Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 127: Phiên ngoại 13: Song trọng sinh (Du x Uyển)



Lời nàng nói khiến các trưởng bối đều khiếp sợ, sau vài giây an tịch, các trưởng bối không khỏi khe khẽ nói nhỏ vài câu.

Sau đó, đại bá của Tần Uyển nói: "A Uyển, tài học của công tử Đường gia kia đúng là rất tốt, nhưng cạnh cửa lại hơi thấp, nếu con gả qua e là phải chịu ủy khuất."

"Đúng vậy." Tần Tu cũng phụ họa, "Con còn nhỏ, đừng có nghĩ hôn sự quá đơn giản, môn đăng hộ đối vẫn tốt hơn."

Tần lão thừa tướng không nói gì, lặng lẽ xoay chuỗi Phật châu trong tay.

Tần Uyển nghiêng đầu nhìn phụ thân: "Cha, tuy Đường gia không tính là hiển hách như cũng không phải nhà nghèo, huống hồ con còn có của hồi môn của mình, cuộc sống sẽ không quá tệ."

Tần Tu lắc đầu: "Của hồi môn của con đương nhiên phong phú, nhưng đó là chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, nào có cô nương nhà ai gả đi còn dựa vào của hồi môn của mình để sống?"

Tần Uyển phản bác: "Ca ca Đường gia có tài học, tính tình lại tốt, tương lai chắc chắn có tiền đồ."

Tần lão thừa tướng vẫn không nói gì cứu như nghe họ cãi cọ, lại như đang suy nghĩ chuyện của chính mình.

Tần Lục phu nhân cũng khuyên nữ nhi: "Chuyện tiền đồ trừ khi ở ngay trước mắt, nếu không sao có thể nói được? Khoa khảo, làm quan đều phải xem bản lĩnh và vận khí, nếu nó có chút của cải thì còn có thể bảo đảm, nhưng Đường gia..."

Tần Uyển nhìn bà: "Khi nãy nhắc tới vương phủ, tướng quân phủ, thượng thư phủ, nhà bọn họ đúng là có của cải hùng hậu, nhưng nếu họ muốn nạp thiết, nhà chúng ta ngăn cản được không? Còn Đường gia thì có tình cảm sư sinh với tổ phụ, dù gì cũng phải cho mặt mũi. Hơn nữa con và mấy vị công tử kia không có tình cảm, sau khi thành hôn ngày tháng sẽ thế nào cũng chưa biết, con và ca ca Đường gia tính ra là hiểu tận gốc rễ, chàng ấy sẽ không đối xử tệ bạc với con."

"Sao con biết nó sẽ không đối xử tệ bạc với con?" Là phụ thân, Tần Tu có hơi nóng nảy, "Hai đứa hiện giờ là bằng hữu chơi chung, đương nhiên ngày ngày đều vui vẻ. Nhưng sau khi kết hôn vấn đề củi gạo mắm muối..."

"Nếu A Uyển đã thích thì theo ý nó đi." Tần lão thừa tướng đột nhiên lên tiếng.

Trong phòng lập tức an tĩnh, Tần Tu kinh ngạc: "Cha..."

Tần lão thừa tướng thở dài: "Môn đăng hộ đối đương nhiên tốt, nhưng gả thấp cũng có chỗ tốt của gả thấp. Tần gia chúng ta trâm anh nhiều thế hệ, Đường gia dù có tiền đồ nhưng chúng ta vẫn áp chế được, sau này nếu A Uyển ở Đường gia bị ủy khuất, chúng ta có thể gióng trống khua chiêng chống lưng cho nó, còn với vương phủ thì dù thế nào cũng phải nể mặt."

Lời này là thật, nhưng thật ra chỉ để thuyết phục mấy nhi tử, trong lòng ông vẫn chưa nghĩ được cách áp chế Đường gia thế nào.

Một người nếu đã trải qua sinh tử, trải qua cảnh toàn bộ gia tộc bị hủy thì mọi chuyện đều suy nghĩ cẩn thận. Trong mắt ông, dù A Uyển gả cho ai, sống tốt thì tốt, sống không tốt thì hòa li. Với cạnh cửa của Tần gia, cho dù cả đời A Uyển không gả cũng có thể cẩm y ngọc thực.

Huống hồ, chính A Uyển lựa chọn Đường gia.

Tần lão thừa tướng nghĩ: Đây có lẽ là duyên phận.

Có lẽ vì chết một cách oan ức, sau khi chết hồn phách của ông du đãng trên thế gian nhiều năm, nhìn Từ gia mạo hiểm cứu đứa cháu gái nhỏ này của mình, cũng thấy Đường gia vì tranh thị phi giúp Tần gia mà rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

Ông còn phải trơ mắt nhìn đứa cháu gái này xưa hay làm nũng trong lòng phu thê họ vào cung báo thù, cuối cùng khiến giang sơn Đại Ngụy thay tên đổi họ, bản thân lại cô độc hết đời.

Cho nên sống lại đời này, ông sẽ không đưa ra lựa chọn như trước. Ông muốn Tần gia bình an, càng muốn đứa cháu gái này có cuộc sống vô lo vô nghĩ. Người làm tổ phụ này nhất định phải che mưa chắn gió cho nàng.

Với Đường Du, ông cũng cảm thấy áy náy. Không chỉ vì Đường gia, chủ yếu là vì rất nhiều năm sau, Đường Du là người che chở A Uyển. Cuối cùng hắn thậm chí còn chết vì A Uyển, A Uyển vì thế mà đau khổ cả đời.

Hiện giờ hai đứa bé có thể đến với nhau dù không có gút mắt, Tần lão thừa tướng nghĩ, đây chính là duyên phận.

Nghe lời ông nói mấy nhi tử con dâu đều rơi vào trầm mặc. Ông là thừa tướng đương triều, còn là chủ một nhà, ở nhà nói một không hai. Hơn nữa những lời đó đúng là có chút đạo lý, mọi người thoáng dao động, nhìn nhau.

Tần lão thừa tướng vẫn xoay Phật châu trong tay, cân nhắc một hồi, nhìn Tần Tu: "Việc này chúng ta không gật đầu, Đường gia không dám thúc giục. Con làm phụ thân, hôm nào đi nói với Đường Hoành một tiếng, bảo họ chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu thân đi."

Tần Tu biết phụ thân đã quyết, không dám nói nhiều: "Vâng."

"Sính lễ..." Tần Lục phu nhân do dự, "Con dâu có câu này là thật, mong phụ thân đừng ngại con dâu khắc nghiệt. Sính lễ nghênh thú A Uyển chỉ sợ Đường gia không chuẩn bị nổi, đến lúc đó sợ là không khỏi xấu hổ."

"Không có gì phải xấu hổ cả." Tần lão thừa tướng lắc đầu, "Nhà chúng ta không phải bán nữ nhi kiếm tiền, sính lễ hay của hồi môn chỉ là theo tục lệ mà thôi. Nếu Đường gia không chuẩn bị nổi, chúng ta cùng hỗ trợ, dù gì trong đám tôn bối chỉ có một cô nương, cùng lắm thì cho nó thêm gấp hai gấp ba là được."

Mấy nhi tử và con dâu lại nhìn nhau, Tần Tu đứng dậy nói: "Ngày mai nhi tử sẽ đi gặp Đường Hoành."

"Ừ." Tần lão thừa tướng gật đầu, "Còn Đường Du... Hiện giờ nó đang ở trường tư đúng không? Ngày mai con kêu nó đến đây, ta có lời muốn nói với nó."

Vừa nghe tổ phụ muốn nói chuyện với Đường Du, Tần Uyển lập tức căng thẳng: "Tổ phụ muốn nói gì?"

Tần lão thừa tướng nhìn nàng, cười rộ: "Tiểu nha đầu nhà chúng ta còn chưa qua cửa đã che chở nhà chồng rồi sao? Yên tâm, gia gia của con không ăn thịt nó."

Tần Uyển đỏ mặt, chúng trưởng bối cũng cười, bầu không khí trở nên khoan khoái, lại hàn huyên vài câu, ai nấy tự về phòng của mình.

Hôn sự của Tần Uyển đã quyết định, ban đầu Tần Tu và phu nhân thấy quá qua loa, nhưng thấy Tần Uyển vui vẻ, cả hai không nói gì. Chủ yếu là Tần lão phu nhân cứ trách cứ phu quân, cho rằng ông ấy quyết đinh quá nhanh, sợ sau này sẽ có phiền phức.

"Có thể có phiền phức gì? Không thích nữa thì hòa li. Nếu A Uyển hòa ly về nhà ta cao hứng còn không kịp, cả nhà chúng ta tiếp tục sủng ái nó không tốt sao?" Tần lão thừa tướng cười nói.

Tần lão phu nhân trừng mắt, mắng ông cứ trù cháu gái.

Tần lão thừa tướng vui vẻ nghe thê tử mắng, về phòng liền cân nhắc chuyện gặp Đường Du.

Ông không ngây thơ đến mức nhìn Đường Du từng chết vì A Uyển mà khẳng định đời này Đường Du cũng một lòng với nàng. Con người mà, tính cách và sở thích đều trải qua móc nối, đời này Đường Du bình an trưởng thành, chỉ là một công tử bình thường, không thể trông cậy quá nhiều.

...

Chiều hôm sau, Đường Du vừa hạ khóa liền bị gã sai vặt trong phủ cản đường. Hai gã sai vặt khom người, nói thừa tướng muốn gặp hắn.

Đường Du vừa nghe liền biết không phải kiểm tra công khóa bình thường, mà là đi gặp riêng ông. Hắn đọc sách ở Tần phủ đã mấy tháng, chưa từng có chuyện này, vì thế không khỏi căng thẳng: "Không biết thừa tướng đại nhân có chuyện gì?"

Gã sai vặt đáp: "Công tử đi sẽ biết."

Đường Du tự hiểu không hỏi được gì, chỉ đành đi theo họ. Tới viên của thừa tướng, hắn thấy Tần Uyển ngồi dưới hành lang.

Nàng cũng thấy hắn, chỉ là không nói gì, liếc mắt nhìn vào phòng rồi nhìn hắn, làm mặt quỷ.

Thế này dù hắn có là con giun trong bụng nàng cũng không đoán được nàng có ý gì!

Đường Du bất lực, chỉ đành căng da đầu vào trong.

Tần lão thừa tướng ngồi trước án thư, thấy hắn tới, ngước mắt nói: "Ngồi đi."

Bên án thư có một ghế dựa, Đường Du nghe lời ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy rét run cả người, không dám hít thở mạnh.

Thấy hắn căng thẳng, Tần lão thừa tướng chỉ nhấp ngụm trà, nói: "Hôm qua chúng ta thương nghị hôn sự của A Uyển, A Uyển nói không phải ngươi nó sẽ không gả."

Đường Du giật mình, lập tức nói: "Cháu cũng không cưới ai ngoài nàng ấy."

Tần lão thừa tướng nhíu mày: "Lá gan của ngươi cũng to lắm. Ngươi biết đấy, ta chỉ có một đứa cháu gái, người trong kinh muốn cưới nó có rất nhiều, tâm tư lại khó nói. Hiện giờ nó muốn gả cho ngươi, ta cho phép, ta không quan tâm ngươi có tâm tư gì, nhưng nếu ngươi dám đối xử không tốt với nó... Ta dù có buông bỏ thanh danh đời này cũng sẽ lấy mạng ngươi."

"Vâng." Tần lão thừa tướng nói vậy trái lại giúp Đường Du bình tĩnh, hắn gằn từng chữ, "Nếu đại nhân chịu hứa gả A Uyển cho cháu, cháu sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ nàng ấy một đời bình an. Nếu có kẻ dám bắt nạt nàng ấy, bắt buộc phải qua cửa ải của cháu trước. Nếu cháu bạc đãi nàng ấy, cái mạng này của cháu là của địa nhân."

"Tốt!" Tần lão thừa tướng quan sát Đường Du, "Có điều quan trường chìm nổi khó đoán, nếu sau này ngươi có bất trắc gì, nó cũng sẽ đau khổ. Nếu ngươi muốn cưới nó, ta muốn ngươi không tham gia khoa cử, từ bỏ con đường làm quan, ngươi có chịu hay không?"

Đường Du ngẩn ra, rơi vào trầm mặc.

Thái độ của Tần lão thừa tướng trở nên nghiêm khắc: "Sao hả? Không chịu?"

"Không, cháu chịu, những thứ đó đều là hư danh, cháu không để ý." Đường Du thở dài, "Nhưng phụ mẫu chỉ có mình cháu là nhi tử, khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm. Nếu cháu cứ từ bỏ như vậy, tương lai một mình khổ thì thôi, còn sẽ khiến A Uyển phải cùng chịu khổ. Xin đại nhân đồng ý cho cháu thi khoa cửa, nếu có thể đậu, cháu chỉ mưu cầu một nơi xa thị phi, an ổn ở bên A Uyển cả đời."

Tần lão thừa tướng khẽ cười: "Sao ta biết ngươi sẽ không lật lòng?"

"Cháu viết chứng từ." Đường Du buột miệng thốt ra.

Hắn đáp nhanh đến mức như đưa ra lời thế. Tần lão thừa tướng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, lại thấy hắn hết sức chân thành, không che giấu gì cả.

Tần lão thừa tướng không khỏi hỏi lại: "Ngươi vốn không muốn làm quan sao? Tuổi còn trẻ mà không muốn thăng chức nhanh à?"

Ông vừa nói vừa quan sát thái độ của Đường Du.

Nếu Đường Du nói không muốn, ông không tin. Ông vẫn còn nhớ chuyện xin vào trường tư Tần gia đọc sách do chính Đường Du mở lời, nếu không phải tiền đồ, hắn xin điều đó làm gì?

Đường Du thẳng thắn thành khẩn đáp: "Cháu muốn. Nhưng việc gì cũng có nặng có nhẹ. Nếu bắt buộc phải lựa chọn lấy hay bỏ, với cháu A Uyển quan trọng hơn."