Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 10



14

Vết thương vô tình bị nhiễm trùng, ta sốt cao vài ngày liên tục, vừa uể oải vừa thèm ăn.

Mặc dù đói, nhưng không ăn được một miếng nào.

Bụng đói kêu vang, ta kéo theo cái chân què, ngã xuống giường hoài nghi về cuộc đời.

Kỳ Nguyên đi vào.

Hai mắt ta trống rỗng: "Đừng mang cơm cho ta, ta không ăn nổi."

Hắn giống như ảo thuật biến ra một hộp đồ ngọt, còn có ba hạt mơ: "Nếm thử cái này đi.”

Ta cả kinh lập tức ngồi dậy: "Ngươi lấy tiền ở đâu ra vậy?"

Đầu tiên, cả hai bọn ta đều nghèo.

Thứ hai, hương khói của ngôi miếu này vốn không thịnh, sau khi thu nhận thêm hai kẻ nghèo như bọn ta, thì đã nghèo càng thêm tàn.

"Mấy ngày nay sau khi nàng ngủ ta sẽ đi lên núi đốn củi, kiếm được một ít tiền, vừa lúc hôm nay bọn họ xuống núi mua đồ, nên ta đã nhờ họ mua nó."

Ta đờ đẫn chớp chớp đôi mắt.

Ngày xưa ở hoàng cung, đã quen với cuộc sống mặc vàng đeo ngọc, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy thứ đồ ngọt đóng hộp này đáng giá bao nhiêu, nhưng mà hiện tại, nó lại đặc biệt xa xỉ.

Hắn véo mặt ta: "Nàng bệnh nên bị đắng miệng, ăn chút đồ ngọt, sẽ thoải mái hơn một chút.”

Đáy lòng ta có cảm xúc mãnh liệt đang bắt đầu dâng lên.

Có lẽ khi bị bệnh người ta sẽ trở nên yếu đuối hơn, vì vậy sẽ có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào những người ở bên cạnh vào lúc đó.

15

Sau khi chữa khỏi vết thương, bọn ta rời khỏi ngôi miếu và chuẩn bị lên đường trở về kinh thành.

Tất cả mọi người đều cho rằng thái tử và hoàng hậu không may rơi xuống vách núi chết trên đường đi săn.

Kinh thành quả thực sắp lật trời.

Hoàng đế bệnh nặng, trong lúc đau buồn mọi người còn phải nhanh chóng lập thái tử mới để ổn định thế cục.

Tranh đấu ác liệt nhất, theo thứ tự là Dục vương của Thục phi, Thụy vương của Hiền phi và Tấn vương của Chấn phi.

Mắt thấy hoàng đế đã sắp không cầm cự được, thế lực tứ phương mài dao kèng kẹc, sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.

Bọn họ lo bọn ta còn chưa chết nên vẫn đang âm thầm quan sát trong tối, chờ bọn ta trở về liền một lưới bắt hết rồi giết, vì thế phái người ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt ở cửa thành.

Bất kể là vào thành hay là ra khỏi thành, đều phải dừng lại, chờ đến khi quan binh kiểm tra xong mới có thể thả ra.

Để trà trộn vào, hắn đề nghị rằng bọn ta có thể giả vờ là một cặp phu thê ăn xin.

Chờ đã, phu thê?

Hắn cũng ngẩn người, nhìn ta chằm chằm: "Chỉ là diễn kịch thôi."

“Ồ, ừm.”

Là ta suy nghĩ nhiều rồi.