Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 55: Chó dữ



Lại qua ba ngày là đến mùng một tháng năm, thời điểm các phi tần đi thỉnh an.

Chỗ ở của Hoàng Hậu tại hành cung tên Phượng Hoàng Điện, là một trong những cung thất khí thế nhất trong hậu uyển, xét về cảnh trí không hề thua kém Thọ An Điện của Thái Hậu.

Vì cảnh trí đẹp như vậy, Hoàng Hậu nhân ngày này mời chúng phi ngồi uống trà trong sân. Trăm hoa trong đình viện đua nở, bên bàn đá, đình hóng gió, dưới hành lang đều có thể ngồi, các phi tần liền tốp ba tốp năm kết bạn ngồi xuống. Từ Tư Uyển đương nhiên tìm Oánh quý tần và Tư Yên ngồi chung, ba người ngồi bên bàn đá gần cửa điện, Tư Yên thấy son phấn cũng không che được mệt mỏi trên mặt nàng, đau lòng nói: "Tỷ tỷ phải chú ý sức khỏe, đừng để mệt quả."

Oánh quý tần vì biết chi tiết nên không sầu lo vấn đề này, chỉ cười hỏi: "Sao hả, tay nghề của bếp nhỏ chỗ ta không tệ đúng không? Bánh sơn tra kia hợp khẩu vị muội không?"

Nàng ấy cố ý cao giọng hơn ngày thường, thêm việc "người nghe cố ý", Sở Thư Nguyệt ở gần không nhịn được mà quay đầu.

Từ Tư Uyển cười đáp: "Ngon lắm, Thái Hậu nương nương cũng khen. Muội ăn đến không dừng được, nửa ngày mà không ăn là nhớ vị chua chua."

Hai mắt Oánh quý tần sáng lên: "Thèm ăn chua vậy à? Thế mỗi ngày ta sẽ mang cho muội nhiều một chút, cho muội ăn thật đã."

Hoàng Hậu nghe thế cũng nhìn qua, mắt phượng mỉm cười: "Mùa hè ăn uống thất thường, Thiến tần đừng ăn chua nhiều quá. Mọi việc cố quá sẽ phản tác dụng, coi chừng không tốt cho sức khỏe."

"Vâng, thần thiếp tạ nương nương quan tâm." Từ Tư Uyển rời ghế hành lễ.

Hoàng Hậu gật đầu: "Ngồi đi."

Cuộc tụ họp nhỏ kéo dài khoảng một canh giờ mới tan, mọi người rời khỏi cửa tiền viện Phượng Hoàng Điện, Oánh quý tần giữ tay nàng: "Hôm nay muội xin nghỉ với Thái Hậu chưa?"

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Thái Hậu nương nương vốn không hề gò bó muội. Hôm nay muội nói phải đi thỉnh an, bà ấy chủ động bảo muội không cần vội về, cứ đi dạo thưởng thức cảnh đẹp."

"Vậy thì tốt." Oánh quý tần gật đầu, "Thế ta đây đưa muội ra ngoài đi dạo một lát. Hai ngày trước ta tìm được một chỗ rất tốt, còn chưa nói với ai."

Dứt lời, nàng liền kéo tay Từ Tư Uyển muốn đi. Từ Tư Uyển sửng sốt: "Xuất cung? Việc này sao được!"

Oánh quý tần cười nói: "Đây là hành cung, không phải hoàng cung ở kinh thành. Chỉ cần ngự giá đến tránh nóng, trong phạm vi mấy chục dặm đều có thị vệ tuần tra, vì thế có thể ra ngoài một chút. Muội cứ yên tâm, nếu không có quy củ này, ta cũng không dám đi."

Từ Tư Uyển lúc này mới yên tâm, nghe lời đi cùng nàng ấy. Cuộc hội thoại theo gió bay đi, người không để trong lòng sẽ mặc nó lướt qua, kẻ để bụng đương nhiên sẽ lưu ý.

Qua nửa khắc, Từ Tư Uyển đã cùng Oánh quý tần ngồi xe ngựa rời khỏi cổng hành cung. Xe ngựa đi khoảng một khắc thì dừng lại trên đường núi.

Oánh quý tần kéo nàng đi bộ mấy trượng, rẽ vào chỗ ngoặt dưới chân núi, một con suối uốn lượn liền đập vào mắt. Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn, bật thốt lên khen: "A, đúng là chỗ tốt!"

Nơi này vốn là nàng nhờ Oánh quý tần tìm, ban đầu nàng nghĩ nơi này lớn như vậy, tìm một con suối chắc không có gì khó, không ngờ Oánh quý tần thật sự tìm được nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, cây cối theo gió lạnh phất phơ, dòng suối trong xanh thấy đáy, cá bơi lội tung tăng.

Hai người đi dọc theo bờ suối, vui vẻ trò chuyện, chủ yếu là khen cảnh đẹp, cuộc sống ở hành cung cũng thoải mái hơn hoàng cung trong kinh.

Chợt có một con chim tước bay lên, ở trong núi là điều thường thấy. Chim chóc lại nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện con chim ấy quá xinh đẹp.

Oánh quý tần nắm chặt tay nàng, không hề nhìn ra phía sau, chỉ cười nói: "Ta biết muội là người dễ tính, thường ngày không kêu khổ không than mệt, nhưng hầu bệnh rất vất vả. Muội phải tự đối tốt với chính mình, nếu rảnh thì ra ngoài đi dạo nhiều một chút, sức khỏe của bản thân mới là quan trọng nhất."

"Tỷ tỷ nói đúng." Từ Tư Uyển gật đầu, "Thật ra Thái Hậu nương nương không hề làm khó muội, ngược lại còn hay khuyên muội ra ngoài. Tỷ tỷ chọn nơi này muội rất thích, cách hành cung cũng không xa, sau này khi xế chiều không có việc gì làm, muội sẽ ra đây hít thở không khí." Nói rồi nàng liếc nhìn cá trong suối, trêu ghẹo, "Tiếc là muội không biết câu cá, nếu không chắc chắn đã có thu hoạch, có thể cùng tỷ tỷ ăn một bữa."

"Ai để ý mấy con cá này chứ!" Oánh quý tần hờn dỗi, "Mà muội đấy, gần đây ăn tôm cá được không? Nhớ phải hỏi thái y, đừng ăn lung tung."

Mỗi câu như thật như giả theo gió bay đi, nửa khắc sau, sâu một gốc đa cách đó mấy bước, một thân ảnh màu lam lặng lẽ xoay người, biến mất trong rừng cây.

Gió lại nổi lên

Trong Thanh Dao Điện, Ngọc phi nhàn nhã ngồi trên giường trà, tay lay động quạt tròn vẽ hoa hải đường. Sở quý nhân ngồi đối diện, Phương Như Lan ngồi một bên nhấp ngụm nước ô mai. Ba người vừa nghe hoạn quan vào bẩm báo, cùng im lặng, đợi hoạn quan kia đi rồi, Ngọc phi rầu rĩ nó: "Dò xét lâu như vậy, bây giờ xem như đã chắc chắn."

"Đúng thế." Phương Như Lan phụ họa, "Ngay cả Oánh quý tần cũng nói ả phải yêu quý chính mình, nếu không phải là vì hài tử thì vì cái gì? Hôm ấy nương nương cũng thấy, chúng ta vào điện, Thiến tần liền vội sai người mang điểm tâm xuống, cứ như sợ bị chúng ta thấy ả thích ăn chua vậy."

Sở Thư Nguyệt thầm tán đồng, bề ngoài không nói gì.

Kẻ bị Ngọc phi đẩy ra chịu chết quá nhiều, nàng ta không muốn trở thành một trong số đó. Phương Như Lan ngu ngốc lại hợp làm việc này.

Phương Như Lan không hề phát hiện, nàng ta dừng một chút, liền nói tiếp: "Nhưng ả đúng là cẩn thận, thế mà thần không biết quỷ không hay trốn tới chỗ Thái Hậu, khiến người ta muốn tìm một cơ hội cũng không có."

Ngọc phi nhíu mày: "Thái Hậu che chở ả mới là điều khiến người ta lo lắng. Theo lý mà nói, phi tần có thai xem như có công, phải công bố cho mọi người đều biết mới hạ ý chỉ tấn phong. Bây giờ thì hay rồi, Thái Hậu vừa che giấu thay ả, vừa tìm cớ khác cho ả tấn vị. Lần này nếu ả thật sự sinh hạ hoàng tử, Thái Hậu còn không nâng ả lên trời à?"

Sở Thư Nguyệt chỉ cẩn thận khuyên: "Nương nương chớ nóng vội. Nói đến cùng Nhị hoàng tử vẫn lớn tuổi hơn, còn lâu Thiến tần mới đuổi kịp thân phận tôn quý của nương nương. Dù được Thái Hậu cất nhắc, ả cũng không thể vượt qua nương nương."

Lời khuyên không có tác dụng như vậy chỉ càng khiến Ngọc phi phiền lòng. Nàng ta liếc nhìn Sở Thư Nguyệt, muốn nói lại thôi.

Phương Như Lan xem mặt đoán ý, lập tức nói: "Sở tỷ tỷ nói đúng. Có điều, việc hôm nay không phải cơ hội của chúng ta sao?" Nàng ta đứng dậy tiến lên mấy bước, hành lễ với Ngọc phi, "Thiến tần thích con suối nhỏ kia, nơi đó lại ở ngoài hành cung, sao nương nương không tìm cơ hội? Thần thiếp nguyện thay nương nương xử lý chuyện của Thiến tần."

Có lời này của Phương Như Lan, Sở Thư Nguyệt mới thả lỏng. Trong một năm vào cung này nàng sớm đã nhìn ra Ngọc phi chỉ muốn tay mình sạch sẽ, nếu có việc muốn làm, chỉ cần có kẻ tình nguyện ra mặt thay mình giải quyết, nàng ta đều không tiếc đó là ai.

Quả nhiên, Ngọc phi cười nói: "Ngươi có lòng." Nói rồi nàng ta nâng tay, ý bảo Phương Như Lan đứng dậy, "Nhưng Thiến tần là hồ ly, không phải người dễ bị tính kế, ngươi nhớ chú ý một chút. Tuy bổn cung bất mãn với ả, nhưng tỷ muội chúng ta đều phải bình an mới quan trọng, ngươi chớ vì nhất thời nóng vội mà tự kéo mình vào. Việc này làm không giải quyết được thì thôi, ngươi phải cẩn thận."

Phương Như Lan thụ sủng nhược kinh, hành lễ cảm tạ: "Tạ nương nương quan tâm. Thần thiếp chắc chắn sẽ dùng hết sức lực, tuyệt đối không để nương nương thất vọng."

Sở Thư Nguyệt nhíu mày, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, thầm nghĩ: Đúng là dễ bị dụ.

Ngọc phi chỉ mới nói dăm ba câu Phương Như Lan đã cho rằng Ngọc phi coi nàng ta là tỷ muội, cũng không tự nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu bản lĩnh.

Người như nàng ta nếu thật sự muốn bảo vệ, Ngọc Phi đã không giao nàng ta việc này.

Sở Thư Nguyệt thầm lắc đầu, lặng lẽ nhìn Phương Như Lan, lần đầu tiên thật lòng cầu khẩn cho nàng ta, hi vọng nàng ta có thể hoàn thành việc này mà không bị kéo xuống vũng bùn.

Nếu không, ngay cả đường sống nàng ta cũng không có.

...

Thọ An Điện, Từ Tư Uyển tận tâm tận lực hầu hạ Thái Hậu, sức khỏe của Thái Hậu quả thật tốt lên từng ngày. Thấy sắc mặt Thái Hậu tốt hơn, nàng bất ngờ phát hiện bản thân cũng vui, hoàn toàn không phải vì ngóng trông Thái Hậu khỏe lại, chỉ là vui vì công sức mấy ngày nay của mình không uổng phí.

Quan trọng hơn là sức khỏe tốt lên, người thoải mái nhất đương nhiên là Thái Hậu. Vì điều này, Thái Hậu sẽ càng nhớ tới điểm tốt của nàng.

Mà bắt đầu từ ngày ấy, Từ Tư Uyển cũng thường xuyên tới con suối nhỏ kia, chủ yếu là xế chiều. Theo chiều hôm buông xuống, trong núi rừng lại càng yên tĩnh.

Chiều nay nàng theo thường lệ ra ngoài hành cung, khi đến bên suối nhỏ, sắc trời chưa hoàn tối. Nàng đứng bên bờ, theo thường lệ nhận hộp đồ ăn đút cá ăn Hoa Thần đưa, không bao lâu thì cảm thấy lạnh, liền lệnh Hoa Thần về xe ngựa lấy xiêm y cho nàng.

Mấy hôm nay, ra ngoài nàng chỉ dẫn theo một mình Hoa Thần.

Hoa Thần đi rồi, xung quanh càng yên ắng. Tiếng gió cùng tiếng nước chảy hình như càng gần, Từ Tư Uyển đi vài bước, tìm một tảng đá lớn, dẫm lên rồi tiếp tục cho cá ăn.

Đứng trên đá cao, cá bên dưới đều được thu hết vào mắt.

Từ Tư Uyển vừa cho cá ăn vừa lặng lẽ nghe, chợt mơ hồ nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng vẫn làm như không nghe thấy.

Tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng đó hình như không phải tiếng người, mà là con thú lặng lẽ tiến gần con mồi.

Từ Tư Uyển giật mình, cùng lúc nghe Hoa Thần từ xa hét lớn: "Nương tử cẩn thận!"

Từ Tư Uyển xoay người. Dưới ánh trăng, một bóng đen bỗng lao tới, nàng sợ hãi lùi về sau, giày thêu trượt trên rêu xanh, toàn thân ngã xuống. Để tránh bị thương, nàng không nghĩ nhiều, theo bản năng trở tay đẩy đi. Chó dữ không đề phòng, bị đẩy ra, nhưng rất nhanh nó lần nữa tập kích.

Đáy lòng Từ Tư Uyển thầm kêu không tốt, tay sờ soạng dưới người, chạm được một hòn đá, cuống quít cầm lên. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng nhắm mắt lại, ném hòn đá tới, lập tức có một tiếng gào rống vang lên.

Nàng thở phào, mở mắt thì thấy chó dữ tuy đã ngã quỵ nhưng vẫn còn hơi thở, máu tươi từ trán chảy ra nhuộm đỏ bộ lông khiến nàng nhìn mà muốn buồn nôn. Nàng vội vàng lùi về sau, may mà dòng suối không chảy siết, chớp mắt tay chạm được một tảng đá lớn, vội bò lên.

"Nương tử!" Hoa Thần chạy tới, mặc kệ chó dữ còn chưa tắt thở kia, nhanh chóng tụ họp với nàng.

Sắc mặt Từ Tư Uyển trắng bệch nhìn chằm chằm chó dữ.

Không thể nói là tính sai, chẳng qua nàng đã xem nhẹ thủ đoạn của người trong hậu cung.

Hoa Thần cũng sợ hãi, tay giúp Từ Tư Uyển khoác thêm áo choàng vẫn còn run run.

"Nương tử bị thương rồi..." Trong lúc hoảng hốt Từ Tư Uyển nghe nàng ấy nói nhỏ, toàn thân rét run.

Mãi đến khi Trương Khánh từ trong rừng chạy tới, nàng mới hoàn hồn.

"Nương tử!" Trương Khánh vốn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, khi chạy tới còn vui mừng bẩm báo, "Nương tử, thành công rồi!"

Cho tới lúc đến gần mới thấy tình hình không ổn, sắc mặt gã lập tức thay đổi, vội chạy tới cạnh Từ Tư Uyển: "Sao thế?"

Từ Tư Uyển bình tĩnh lại, bắt lấy cổ tay gã: "Mau về báo với người ở hành cung."

"Đường Du đã đi rồi." Trương Khánh thấp giọng, "Hạ nô và Tiểu Lâm Tử phát hiện một hoạn quan hành tung lén lút, khi tới tay còn cầm một cái lồng sắt. Khi đó hạ nô đi theo từ xa, không nhìn ra trong lồng là thứ gì, bây giờ mới thấy..." Gã nhìn con chó kia, "Nương tử quá mạo hiểm rồi."

Từ Tư Uyển không trả lời, chỉ thở hổn hển.

Nơi này không quá gần hành cung, đợi tin tức truyền khắp nơi, thời điểm mọi người chạy tới, nàng cuối cùng đã hoàn toàn bình tĩnh, tuy ngoài mặt vẫn giữ bộ dáng sợ hãi nhưng lòng đã có tính toán riêng.

"A Uyển!" Từ xa truyền tới tiếng hoàng đế gọi.

Nàng đỡ tay Hoa Thần run rẩy đứng dậy, vừa đi được vài bước thì bỗng lảo đảo muốn ngã xuống, hắn vội chạy tới đỡ lấy nàng.

Vừa rồi nàng rơi xuống suối, y phục ướt đẫm, lại đợi ở đây lâu, áo choàng Hoa Thần khoác thêm cho nàng cũng bị thấm ướt, búi tóc nàng cũng ướt nhẹp trở nên rối bời, bả vai bị thương hơi sưng lên, thoạt nhìn rất chật vật.

"Bệ hạ..." Nàng nắm chặt vạt áo hắn, khóc thành tiếng, "Thần thiếp suýt nữa... Suýt nữa thì không còn được nhìn thấy bệ hạ rồi."

"Đừng sợ." Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiêng đầu trầm giọng, "Truyền thái y tới phòng của Thiến tần chờ lệnh." Sau đó, hắn quát hỏi cung nhân, "Các ngươi hầu hạ Thiến tần thế nào vậy hả? Sao lại để xảy ra chuyện như vậy!"

Trương Khánh hoảng sợ quỳ xuống đất, dập đầu: "Bệ hạ thứ tội! Gần đây nương tử... Gần đây nương tử phụng dưỡng Thái Hậu, thể xác và tinh thần đều mệt nhọc, mỗi khi tới đây ngắm cảnh thường không cho cung nhân đi theo, chỉ để Hoa Thần ở cạnh chờ. Đám hạ nô chỉ đành ở trong rừng chờ lệnh, nhưng trời chiều rồi cũng không thấy tình hình bên này..."

Nghe gã nói tới đây, hoàng đế liền nhìn Hoa Thần.

Hoa Thần cũng quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội! Nô tỳ vốn đi cùng nương tử, nhưng gió đột nhiên nổi lên, nương tử thấy lạnh nên lệnh nô tỳ về xe lấy xiêm y tới. Nô tỳ phụng mệnh rời đi, chỉ có một lát, không ngờ lại..."

"Không trách bọn họ..." Từ Tư Uyển làm như bây giờ mới hoàn hồn, giọng vẫn còn run run, hai mắt trống rỗng, "Không trách bọn họ, đều tại thần thiếp sơ ý. Trước giờ thần thiếp chưa từng tới hành cung, nghe nói nơi này không phải dã sơn, cứ tưởng không có dã thú..."

Nàng cố sức cầu tình thay cung nhân càng làm hắn đau lòng, hắn thở dài, ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng: "Trẫm đưa nàng về trước."

Dứt lời, hắn vẫy tay, lập tức có xe ngựa tới. Hắn bế nàng lên, tự mình đưa nàng lên xe ngựa, bản thân cũng vào ngồi. Nàng vẫn còn hoảng sợ, thấy hắn vào liền chui vào lòng hắn tìm kiếm sự che chở.

Nhìn nàng hồi lâu, Tề Hiên không đành lòng nói thẳng đó không phải dã thú. Dọc đường hắn đều ôm nàng thật chặt, không chê nàng đang dơ bẩn, không ngừng thì thầm an ủi.

Đột nhiên hắn rất sợ nàng sẽ rời đi như vậy. Mãi đến khi xe ngựa vào hành cung, dừng trước Y Lan Các, hắn vén màn nhìn cửa viện trước mặt, mới thở phào: "Đến rồi."

Hắn bế nàng lên. Nàng hoàn hồn, nói muốn tự mình xuống xe, nhưng hắn không chịu, vẫn một mực bế nàng vào viện.

Lộ Dao đã chờ trong viện, ngoài ra còn có hai lão thái y. Nước ấm cũng đã được chuẩn bị, Hoa Thần Nguyệt Tịch hầu hạ nàng tắm gội, nàng hòa vào nước ấm, lạnh lẽo bị xua tan, đáy lòng cũng dần an bình hơn.

Trong viện bắt đầu loạn cả lên, cách cánh cửa nàng nghe Đường Du nôn nóng hỏi Tịch Nguyệt canh giữ bên ngoài: "Tại sao lại để nương tử bị thương thành như vậy!"

Sau đó là tiếng hỏi chuyện, tiếng quát, còn cả tiếng cung nhân cầu xin khi thẩm vấn.

Hoa Thần bất an đứng bên cửa sổ nhìn mọi việc diễn ra bên ngoài hồi lâu mới quay lại. Từ Tư Uyển có hơi tò mò, liền hỏi: "Nghe ngóng được gì chưa?"

Hoa Thần nói nhỏ: "Người nọ bị đánh nhưng vẫn không chịu khai, đã đưa tới Cung Chính Tư."

"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, lại hỏi, "Không liên lụy tới người của chúng ta chứ?"

"Hình như không." Hoa Thần vừa nói vừa múc nước ấm tưới lên vai trái Từ Tư Uyển, mắt thấy vết thương trên vai phải của nàng, không đành lòng, "Thật không ngờ lại để nương tử bị thương thành như vậy, đều tại bọn nô tỳ sơ ý. Nếu bệ hạ tức giận, nô tỳ cũng xin nhận phạt, sau này nô tỳ sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để nương tử gặp nguy hiểm lần nữa."

"Không liên quan tới ngươi." Từ Tư Uyển cười cười, "Ta biết bọn họ ngoan độc, một khi ra tay phải thật quyết tuyệt. Nếu ngươi vì việc này mà tự trách thì thật không đáng." Nói tới đây, nàng thoáng trầm ngâm, "Ngươi thử lén hỏi Lộ thái y ta đang bị phong hàn, nếu bắt mạch liệu có thể bắt chỉ bắt ra bệnh trạng phong hàn, không bắt ra mạch khác không?"

"Mạch khác?" Hoa Thần giật mình, "Ví dụ như..."

"Ví dụ như hỉ mạch."

Hoa Thần sửng sốt, lập tức hiểu ý, nhanh chóng ra ngoài hỏi chuyện thay nàng.

Chuyện này đương nhiên phải hỏi riêng Lộ Dao, nhưng hắn vẫn luôn chăm sóc Từ Tư Uyển nên Hoa Thần kéo hắn ra một góc riêng cũng không khiến ai nghi ngờ.

Một lát sau, Hoa Thần quay lại canh thất, bẩm báo: "Lộ thái y nói mạch tượng phức tạp, không thể dựa vào một lần bắt mạch mà mọi việc đều biết. Nếu hiện giờ mạch tượng phong hàn rõ nhất thì tạm thời cũng chỉ có nó."

"Được." Từ Tư Uyển gật đầu, từ trong nước đứng dậy, "Ta nên đi gặp bệ hạ rồi."

Hoa Thần bước lên hầu hạ nàng lau khô thân mình, giúp nàng mặc áo ngủ sạch vào. Nàng bảo Hoa Thần mang áo ngủ làm từ tơ lụa, nguyên liệu tôn lên nét dịu dàng nhu nhược tốt nhất.

Một khắc sau, nàng mặc xiêm y này trở về phòng ngủ, tóc ướt rũ sau lưng.

Mới vòng qua bình phong, hoàng đế đã đi tới đỡ nàng, cẩn thận dìu nàng lên giường nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng cho nàng, mới nói: "Truyền thái y."

Từ Tư Uyển ngoan ngoãn nằm, thấy thái y vào, liền để họ bắt mạch. Bọn họ cũng hỏi nàng có chỗ nào không khỏe không, nàng kể vài triệu chứng, cũng tùy ý nhắc tới bụng thỉnh thoảng đau, các thái y cẩn thận ghi nhớ, nhưng nàng vốn đang bị phong hàn, đau bụng vốn trong tình lý, vì thế không chú ý nhiều.

Thăm khám xong, các thái y rời khỏi phòng ngủ bàn luận vài câu, sau đó quay lại trả lời, nói nàng không sao, chỉ bị hoảng sợ lại bị lạnh, tĩnh dưỡng mấy ngày là được. Vết thương trên người đã được bôi thuốc, chỉ cần chú ý không động vào nước là không sao.

Từ Tư Uyển cảm tạ thái y, nhìn họ rời đi. Chờ bọn họ đều ra ngoài rồi, nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của hoàng đế.

Dáng vẻ đáng thương này khiến hắn dù lo lắng nhưng vẫn bật cười: "Sao thế? Có chuyện gì cứ nói, trẫm đều nghe nàng."

Nàng nhẹ giọng: "Khi nãy lúc thần thiếp tắm gội... Hình như nghe tiếng bệ hạ trách phạt cung nhân. Việc này thật sự không phải lỗi của họ, xin bệ hạ đừng giận chó đánh mèo."

Hắn thở dài: "Trẫm không có phạt cung nữ của nàng, người trẫm phạt là tên hoạn quan hành tung lén lút. Lúc nàng ở trong rừng cung nhân phát hiện có chỗ bất thường nên đã giữ gã lại, chỉ tiếc đã muộn một bước. Vừa rồi cung nhân đã lục soát được lồng chó của gã ném ở trong rừng."

"Lồng chó?" Từ Tư Uyển chấn động, "Ý bệ hạ là..."

"Đó không phải chó hoang." Hắn lắc đầu, "Trẫm sẽ điều tra rõ cho nàng, việc này dù là ai làm, trẫm đều sẽ thay nàng đòi lại công bằng."

"Sao có thể... Lại có người muốn hại thần thiếp sao?" Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, "Gần đây thần thiếp chỉ làm bạn bên cạnh Thái Hậu, ngay cả số lần gặp bệ hạ cũng ít đi, rốt cuộc là ai không chứa chấp nổi thần thiếp như vậy? Thần thiếp... Thần thiếp khiến người ta hận đến thế sao? Ai cũng muốn lấy mạng thần thiếp?"

"Đừng nghĩ nhiều nữa." Hắn cúi người ôm nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, "Có trẫm làm chủ cho nàng, nàng cứ yên tâm."