mình lại, hơi nghiêng về phía trước hôn lên môi Lương Mộc Thu.

Anh cần câu trả lời không?

Anh không cần.

Anh chỉ mượn đề tài để hôn Lương Mộc Thu mà thôi, hôn lên người yêu anh đã đánh mất nhiều năm. Hiện giờ anh giống như loài hung thú muốn lấp đầy kho báu, phải không ngừng đòi hỏi ở Lương Mộc Thu mới có thể bình ổn lại khoảng trống đã chia cách nhiều năm này.

Đầu lưỡi anh dò xét hàm răng Lương Mộc Thu, quấn lấy đầu lưỡi cậu cắn rất mạnh, giống như xé đi lớp mũ áo chỉnh tề để lộ dã thú hung hăng bên trong.

Lương Mộc Thu đau đớn, hít một hơi thật sâu nhưng lại không kêu người kia dừng lại.

Cậu mở to hai mắt nhìn Sầm Nam, ngón tay nhẹ nhàng để dưới tai Sầm Nam, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Năm đó người từng quay đoạn phim ngắn này với cậu, trừ Lưu Phong Thao cậu vẫn còn nhớ rõ ra, kể cả vừa rồi có xem lại thì cũng chỉ có thể đánh thức một chút ký ức mờ nhoà trong cậu.

Nhưng nhiều năm vậy rồi.

Ngay cả một nốt ruồi dưới tai Sầm Nam cậu cũng chưa từng quên.

Nếu thật sự muốn ngăn cản Sầm Nam, bây giờ cậu cũng có thể mở miệng.

Nhưng dưới màn đêm dịu dàng, trong căn phòng ánh đèn mờ tỏ, mùi hương cam lan toả trong chăn đệm ấm áp lại biến thành một thứ dẫn dắt mờ ám.

Cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả.

+

*

Lời tác giả: Bàn về việc câu dẫn, vẫn cần học hỏi Sầm quý phi.