Mượn Hôn

Chương 67: Ngoại truyện 3 - Cùng nhau (3)



Ngoại trừ Lương Mộc Thu giành được giải thưởng Biên kịch xuất sắc nhất, "Ký sinh trùng" còn giành được giải Diễn viên phụ xuất sắc nhất về tay Ôn Dương. Lưu Phong Thao tuy không giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất nhưng vẫn rất hào hứng ôm Ôn Dương và Lương Mộc Thu, nói: "Sau này vẫn còn có cơ hội."

Doanh thu phòng vé của "Ký sinh trùng" không tệ lắm, phim có ít vốn sản xuất nhưng lại có được doanh thu thế này, tuy có chút tiếc nuối nhưng Lưu Phong Thao vẫn vui vẻ.

Tan cuộc, mọi người định đi chúc mừng một chút nhưng Lương Mộc Thu khéo léo từ chối, song Lưu Phong Thao lại lôi kéo cậu không buông: "Có chuyện gì mà gấp vậy? Uống đã rồi nói sau."

Lương Mộc Thu giơ tay vén sợi tóc rơi bên tai, khuyên tai màu đỏ dưới ánh đèn giống như càng thêm rực rỡ chẳng khác nào những mảnh hồng rơi rắc.

"Chuyện chung thân đại sự."

Cậu nhìn Lưu Phong Thao một cái.

Lưu Phong Thao không hổ là người sắp kết hôn, cuối cùng cũng có chút tiến bộ so với mấy tháng trước. Nhìn thấy Sầm Nam đứng đợi cách đó không xa thì bừng tỉnh đại ngộ.

Anh lập tức nhường lại cho chuyện lớn cả đời của người anh em, vỗ vai Lương Mộc Thu: "Cố lên chú em."

Lương Mộc Thu chỉnh lại quần áo rồi đi đến chỗ Sầm Nam, rõ ràng đã trao giải xong nhưng dường như cậu đang tham dự một buổi lễ trịnh trọng hơn, trống ngực đập thình thịch.

Trong túi quần âu của cậu có hai chiếc nhẫn được khăn lụa che lại, nhìn từ bên ngoài sẽ không nhận ra nhưng cậu lại có thể cảm nhận được sự lạnh băng của kim cương cách một lớp vải.

*

Rời khỏi hội trường, Sầm Nam và Lương Mộc Thu đều không về khách sạn mà chạy thẳng lên cao tốc, Lương Mộc Thu nói cậu đã đặt nhà hàng ở gần bãi biển, muốn ăn mừng với Sầm Nam.

Sầm Nam cũng không hỏi vì sao cậu lại đặt bàn ở địa điểm xa như thế.

Dưới màn đêm yên tĩnh, một người lái xe chở người mình yêu đến bên bờ biển, cảm giác rất giống như cảnh kết của một bộ phim cổ điển.

Đến bãi biển Lương Mộc Thu đã chỉ, xung quanh vắng vẻ không có một nhà hàng nào mở cửa đón khách, chỉ có một giáo đường nho nhỏ màu xám trắng đỉnh nhọn, giống như một túp lều sừng sững bên bờ biển trong truyện cổ tích, sóng biển dập dờn hôn lên cát mịn, cả bãi biển đều không người quấy rầy.

Biên kịch Lương vừa mới đoạt giải không khỏi thổn thức, nhưng thôi ai bảo người đẹp thì khó lấy lòng chứ, để bao trọn bãi biển ngày hôm nay cậu tốn không ít công sức, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Sầm Nam kinh ngạc thì cậu đã cảm thấy số tiền bỏ ra này rất đáng giá.

Người đẹp Sầm dung hoa nguyệt mạo như thế, cậu bị sắc đẹp làm cho mụ mị một lần cũng chẳng tính là thiệt thòi.

"Ngẩn người gì thế," Cậu nói, "Xuống xe thôi."

Ánh mắt Sầm Nam nhìn cậu rất phức tạp, cả bãi biển trống rỗng như thế chỉ có một giáo đường nho nhỏ, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là biết ngay Lương Mộc Thu muốn làm gì.

Nhưng anh lại không dám nghĩ mình có may mắn nhường đó.

Anh cô phụ Lương Mộc Thu 6 năm, anh quyết định bỏ rơi Lương Mộc Thu, anh còn có thể được như thế nữa ư?

Ông trời lấy đi rất nhiều thứ của anh nhưng lại bồi thường cho anh một Lương Mộc Thu, khiến xuân hạ thu đông của anh đều trở nên rực rỡ.

Lương Mộc Thu cũng mặc kệ Sầm Nam nghĩ gì, cậu khẽ bước trên bãi biển. Cậu đã từng nghĩ nếu có một ngày muốn cậu cầu hôn Sầm Nam thì trừ phi kề dao lên cổ cậu, cậu có thể vì cái mạng nhỏ của mình mà cân nhắc.

Nhưng đoá sen đen Sầm Nam này quá khiến người ta yêu thích, dịu dàng tinh tế đến mức muốn mạng người ta.

Cậu từng cân nhắc, cũng từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ thành thật với chính mình.

Cậu yêu Sầm Nam, chỉ muốn dâng tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời cho anh. Nhiều năm như vậy rồi, cậu đã trưởng thành ổn trọng, không còn là người thiếu niên luôn muốn dựa vào lòng Sầm Nam làm nũng nữa. Cậu hiếm khi muốn mình rộng rãi một lần, cũng muốn cưng chiều Sầm Nam một chút.

Cậu đẩy cửa giáo đường ra, nắm tay Sầm Nam.

Trong giáo đường không một bóng người, không có cha xứ, không có nhân chứng, chỉ có hoa hồng được trang trí khắp nơi, từng hàng ghế gỗ được phủ lụa mỏng màu xanh trắng, ánh nến lay động khắp phòng phản chiếu lên cửa thuỷ tinh thơ mộng, chẳng khác nào nơi nàng công chúa say ngủ trong truyện cổ tích.

"Thích không anh?" Cậu xoay người hỏi Sầm Nam, "Em nghe Nguyễn Trúc Tiên nói anh từng muốn tìm một giáo đường thật đẹp ở Chicago để kết hôn với em, nhưng lại không kịp."

Không kịp, vì sao mà không kịp họ đều biết rõ.

"Vốn dĩ em cũng muốn chờ anh cầu hôn em, nhưng nghĩ lại bây giờ anh nhát gan như thế, chờ anh đến hoa cũng héo mòn mất." Lương Mộc Thu cười, "Cho nên cứ để em làm vậy."

*

Sầm Nam không nói nên lời.

Lương Mộc Thu đứng dưới cây thánh giá, rõ ràng là một gương mặt câu hồn đoạt phách nhưng Sầm Nam chỉ nhìn thấy nét dịu dàng trên đó.

Cậu mặc lễ phục màu đen kẻ sọc đứng dưới ánh nến đẹp đến khó tin, xung quanh bao bọc bởi hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không, mỗi một đoá đều được ngàn chọn vạn tuyển kiều diễm ướt át, nhưng không đoá hoa nào có thể sánh bằng được Thu Thu của anh.

Sầm Nam thấy cậu lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong túi, mở từng lớp từng lớp một ra, để lộ hai chiếc nhẫn nam nằm im lìm nơi đó.

Lương Mộc Thu cũng là lần đầu tiên cầu hôn người ta, dù 7 năm trước cậu có luyện tập qua nhưng đã sớm quên rồi.

Cậu không mời cha xứ, cậu và Sầm Nam không cần ai cho phép, cho dù cả thế giới đều phản đối cậu và Sầm Nam ở bên nhau thì cậu cũng chẳng quan tâm.

Cậu không phải là người phản nghịch, nhưng Sầm Nam là vảy ngược của cậu, cậu sẵn lòng vì Sầm Nam mà đi ngược lại hết thảy.

Lương Mộc Thu nhìn hai chiếc nhẫn nọ, vốn dĩ đã chuẩn bị một màn cầu hôn thật cảm động khiến Sầm Nam phải khóc sướt mướt, nhưng thế nào đến giờ phút này lại quên sạch.

Cũng may Sầm Nam không cần những lời đó, dù sao trước mặt cậu, Sầm Nam đều dễ bị lừa gạt lắm.

Cậu cười với Sầm Nam: "Mấy lời phù phiếm kia em không muốn nói nữa. Sầm Nam, cưới em không?"

Sau 7 năm, cuối cùng cậu cũng có thể nói được câu này rồi. Kết hôn với em đi.

Em yêu anh nhiều thế này, anh cũng yêu em nhiều thế kia, chúng ta là một cặp trời sinh.

"Em sẽ đối xử tốt với anh, sẽ không khiến anh phải buồn lòng, cũng không để anh phải một mình nữa. Giống như ngày đó em tỏ tình với anh em đã nói, em sẽ khiến anh thấy hạnh phúc."

Đó là lời hứa đơn giản nhất, cũng chân thành nhất của cậu.

Lương Mộc Thu nói xong cũng thấy chóp mũi mình cay cay, cậu cúi đầu hòng che dấu. Đoạn cầm cặp nhẫn kia chuẩn bị đeo cho Sầm Nam.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu ngây ngẩn cả người.

Cậu thấy Sầm Nam khóc.

Cậu thật sự rất ít khi thấy Sầm Nam khóc. 7 năm trước cậu cũng chưa từng thấy qua, sau khi hai người bày tỏ với nhau ở chung cư Ngọc Lan 7 năm sau thì Sầm Nam cũng chỉ đỏ vành mắt trong chốc lát rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh rất nhanh.

Nhưng lần này lại khác.

Người đàn ông cao lớn bậc này, người đàn ông tên Sầm Nam lúc nào cũng bình tĩnh cứng cỏi như tảng đá trên núi tuyết giờ này lại dỡ bỏ tất cả những phòng ngự trước mặt cậu, để lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất.

Sầm Nam khóc rất yên lặng không phát ra chút âm thanh nào. Nhưng vành mắt anh đỏ hồng, ánh mắt lại như viên bảo thạch đã được gột rửa sạch sẽ chẳng chút tạp nham.

Anh ít khi nào để lộ dáng vẻ ấm ức thế này, Lương Mộc Thu nhìn thấy thì hoảng hốt lắm, đưa tay lên sờ mặt Sầm Nam vụng về lau nước mắt rồi dỗ dành anh: "Sao lại khóc thế này? Có cảm động cũng không đến mức này chứ, ngoan nào bảo bối, không khóc nữa..."

Cậu không biết dỗ dành người khác, nhất là dỗ dành Sầm Nam. Bây giờ cậu thật sự đã hiểu được tâm lý của đám hôn quân rồi, không ai có thể chịu được cảnh người đẹp rơi lệ cả. Sầm Nam khóc xíu xiu thôi cậu đã hận không thể móc tim móc phổi mình ra rồi.

Cậu luống cuống tay chân đeo nhẫn cho Sầm Nam, đeo lên ngón áp út nối liền trái tim.

"Đừng khóc nữa, anh xem, nhẫn của anh này." Cậu hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Sầm Nam, "Anh đeo cho em đi thì em mới gọi là cầu hôn thành công được."

Cậu nhét một chiếc nhẫn khác vào tay Sầm Nam.

Sầm Nam hiếm khi nào mất bình tĩnh như thế, bàn tay cầm nhẫn khẽ run rẩy, thử vài lần mới có thể đeo được chiếc nhẫn vào ngón áp út của Lương Mộc Thu.

Cũng không biết vì sao, cả đêm nay cậu đều có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc chiếc nhẫn nọ được lồng vào ngón áp út, vành mắt Lương Mộc Thu cũng đỏ bừng.

Sau 7 năm, đôi nhẫn nam nam này mới được nhìn thấy ánh mặt trời.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Nam, chóp mũi đỏ hồng, vành mắt ướt át nhưng vẫn mỉm cười với anh: "Anh đừng chê chiếc nhẫn này kiểu dáng lỗi thời, em đã định đưa cho anh từ 7 năm trước rồi, vốn dĩ là định chờ anh từ Mỹ về thì sẽ cầu hôn anh."

Cậu chờ Sầm Nam kết hôn với mình, đã chờ hơn 7 năm rồi.

Vừa dứt lời Lương Mộc Thu đã bị Sầm Nam ôm vào ngực, cậu cảm giác Sầm Nam chôn mặt nơi cổ mình, nước mắt ướt đẫm thấm cả vào áo sơ mi của cậu.

Cậu giật mình, khẽ ôm lại Sầm Nam.

Những đau đớn, mệt mỏi, chịu đựng, ấm ức, tuyệt vọng trong 7 năm qua, toàn bộ đều hoá thành một làn khói tiêu tán trong vòng tay này, dưới giáo đường này.

Cậu nghe Sầm Nam nói: "Anh muốn lắm."

"Bất kể là 7 năm trước hay là bây giờ, có nằm mơ anh cũng muốn kết hôn với em. Anh muốn mua một căn nhà với em, trong vườn sẽ có một chiếc xích đu mà em thích, cả ao cá mà em yêu. Trong nhà sẽ có một phòng sách cho em, buổi tối chúng ta sẽ nắm tay nhau cùng đi dạo. Ngày lễ Tết sẽ cùng đi du lịch, nếu thỉnh thoảng em bị ốm thì anh sẽ ở cạnh em, sẽ không để em khóc, không để em phải khó chịu..."

3

Sầm Nam ôm Lương Mộc Thu thật chặt, giọng nói nghẹn ngào đến vỡ vụn.

Người lên kế hoạch cho tương lai đâu phải chỉ có một mình Lương Mộc Thu.

Anh cũng mơ ước nhiều lắm chứ.

Anh muốn kết hôn với Lương Mộc Thu, muốn ở bên cậu đến trời cùng đất tận, đến năm dài tháng rộng, muốn trở thành một đôi tình nhân bình thường nhất giữa thế gian.

Ngày này cuối cùng cũng đến, mặc dù muộn nhưng anh vẫn rất hạnh phúc.

"Anh muốn lắm," Anh thì thào một lần nữa, "Bất cứ khi nào em hỏi, câu trả lời của anh luôn là sẵn lòng."

Lương Mộc Thu ngẩng đầu nhìn bức bích hoạ trên nóc giáo đường, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà lăn xuống.

Cậu cũng ôm chặt Sầm Nam, chôn mình trong lòng Sầm Nam. Trên bãi cát yên tĩnh chỉ có gió biển, trong giáo đường không người hay biết này, họ giống như một đôi tình nhân chạy trốn đến chân trời góc biển, chỉ còn có nhau.

Lời cầu hôn tuy đến muộn 7 năm, nhưng cuối cùng họ đã chạy về phía nhau.