Muốn Làm Cá Mặn

Chương 4



Ngũ ca hận nhất cái gì?

Tiết Tòng Quân sửng sốt, không bao lâu, gã hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, chính mình nhất thời đắc ý vênh váo, thế nhưng đã chạm vào vảy ngược của Ngũ ca.

Quy củ.

Ngũ ca hắn, trong miệng Hoàng tổ mẫu, là đứa con hoang không hợp quy củ.

"Ngũ, Ngũ ca, ta quên mất..." Tiết Tòng Quân giật giật môi, bị dọa đến quá sức, hắn cuống quít giải thích: "Hơn nữa việc hôn nhân này, Ngũ ca cũng không hài lòng mà? Ta chỉ là, chỉ là......"

Tiết Phóng Ly hỏi gã: "Đó là việc của bổn vương, liên quan gì tới ngươi?"

Tiết Tòng Quân ngập ngừng nói: "Ta, ta......"

Tiết Tòng Quân cực kì sợ bộ dạng cười như không cười của hắn, Trương công công cũng không khá hơn là bao, lão không ngờ mình vỗ mông ngựa lại thành ra vỗ đùi ngựa, nhanh chóng quỳ xuống nịnh nọt:: "Vương gia, ngài đại nhân đại lượng, nói vậy cũng sẽ không để ý ——" Tiết Phóng Ly cười một tiếng, Trương công công thân thể cứng đờ, lập tức đưa tay tự tát mình: "Vương gia tha mạng, là nô tài lắm miệng, là nô tài lắm miệng!"

"Chát, chát, chát ——!"

Âm thanh không ngừng vang lên, Trương công công dùng sức cực lớn, căn bản không dám đục nước béo cò, trên mặt lão đau đến nóng rát, đầu óc cũng choáng váng, nhưng động tác trên tay không dừng lại chỉ một chút.

"Đại nhân đại lượng?" Tiết Phóng Ly thong thả ung dung nói, "Trương công công nhớ nhầm đi, bổn vương từ trước đến nay có thù tất báo."

Trương công công vừa nghe, chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, tay chân đều sử dụng cuống quít bò tới chỗ Tiết Phóng Ly, than thở khóc lóc nói: "Vương gia tha mạng! Tha mạng —— a!"

Tiết Phóng Ly một chân đá văng lão, Trương công công thanh âm cũng biến đổi theo, Tiết Phóng Ly lạnh nhạt nói: "Người tới, đem tên cẩu nô tài này đi cắt lưỡi, sau đó khâu miệng lại, treo lên xà nhà."

Thị vệ nghe lệnh, nhanh chóng tiến lên tróc nã, Trương công công liên tục lui về phía sau, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, bờ vai của lão bị đè lại, Trương công đầy mặt kinh sợ, nói năng không lựa lời: "Vương gia, là bệ hạ phái nô tài tới, là bệ hạ! Nô tài nếu không thể quay về, ngài muốn bệ hạ nghĩ như thế nào?"

Tiết Phóng Ly không dao động, chỉ từ cao nhìn xuống mà nhìn lão, tấm tắc thở dài: "Thật là đáng thương a."

"Một cái nô tài mà thôi." Tiết Phóng Ly nói: "Phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào à? Bổn vương chỉ là giúp người giáo huấn quy củ."

Giọng nói rơi xuống, Trương công công bị bao vây xung quanh, kiếm quang lóe qua trên mặt lão, lão chân mềm nhũn, mặt xám như tro tàn.

Lão xong rồi.

Tiết Tòng Quân nhìn đến ngây người, Tiết Phóng Ly dường như giờ mới nhớ tới gã, hơi xin lỗi nói: "Lục đệ chính là khách quý, mà nước trà cũng chưa uống một ngụm, là bổn vương chiêu đãi không chu toàn."

Tiết Tòng Quân cả người túng như chim cút, vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần, uống cái gì trà, gã hiện tại chỉ nghĩ rời đi.

"Cấp Lục đệ thượng trà" Tiết Phóng Ly lại nhìn như không thấy: "Bổn vương nhớ rõ, mới vừa rồi Lục đệ nói Vương phi một thân mộc mạc, đen đủi."

Tiết Tòng Quân ý đồ biện giải: "Ta đó là......"

Tiết Phóng Ly nâng lên mí mắt: "Chẳng lẽ là bổn vương nghe nhầm?"

Tiết Tòng Quân căng da đầu thành thật trả lời: "Không, không có."

Nha hoàn tiến lên châm trà, Tiết Phóng Ly lại cười nói: "Lục đệ khẩn trương cái gì? Ngồi đi, uống trà."

Tiết Tòng Quân trừng mắt nhìn nước trà, da đầu tê dại.

Nói chuyện một lúc, Trương công công đã bị đem treo ở trên xà nhà, đối diện là chỗ đặt chung trà. Lão đầy mặt là máu, nhìn rất đáng sợ, Trương công công còn đang thống khổ giãy giụa, máu loãng không ngừng nhỏ giọt "Tách" một tiếng, rơi vào giữa ly.

Huyết sắc lan ra, một mảnh màu đỏ tươi.

Tiết Tòng Quân không dám lại chọc Tiết Phóng Ly, gã cứng đờ mà ngồi xuống, hoàn toàn không muốn chạm vào ly trà này.

Tiết Phóng Ly lại bình tĩnh hỏi hắn: "Lục đệ như tại sao không uống trà? Không thích

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Tiết Tòng Quân đành phải cố nén ghê tởm, đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch, sau đó nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc"Uống! Ngũ ca, ta thích, ta uống hết."

Tiết Phóng Ly nghe vậy, vừa lòng mà gật đầu, hắn nhìn chằm chằm vết máu loang lổ đầy đất, lại hỏi Tiết Tòng Quân: "Lục đệ, hiện tại còn đen đủi sao?"

Tiết Tòng Quân điên cuồng lắc đầu: "Không đen đủi, một chút cũng không đen đủi!"

"Vậy là tốt" Tiết Phóng Ly liếc nhìn hắn một cái, hạ lệnh tiễn khách, "Canh giờ không còn sớm, Lục đệ cần phải trở về."

Tiết Tòng Quân cầu mà không được, gã nhanh chóng:"Ta đây đi ngay!"

Nhưng đi chưa được mấy bước, Tiết Tòng Quân lại bị gọi lại: "Chờ một chút."

Tiết Tòng Quân trong lòng giật mình, chậm rãi xoay đầu: "Ngũ, Ngũ ca?"

Tiết Phóng Ly: "Phụ hoàng nhờ ngươi tới xem lễ, Lục đệ lại không chuẩn bị hạ lễ gì?"

Tiết Tòng Quân: "......"

Gã đương nhiên không chuẩn bị. Nhưng trước khi xuất cung, Tiết Tòng Quân rốt cuộc từ chỗ phụ hoàng xin được trai tước mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu —— đem bức tượng chim tước đặt vào trong vỏ trai một thời gian dài, sẽ tạo một lớp phủ óng ánh bao bọc chim tước.

Đồ chơi nhỏ này vô cùng tinh xảo, làm lại rất tốn thời gian cùng công sức, đến nay chỉ có phụ hoàng gã có mấy cái trong tay, mà tước nhi này chính là cái đẹp nhất, Tiết Tòng Quân nguyên bản tính toán nghịch mấy ngày thì đưa cho Niệm ca gã, gã thậm chí đã qua thông báo trước.

Nhưng hiện tại......

"Chuẩn bị." Tiết Tòng Quân không dám nói chính mình là hai tay trống trơn tới, gã khóc không ra nước mắt mà lấy ra trai tước, còn chưa cầm nóng tay đó: "Cái này —— ta thật vất vả từ chỗ phụ hoàng xin được đó."

Tiết Phóng Ly nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái: "Lục đệ có tâm."

Tiết Tòng Quân đau lòng không thôi, nhưng gã còn phải miễn cưỡng tươi cười: "Ngũ ca thích thì tốt."

Nói tới đây, Tiết Tòng Quân đột nhiên lại nghĩ tới một việc: "Đúng rồi, Ngũ ca, nếu hôn sự thành, ngày mai các ngươi đừng quên vào cung gặp phụ hoàng."

Tiết Phóng Ly không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Tiết Tòng Quân lúc đi oai phong bao nhiêu thì giờ rầu rĩ bấy nhiêu, không chỉ bị thu thập một lần, đến bảo bối cũng mất, hắn ủ rũ cụp đuôi mà đi ra ngoài, kết quả không được vài bước, nghe thấy người vương phủ hỏi: "Vương gia, mấy rương hạ lễ này......?"

Tiết Phóng Ly rũ mắt, dưới thần sắc chán ghét là lạnh lẽo thấu xương: "Cất đi."

Thái độ ban thưởng của hằn, Cao quản sự đã quá quen thuộc, đang muốn gọi người, Tiết Phóng Ly lại sửa lại chủ ý, hắn như suy tư gì nói: "Nếu là hạ lễ, vậy đưa cho Tam công tử đi."

"Thiên tiên" Tiết Phóng Ly nhớ tới cách hình dung của Tiết Tòng Quân, gương mặt kia của Giang Quyện, thật sự lớn lên tựa như không dính khói lửa phàm tục, phảng phất vô dục vô cầu, hắn rất có hứng thú nói: "Bổn vương khá muốn nhìn, y thật sự là không dính khói lửa phàm tục chăng."

Cao quản sự ngậm ngùi. Lão ban đầu còn cảm thấy thái độ Vương gia đối đãi vị này Tam công tử rất tốt, hiện tại xem ra, Tam công tử cũng chỉ là vừa lúc khiến cho Vương gia bọn họ hứng thú thôi.

Người gần nhất làm hắn cảm thấy hứng thú, cỏ trên mộ đã mọc cao ba trượng.

Cao quản sự lắc lắc đầu.

Tiết Phóng Ly lại đem một đồ vật nhỏ ném qua đi: "Cái này trai tước cũng cùng nhau đưa đi."

Đồ vật từ trong cung ra, hiếm lạ như thế nào hắn cũng chẳng hứng thú lắm, Cao quản sự nhận lấy đồ bắt đầu lu bù phân chia công việc, Tiết Tòng Quân nghe không nổi nữa, tâm của gã giờ đau như đao cắt.

Đều cho đồ quê mùa kia.

Hạ lễ của phụ hoàng cùng trai tước của gã, đều cho đồ quê mùa kia.

Gã sao lại chua xót như vậy.

Tiết Tòng Quân bước đi vội vàng mà rời khỏi Ly vương phủ, gã càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng không cam lòng, vò đầu bứt tóc, Tiết Tòng Quân quyết định ngày mai đi ăn vạ Giang Quyện.

Đương nhiên, mới bị hung hăng mà thu thập xong, Tiết Tòng Quân không dám làm cái gì lộ liễu, gã chỉ có một ước mơ nhỏ bé.

—— cùng trai tước của gã gặp lại lần nữa.

Có thể sờ một chút, thì càng tốt.

Huhuhu.

Giang Quyện bị đưa về phòng.

Ly Vương phủ rất lớn, Giang Quyện đi theo người hầu rẽ trái rẽ phải, xuyên qua hành lang gấp khúc lại đi qua hồ nước, đi lú cả người, căn bản không nhớ được đường.

Người hầu vừa đẩy của, đã có thanh âm vội vàng nói tới, lo lắng không thôi hỏi Giang Quyện: "Công tử, người không sao chứ?"

Giọng nói nàng rất quen tai, Giang Quyện nhìn vài lần, nhận ra là nha hoàn xin tha cho y khi mới tỉnh lại. Giang Quyện suy nghĩ một chút, nha hoàn này hẳn là Lan Đình, "Giang Quyện" lúc còn ở nông thôn với ông ngoại, Lan Đình đã đi theo bên người hắn.

Người hầu đem đưa y tới nơi xong thì đóng cửa phòng lại, Giang Quyện lắc đầu trả lời: "Ta không sao."

Nhưng Lan Đình nghe xong, vẫn là lo lắng không thôi: "Công tử đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy."

Nói tới đây, tâm tình Lan Đình lại trầm xuống: "Lão gia đến việc đưa thêm người qua đây chăm sóc công tử cũng không muốn."

Nam tử thành hôn, tuy rằng không cầu kì mấy cái gì mà của hồi môn, nhưng nhiều ít cũng muốn có thêm vài người trong nhà tới, Giang thượng thư thế mà cái này cũng miễn, ông chỉ sai Lan Đình thu dọn tốt đồ đạc quần áo của Giang Quyện mang sang đây, nói là thành hôn, không bằng nói là tiễn nợ đi.

Giang Quyện không quan tâm mấy cái này lắm, y đang có nghi hoặc nên tiện hỏi Lan Đình luôn: "Ngươi có biết Ly vương là dạng người gì không?"

Lan Đình cũng là cùng y từ nông thôn tới, đương nhiên không biết, nhưng vẫn nghe được một chút lời đồn về Ly vương, nàng nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói...... Vương gia hung ác tàn bạo, vô duyên vô cớ giết qua rất nhiều người."

So với trong sách miêu tả rất giống, nhưng Giang Quyện vẫn thấy mờ mịt.

Thái độ của Ly vương hôm nay rất tốt, không chỉ quan tâm đến suy nghĩ của y, thậm chí lúc y bị vu oan, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng y —— Giang Quyện nói: "Nhưng ta cảm thấy hắn là người tốt."

Lan Đình "A" một tiếng, Giang Quyện nhịn không được suy đoán: "Hắn bị nói thành đáng sợ như vậy có khi nào là đồn nhầm không?"

Lan Đình biết thế nào được, nàng không chắc chắn lắm mà nói: "Có thể?"

Giang Quyện nghĩ tới nghĩ lui, trong nguyên văn, Ly vương được nhắc tới quá ít, hắn thậm chí còn không chính thức lên sàn diễn, cho nên tìm hiểu được Ly vương thật sự là người như thế nào là không có khả năng.

Có lẽ, hắn thật sự bị người ta đồn bậy đồn bạ?

Cao quản sự đứng ngoài đang tính gõ cửa sửng sốt.

Người tốt?

Vương gia của bọn họ?

Cao quản sự: "?"

Biểu tình trên mặt lão có một vết nứt.

Một lúc lâu sau, Cao quản sự tâm tình phức tạp gõ cửa, Lan Đình vội vàng mở ra, Cao quản sự cung kính nói: "Vương phi, Vương gia sai nô tài đem tới mấy rương hạ lễ, Vương phi cứ tùy ý sử dụng."

Nói xong, lão đem danh sách quà tặng dâng lên: "Vương phi cứ nhìn theo rồi kiểm tra."

Giang Quyện cúi đầu thấy danh sách quà tặng dày kín toàn chữ là chữ, y miễn cưỡng nhận ra một vài món đồ.

Phỉ thúy hoa sen.

Bích tỉ cẩm lý.

San hô thúy linh điểu.

Ngọc ngó sen trụy.

......

Giang Quyện: "?"

Có vẻ giống mấy món được trưng bày trong bảo tàng.

Y nhìn sang rương đồ, trong qua trình vận chuyển một rương bị bung khóa, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng xanh ngọc tỏa ra, mắt Giang Quyện sắp bị màu xanh quyền quý này chiếu mù rồi.

Quá quý trọng, Giang Quyện không dám nhận, y vội vàng lắc đầu: "Ta không cần, tất cả đều không, ngươi cất về đi"

Cao quản sự nhìn y vài cái, cười khổ: "Vương phi người làm vậy khiến nô tài rất khó xử. Đồ là Vương gia mang tới, nếu trả về chịu tội chính là nô tài."

Giang Quyện do sự một lát, hình như trực tiếp trả về đúng là không được lễ phép lắm, y đánh phải nói: "Vậy đem cất tạm trước đi."

Cao quản sự gật đầu, lại nói: "Buổi tối Vương gia bị ho rất nặng, sợ ảnh hưởng tới Vương phi nghỉ ngơi, đêm nay...... Vương phi không cần chờ Vương gia trở về phòng."

Giang Quyện một chút cũng không bất ngờ.

Trong tiểu thuyết cũng viết như vậy, thụ chính cùng Ly vương cũng ngủ chia phòng.

"Đúng rồi, Vương gia còn sai nô tài chuyển lời một việc." Cao quản sự nói: "Sáng sớm ngày mai, Vương phi cần cùng Vương gia tiến cung diện thánh."

"Tốt, ta đã biết."

Bàn giao mọi thứ xong, Cao quản sự cũng không ở lại, hành lễ xong là đi. Giang Quyện cầm danh sách quà tặng tiếp tục xem, càng xem càng cảm thấy suy đoán của chính mình là đúng.

Ly vương thật sự là người tốt mà.

Giúp y nhiều như vậy, còn đưa rất nhiều bảo vật sang.

Nhưng mà theo cốt truyện thì ngày mai Ly vương đã qua đời rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Quyện không xem nổi danh sách quà tặng nữa.

Y nhớ Ly vương qua đời là do phát bệnh, ngự y tới kịp nhưng cũng không cứu nổi hắn.

Giang Quyện thở dài, đột nhiên có chút không đành lòng.

Thế nhưng y cũng không giúp được gì hết.

Giang Quyện hạ quyết tâm.

Về sau mỗi lần đến ngày giỗ sẽ đốt cho Tiết Phóng Ly thêm mấy xấp tiền, khiến hắn trở thành Quỷ vương có tiền nhất địa phủ.

Tác giả có lời muốn nói: Vương gia: Cảm ơn, thật sự không cần.