Muôn Vàn Tinh Quang

Chương 6



Editor: Vaan

====================

Lúc đến sườn núi, đoàn phim đã hoàn thành tốt việc chuẩn bị.

Tả Vi thấy Cố Đình và Cát Binh đang nói chuyện, Cát Binh không ngừng di chuyển chỉ đông chỉ tây như đang giới thiệu đoàn phim cho đối phương, Cố Đình thường chỉ gật gật đầu mỉm cười.

Trong ấn tượng của cô, anh vẫn luôn nho nhã lễ độ như vậy, thế nhưng chỉ sợ đằng sau khuôn mặt này sẽ không ôn hòa giống vẻ ngoài.

Có lẽ vì muốn hình tượng của mình tốt hơn, cho nên Tả Vi không giống một số người sẽ chủ động tiếp cận anh rồi nhân cơ hội đóng cảnh hôn NG nhiều lần, điều đó sẽ khiến người khác giễu cợt bản thân cô là đang "ăn đậu hủ" của vị ảnh đế này, bởi thế cô càng cách xa anh càng tốt

Ngồi trên ghế gập, cô hơi thở dốc

Hàn Tử Dương thấy cô liền hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"

Tuy rằng người này có chút rảnh rỗi nhưng khác với Anne, anh ta thật sự tốt hơn nhiều, hỏi thăm cũng không giả dối như vậy, Tả Vi gật gật đầu: "Tốt hơn rồi, chỉ là đi lên tới đây trời thật sự rất nóng, có chút mệt"

"Cô nên rèn luyện thêm" Hàn Tử Dương nhìn trên dưới cô một lát "Hay lần tới chúng ta cùng đi chạy bộ không?"

Tả Vi liếc xéo anh ta: "Gần đây có vẻ bên anh rất yên ắng nên anh muốn tạo ra chút tai tiếng à?"

Hàn Tử Dương cười khẽ: "Bị cô nhìn ra rồi, kỳ thật nếu hai chúng ta truyền ra một chút tai tiếng, đối với cô cũng không có hại, không phải sao?"

"Bình tĩnh đi, anh quay lại nhìn xem người đại diện của anh kìa, người đại diện của anh trừng mắt lớn đến mức thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt ra ngoài, làm ơn tha cho tôi dùm!" Tả Vi phất tay "Diễn xuất của anh với Anne tiểu thư còn kém nhau không nhiều lắm, hãy tiếp tục tập tành đóng phim cho tốt vào"

Trước kia cả hai người bọn họ bị tung ảnh cho là đang hẹn hò thế nên sau đó liền truyền ra tiếng xấu, đây đều là do bọn paparazzi ban tặng. Chỉ cần hai bên là nam và nữ minh tinh, không cần biết là đi ăn cơm, tản bộ, mua đồ hay gặp nhau nói ba bốn câu thì mọi việc liền có thể cải biên thành một câu chuyện tình dài

Ăn cơm thôi cũng thật không dễ dàng gì!

Nhắc tới Anne, Hàn Tử Dương như có chút xấu hổ, ngồi xuống bên cạnh Tả Vi nói: "Cô nhìn Cố Đình xem? Tôi nghe bọn họ nói chuyện hình như là anh ta đến đây là để học tập thêm diễn xuất."

Tả Vi nhướng mày: "Anh ấy muốn đóng phim điện ảnh á? Ừm đúng rồi, năm ngoái đây anh ta cũng mới có phòng làm việc cho chính mình."

Tả Vi có chút hâm mộ.

Cũng không biết khi nào chính mình mới có thể đi đến được bước này đâu.

Đang nói chuyện thì Cát Binh gọi đến chuẩn bị quay, Tả Vi và Hàn Tử Dương đồng thời đứng lên

Cốt truyện《 Sau Lưng 》được tiến hành ở nơi này là phân đoạn bạn trai Triệu Dĩnh được bạn bè mời tới Phượng Phi Sơn chơi, Đổng Na cũng đi theo.

Sườn núi Phượng Phi* có tòa cổ trạch*, cũng được coi là khách sạn, trông cũng có chút đặc biệt, tòa cổ trạch này được bảo lưu theo phong cách thời dân quốc, tuy rằng thường thường hay nghe lời đồn rằng bên trong có quỷ, nhưng cũng không xảy ra việc gì quá lớn, ngược lại trên tầng cao của khách sạn có một tấm màng che khá thần bí. Mà bạn trai Hạo Thành của Triệu Dĩnh lại thích thám hiểm, lần này cùng vài người bạn đến đây du ngoạn, bọn họ không chút do dự ở tại nơi này.

(*)Sườn núi Phượng Phi: Phượng Phi Sơn là đã bao gồm cả từ núi, nhưng ở bản convert để là "sườn núi Phượng Phi sơn" nên mình xin phép lược từ sơn, vì nó = nghĩa với từ núi.

(*)Tòa cổ trạch: nhà cổ ngày xưa, đại khái hình dung là những ngôi nhà ngày xưa thời dân quốc mà các bạn hay xem phim

Chuyện xưa, thật sự bắt đầu rồi.

Đêm tối dần buông, lửa trại trở nên sáng ngời, khuôn mặt những người trẻ vui sướng, hầu hết đều không ngăn được cảm giác nhiệt huyết dâng trào, bỗng dưng một người bạn của Hạo Thành lại bất ngờ chết ly kỳ, Triệu Dĩnh lo lắng cho chị gái, cô ta dẫm lên câu thang cũ nát chạy.

Tóc tai cô ta tán loạn, trong miệng kêu Na Na không ngừng, ánh mắt bàng hoàng, giống như phía sau có người cầm đao đuổi theo, tóc cô ta ướt đẫm mồ hôi, cầu thang đột nhiên răng rắc một tiếng, cô ta dẫm chân ra sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Cả người Triệu Dĩnh phát run, điên cuồng vọt tới lầu hai, cao giọng kêu tên Hạo Thành.

Thế nhưng buổi tối hắn uống nhiều rượu, vẫn luôn ngủ mê man.

Cái đèn kiểu cũ ở hiên hàng rào rung lắc, phát ra chút ánh sáng.

Cô ta mơ hồ nghe thấy một tiếng hát ưu nhã, có chút từ tính, đó là bài Dạ Lai Hương.

Tay Triệu Dĩnh ôm ngực, đi lên lầu 3, run giọng nói: "Na Na, Na Na, chị có nghe thấy không, chị xuống dưới đây mau, chờ hừng đông chúng ta liền trở về."

Không thấy chị gái nhát gan đâu, có lẽ nào đột nhiên xuất hiện thảm kịch nên sợ tới mức chạy trốn tới trên lầu.

Cô rốt cuộc đi đâu vậy?

Triệu Dĩnh căng da đầu tìm kiếm.

Trên thang lầu phát ra một âm thanh "Khanh khách" rất nhỏ, giống như có người đang chậm rãi đi xuống, nhưng cũng không giống tiếng bước chân, Triệu Dĩnh cảm giác được một nỗi sợ hãi lớn, cảm giác này làm bước chân cô ta bất động.

Một người từ phía trên bò xuống dưới, tóc đen nhánh phủ ở hai bên sườn, tóc thẳng kéo dài tới trên mặt đất, sắc cô mặt trắng bệch, đôi mắt chảy huyết lệ*, miệng nứt lớn, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

(*) huyết lệ: máu chảy từ mắt

"Tiểu Dĩnh" - người cô như cái thây khô đã chết tận vài thập niên, yết hầu nghẹn ngào, vừa phát ra âm thanh, Đổng Na đã vươn một bàn tay, bàn tay còn lại vẫn chống ở thang lầu thượng, "Tiểu Dĩnh......"

Trong ánh mắt cô lóe lên ánh sáng quỷ dị, đồng tử màu đen sâu như một cái ao, thêm màu trắng màu đỏ phụ trợ, cả người giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, bộ dáng như kiểu chỉ cần Triệu Dĩnh trả lời lại một tiếng là cô có thể nhào lên đem cô ta đang sống sờ sờ cắn nuốt.

Triệu Dĩnh đối diện cùng nàng, đột nhiên sinh ra sợ hãi, không tự chủ được lùi về sau, giọng run run nói: "Cô......"

Chữ vừa ra khỏi miệng, Anne sắc mặt đỏ bừng.

Thế nhưng cô lại đọc sai lời kịch!

Thật sự là Tả Vi diễn quá thấm, làm cô ta nhớ tới khi còn nhỏ xem qua những hình ảnh đáng sợ, nếu không phải khi đóng phim đặt lí trí ở trên hết, cô ta đã sớm quên sạch lời thoại.

Đối mặt với ánh mắt mọi người, cô ta quay đầu xin lỗi nói: "Thực xin lỗi đạo diễn."

"Quay lại lần nữa."

Anne còn tốt chứ Tả Vi đã có chút thảm, cô chạy lên thang trên rồi lại phải từ thang trên chậm rãi bò xuống, đừng nói chi đến cái cầu thang này quá cũ nát, cô chỉ e sợ bản thân sẽ bị quăng ngã. Cuối cùng lúc này Anne lại NG.

Hai lần NG, kỳ thật là chuyện bình thường, chỉ là Anne người này từ trước đến nay rất hay tự phụ, cô ta diễn chung với Tả Vi, cho đến bây giờ Tả Vi còn chưa NG lần nào, thế mà hiện tại cô ta lại phạm vào những lỗi nhỏ thế này!!

Vì áp lực tâm lý, nhiều lần cô ta đều biểu hiện không quá tự nhiên, sợ hãi quá mức, vẫn luôn diễn đến lần thứ bảy mới thành công.

Cát Binh kêu dừng.

Đầu Tả Vi đều có chút mông lung, cô bắt lấy tay vịn cầu thang, chậm rãi đi xuống.

Cát Binh khó có lúc cười, nói với cô: "Vất vả rồi."

Sắc mặt Anne lập tức rất khó coi, trợ lí Giang Tiểu Viện đau lòng thay cho cô ta, lấy nước cho cô ta uống, rồi hướng Tả Vi trợn mắt trắng, ghét bỏ cô đoạt hào quang minh tinh nhà mình.

Tả Vi không nhìn thấy, hơi hơi híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi xoa huyệt thái dương.

Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng Cố Đình: "Còn cần dầu không?"

Anh dọa cô nhảy dựng: "Cố...Cố lão sư."

Đôi mắt mở to giống như một cái hồ ngập nước động lòng người.

Cố Đình nói: "Tôi thấy cô có vẻ không thoải mái."

"Hơi đau đầu......" Tả Vi mới vừa nói một câu, theo bản năng phát hiện ra câu nói này nói ra có chút khiến người khác hiểu lầm cô đang bất mãn với Anne, lại sửa lời nói, "Không có gì, tôi nghỉ ngơi một lát là tốt thôi."

"Hồi nãy tôi đã xem qua cô diễn, ngũ quan của cô rất thích hợp đóng phim điện ảnh."

Khuôn mặt Tả Vi rất hoa lệ, mơ hồ toát lên dung mạo của ba cô kết hợp với dung mạo của mẹ là nét đẹp nhu hòa của những cô gái đến từ Giang Nam, tổng thể của cô quả thật rất hấp dẫn người khác.

Đối với việc bỗng dưng Cố ảnh đế lại khen cô, Tả Vi có chút không biết làm sao.

Cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng.

Khóe miệng Cố Đình cong cong, Tả Vi thế mà lại xấu hổ, anh cảm thấy điều này thật thú vị: "Làm diễn viên vẫn là phải chuyên nghiệp một chút, chuyện quá khứ không cần để ở trong lòng."

Tả Vi mặt đỏ, cô nhẹ giọng nói: "Cũng không phải, Cố lão sư, chỉ là tôi không biết nói cái gì."

Đúng thật là không biết mà.

Cô cũng chẳng rõ tại sao Cố Đình đến đây chủ động nói chuyện.

Chẳng lẽ là xuất phát từ tình cảm của tiền bối đối với hậu bối?

Bọn họ cùng công ty với nhau, thế nhưng địa vị một người ở trên, một người như tụt sâu dưới mặt đất.

Lúc cô còn đang suy nghĩ, Cố Đình nói: "Vừa rồi cô diễn không tồi."

Từ góc độ trên cao mà anh xem thập phần kinh dị, mặc kệ là tứ chi, ngũ quan hay lời kịch, cô đều nắm chắc rất tốt, Cát Binh cũng rất vừa lòng.

Tả Vi khiêm tốn: "Công lao của chuyên viên trang điểm, tôi chỉ cần trừng mắt là được."

Cố Đình nhẹ giọng cười rộ lên: "Vậy cô cảm thấy chỗ nào cần kỹ thuật diễn cao nhất."

"Đoạn sau của cốt truyện, gần với phần cuối ấy." Nói xong lời này, cô không nhịn được bật máy quay đĩa, "Không giống như lúc nãy cả mặt đều sẽ nhuộm màu hóa trang, phân cảnh cuối khuôn mặt đều sạch sẽ gọn gàng, ngay cả một biểu cảm nhỏ cũng phải diễn cho đúng. "

Cố Đình hiểu cô đang nói đến điều gì, gật gật đầu.

Bọn họ nói chuyện hăng say mà không biết tại một góc nào đó luôn có những ánh mắt như bùng bổ đang nhìn qua đây tới vài chục lần.

Giang Tiểu Viện nhíu mày, nói với Anne: "Không nhìn ra đấy, Tả Vi này thật thủ đoạn, mới đây thôi mà đã thu hút được Cố ảnh đế, khó trách lại hợp với vai diễn nữ độc ác như vậy, thật chẳng có gì bất ngờ."

Anne hừ mũi nhẹ một tiếng.

Cô ta còn vì chuyện vừa rồi làm cho ảo não.

Nếu hồi nãy bản thân cô ta tập trung một tí, chắc chắn sẽ không NG!!

Cố Đình nói chuyện một lát mới đứng dậy, người đại diện Khổng Kỳ Lực kinh dị nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói: "Đừng có nói với tớ, cậu coi trọng Tả Vi kia."

Vừa rồi trên đường tới, hắn đã cho người đưa dầu cù là đến!

Khổng Kỳ Lực là người đại diện của Cố Đình cũng là bạn tốt của vị ảnh đế này, lúc sau hai người mới hợp tác, có thể nói là châu liên bích hợp, mấy năm nay cả một đường dài hắn đã đưa Cố Đình đến vị trí ngày hôm nay.

Hai người không có gì giấu nhau.

Đối với gu của Cố Đình, Khổng Kỳ Lực rất rõ.

Theo lý thuyết, đối với Tả Vi sẽ không có hứng thú.

Tuy nhiên cũng khó nói, từ lúc Cố Đình chia tay bạn gái trước đã ba năm anh không bàn tới chuyện yêu đương, đàn ông ấy, luôn có nhu cầu tùy thời điểm.

Chưa chắc sẽ không coi trọng cô gái trẻ này, kỳ thật hai bên kém nhau đến 7 tuổi.

Cố Đình nhướng mày: "Cậu cảm thấy tớ sẽ ở chỗ này tán tỉnh con gái nhà người ta ư?"

Khổng Kỳ Lực nói: "Chẳng lẽ không phải? Đứng nói chỉ vì cô ấy cùng công ty với cậu, cậu cũng đâu cần chiếu cố cô ấy đến vậy hả?"

"Tớ là đang quan sát cô ấy." Cố Đình nhàn nhạt nói, "Tớ cảm thấy cô ấy rất thích hợp diễn vai nữ chính trong phim mới sắp tới của tớ."

Khổng Kỳ Lực trừng mắt: "Nhanh như vậy!"

Lừa quỷ chắc?

Tuy rằng Cố Đình đã tính toán sau này sẽ tiếp tục đóng phim điện ảnh, ngàn chọn vạn tuyển* đã tìm được kịch bản vừa lòng, anh cũng đang rất muốn quay nhanh chóng thế nhưng ít nhất cũng phải đến một hai năm sau mới quay được.

(*)ngàn chọn vạn tuyển: nhiều lần lựa chọn

Rốt cuộc đang lừa ai đây trời!

Khổng Kỳ Lực nói: "Chuyện khác tớ mặc kệ, tạm thời nơi này không có paparazzi, về sau cậu chú ý chút, đừng nói chuyện loạn với người khác sẽ truyền tai tiếng, ảnh hưởng thanh danh."

Cố Đình nhướng mày: "Còn cần cậu nói?"

Trên mặt anh đã có chút không kiên nhẫn.

Khổng Kỳ Lực không nói nữa.

Người ngoài cho rằng sống chung với Cố Đình rất tốt, cho rằng anh rất giống thiên thần, từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, anh ta rất rõ tính của Cố Đình, hiện tại chỉ là Cố ảnh đế của chúng ta đang thu liễm lại thôi.

~~~

Buổi sáng, Tả Vi bị chuông điện thoại đánh thức, ấn phím trả lời, Lâm Nhã Đồng vừa bắt máy đã nói: "Chuyện gì mà em lại bị người ta chụp loại ảnh này? Fan Hàn Tử Dương đều đang mắng em, làm thế nào em lại đi trêu chọc đến Hàn Tử Dương, fan anh ta đều là chó điên!"

Tả Vi còn đang mơ mơ màng màng, mơ hồ nhớ lại tối hôm qua sau khi kết thúc công việc, bọn họ liền ở tại khách sạn phượng phi sơn, sau đó lúc cô đi thang lầu mén chút nữa ngã, vừa lúc Hàn Tử Dương ở bên cạnh đỡ cô một chút mà thôi.

Lâm Nhã Đồng nói chính là cái này sao?

Ai chụp cơ?

====================