Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 67: Tôn thị



Cùng lúc đó, trong ngoài hành cung trời đổ mưa.

Nếu là năm vừa rồi, gặp thời tiết như vậy, các phi tần ra ngoài tránh nóng đã sớm hồi cung, bây giờ thái hậu bị bệnh, mọi người không thể không chờ thêm một lát.

Từ sau khi mất vị phân Ngọc phi, Lâm tần dọn ra khỏi Thanh Dao Điện, chuyển đến Quất Hợp Quán.

Quất Hợp Quán không khí thế như Thanh Dao Điện, hơn nữa phòng ngủ nằm trong bóng râm nên khi mưa sẽ lạnh hơn. Vả lại trước đây ả ta bị thái hậu phạt quỳ, đầu gối sưng tới mức phải nằm trên giường, thời tiết thế này tra tấn ả ta không được yên ổn, tâm trạng cũng càng nôn nóng.

Nếu phi tần khác rơi vào hoàn cảnh như vậy, có lẽ sẽ bị mọi người áp đảo. Cũng may vị phân ngày xưa của ả đủ cao, trong tay có quyền thế dưới gối lại có hoàng tử, hiện giờ tuy bị giáng vị đoạt quyền, hoàng tử được thái phi nuôi nấng nhất thời cũng không có tác dụng, phi tần thường ngày thân thiết không còn qua lại nhưng các cung nhân vẫn không dám bắt nạt ả ta.

Huống hồ thời điểm ả ta đắc thế ra tay cũng hào phóng, các cung nhân chiếu cố ả ta niệm tình cũ, trong rất nhiều chuyện vẫn tình nguyện giúp đỡ. Vài chưởng sự trước đây có quan hệ thân thiết thỉnh thoảng cũng đến vấn an, Lâm tần biết bọn họ vấn an cũng vì có mưu đồ khác, đơn giản là đánh cuộc nàng tương lai Đông Sơn tái khởi sẽ nhớ tới họ. Nhưng giao tình trong cung vốn là vậy, không ai sẽ đi so đo những điều này.

Do vậy lần thứ hai chưởng sự Cung Chính Tư Ngô Thuật Lễ đến Quất Hợp Quán, Lâm tần dù phiến chán vẫn tươi cười. Ả ta ngồi ở bàn trà, trên người phủ một cái chăn dày, chậu than đặt ngay bên cạnh để xua tan bầu không khí lạnh lẽo.

Thấy Ngô Thuật Lễ tới, ả ta phân phó cung nữ: "Dời chậu than ra xa một chút."

"Không sao không sao." Ngô Thuật Lễ vẫy tay cho cung nữ lui ra, khách khí ngồi xuống ghế thêu bên cạnh.

Lâm tần thấy thế cũng thôi, lặng lẽ uống trà.

Ngô Thuật Lễ quan sát sắc mặt ả ta, khách sáo nói: "Hình như nương tử khá lên rồi."

"Cũng thế thôi." Lâm tần than vãn, "Trước đây bệ hạ còn dùng tới Hồng Lư Tự. Bây giờ chiến sự ập tới, không đến phiên Hồng Lư Tự nói chuyện." Nói tới đây, trong mắt ả ta lộ vẻ cảm kích, gật đầu với Ngô Thuật Lễ, "Chuyện lần trước còn phải đa tạ ngươi. Tuy bệ hạ không khôi phục vị phân cho ta nhưng vẫn nể tình mẫu tộc của ta mà dặn dò thái y vài câu. Nếu không, cuộc sống của ta chỉ sợ sẽ càng khổ hơn."

"Nương nương quá lời." Ngô Thuật Lễ cười nói, "Nương tử chỉ nhất thời sơ sẩy, các thái y vốn cũng không dám chậm trễ, không tới phiên hạ nô kể công." Nói rồi gã trầm mặc một lúc mới cẩn thận mở lời, "Cục diện trước mắt, nương tử thứ lộ cho hạ nô nhiều lời."

"Không cần khách khí như vậy." Lâm tần cười cười, "Ngươi cứ việc nói, chủ ý không ổn cũng không sao, ta còn phải đa tạ ngươi chịu ra chủ ý cho ta."

Thấy thái độ ả ta hiền hòa, Ngô Thuật Lễ thả lỏng, thở phào một tiếng: "Hạ nô cảm thấy chỉ e đường đi của nương tử càng ngày càng hẹp. Hạ nô nghe nói... Gần đây Thiến quý tần chọn vũ cơ từ giáo phường, hiện tại đang đi cùng xa giá còn đặc biệt dẫn theo."

"Nàng ta muốn làm gì?" Lâm tần buột miệng hỏi, chưa nói xong đã tỉnh ngộ, lộ vẻ kinh ngạc, "Không thể nào, Thiến quý tần đang được sủng ái, cớ gì phải làm chuyện như vậy?"

"Biết đâu là để đề phòng thì sao? Vũ cơ xinh đẹp, nghe nói là bộ dáng bệ hạ thích, hơn nữa xuất thân hèn mọn, dù Thiến quý tần thất thế cũng chèn ép được nàng ta, đến khi đó bên cạnh bệ hạ sẽ có thêm người nói chuyện cho Thiến quý tần. Mà nương tử đến giờ chỉ kết giao với phi tần trong cung, những phi tần kia ngày thường kính nể người nhưng dù gì xuất thân đều không thấp, lòng dạ cũng cao, một khi người thất thế, các nàng không còn qua lại với người, người cũng không nói được gì."

Ngô Thuật Lễ gằn từng câu từng chữ, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Những thứ lợi và hại này gã xưa nay chưa từng nghĩ đến, nhưng lời Tiểu Lộ Tử nói quả thật có chút đạo lý.

Lâm tần nhíu mày: "Ngươi nói nghe thật đơn giản, nhưng đám tiện nhân kia có thể làm được gì? Lỡ nuôi ra một Oánh tiệp dư tiếp theo, ta đây chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?"

"Nương tử nghĩ nhiều rồi." Ngô Thuật Lễ cười than, "Oánh tiệp dư được bệ hạ sủng hạnh khi vừa đăng cơ, khi ấy chưa tổng tuyển cử, trong cung chỉ có vài người, bệ hạ đương nhiên vui vẻ cho nàng ta thân phận chủ vị. Bây giờ trong cung hơn mười vị phi tần nhìn chằm chằm, cung nữ và ca vũ cơ tấn phong đều bắt đầu từ vị trí thấp nhất, trong chuyện này bệ hạ sao dám làm bậy? Chỉ bằng vị phân thấp đó, nàng ta không thể khinh thường được nương tử đúng không?"

Nói vậy cũng có đạo lý.

Tâm trạng Lâm tần thả lỏng một chút.

Ả ta biết bản thân trước giờ oán hận Oánh tiệp dư, nhưng vào thời điểm khó khăn, ả ta nên nghĩ thoáng một chút, tự tìm đường đi cho mình.

Lâm tần rơi vào trầm mặc, nghĩ xem nên tiến cử người thế nào cho hoàng đế. Đây không phải chuyện dễ, bên cạnh thiên tử vốn không thiếu mỹ nhân, muốn lọt vào mắt hắn, người này hoặc là chu toàn mọi mặt, hoặc là đẹp như thiên tiên.

Nhưng người đẹp như thiên tiên nào dễ tìm? Bao nhiêu năm qua chỉ xuất hiện mỗi Oánh quý tần. Vì Oánh quý tần, nàng không thích những thứ liên quan đến giáo phường, ngày thường không qua lại nhiều lắm, bây giờ muốn chọn người hợp tâm ý sợ là cũng khó.

Ngô Thuật Lễ xem mắt đoán ý, biết ả ta chưa có chủ trương, khẽ cười: "Nếu nương tử không tìm được ai thích hợp ở giáo phường, hạ nô có thể tiến cử một người cho nương tử."

Lâm tần ngẩn ra: "Ai?"

"Cô nương này họ Tôn, là nhạc kỹ tỳ bà. Hôm qua hạ nô có gặp một lần, nàng ta có vẻ đẹp trầm tư lạc ngạn, chơi tỳ bà cũng rất hay. Điểm mấu chốt là nàng ta có thù oán với Thiến quý tần, không cần sợ sau này nàng ta được sủng hạnh sẽ đi nhờ cậy Thiến quý tần, cắn ngược lại nương tử."

Lâm tần bất ngờ: "Thù oán gì với Thiến quý tần?"

Ngô Thuật Lễ cười khẽ: "Nghe nói người này vốn do Oánh tiệp dư tiến cử cho Thiến quý tần, Thiến quý tần vốn cũng muốn dùng nàng ta, hơn nữa còn làm cực kỳ cẩn thận, nửa đêm mới truyền nàng ta tới Y Lan Các còn là mượn người của Ngô sung hoa đi mời. Kết quả không biết tại sao, hai người tan rã không vui, cuối cùng Tôn thị khóc lóc rời khỏi Y Lan Các. Thời điểm hạ nô hỏi thăm, nàng ta không chịu nói gì, chỉ hận tới nghiến răng. Nếu nương tử muốn biết có thể truyền nàng ta tới hỏi thăm, tin chắc nàng ta không dám không trả lời nương tử."

Lâm tần nghe vậy, đương nhiên dao động.

Nếu ở vị trí trước đây sợ là ả ta sẽ không làm theo cách của Thiến quý tần, nhưng hiện tại Thiến quý tần đang ngồi trên đầu ả ta, ả ta lại mất quyền thế, sự việc trở nên khó nói.

Cho nên thời điểm này dùng người kết oán với Thiến quý tần đương nhiên an toàn hơn. Lâm tần lập tức sai Ngô Thuật Lễ gọi Tôn thị tới, gọi người chuẩn bị trà, an tĩnh chờ đợi.

Ngô Thuật Lễ đi nhanh về nhanh, qua khoảng thời gian dùng một bữa cơm, Tôn thị đã tới Quất Hợp Quán. Cung nữ vén rèm châu cửa phòng ngủ lên, Tôn thị cúi đầu đi vào, Lâm tần vừa gặp, không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng quả thật có nét trầm ngư lạc nhạn, da như ngưng chi, mi như núi xa, trông như tượng sứ được điêu khắc tỉ mỉ, thanh lệ nhưng không thô tục.

Trong lúc Lâm tần ngây người, Tôn thị đã đến trước mặt ả ta quỳ xuống. Ả hoàn hồn, nói: "Mau đứng lên."

Tôn thị vừa đứng dậy vừa hơi ngước mắt, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời nhìn ả ta, rụt rè hỏi: "Không biết nương tử truyền nô tỳ tới là có gì phân phó?"

"Cô nương ngồi đi." Lâm tần cố khống chế sự chán ghét với giáo phường, tươi cười ôn hòa.

Cung nữ ở bên nghe vậy liền lấy thêm ghế thuê cho Tôn thị. Tôn thị cúi đầu ngồi xuống.

Lâm tần thản nhiên hỏi: "Ta nghe nói mấy ngày trước Thiến quý tần gặp ngươi, cuối cùng lại tan rã trong không vui, tại sao vậy?"

Hai mắt Tôn thị lập tức đỏ lên, nghẹn ngào: "Nô tỳ biết dụng ý của quý tần nương nương khi truyền nô tỳ nên nói theo tâm ý của nương nương, hứa bản thân sẽ tận tâm phụng dưỡng bệ hạ, sau này vị phân có thế nào, cả đời cũng sẽ ghi nhớ ân điển của nương nương."

Lâm tần nhíu mày: "Không phải khá ổn sao?"

Tôn thị cười khổ, giọng nói trở nên khàn khàn: "Nhưng quý tần nương nương lại giận tím mặt, nói... Nói nô tỳ... Nói nô tỳ suy nghĩ kỳ lạ, thân phận ti tiện như vậy lại dám mơ tưởng với vị phân, bảo nô tỳ cứ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh nàng ấy, nàng ấy bảo đảm cả đời nô tỳ không cần lo ăn mặc..."

"Ý nàng ta là muốn ngươi không danh không phận ở bên cạnh nàng ta cả đời?

Tôn thị gật đầu, nước mắt rơi liên tục: "Nói vậy có khác nào... Mắng nô tỳ ti tiện, bắt nô tỳ vô không danh không phận cả đời chứ! Huống hồ... Huống hồ nếu như vậy... Chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ được, nô tỳ chỉ đành xin nàng ta khai ân cho nô tỳ một danh phận sau khi việc thành, cho dù chỉ là vị trí thiếu sử cũng được... Nhưng nàng ta lại khăng khăng không chịu, mắng nô tỳ không biết an phận, đuổi nô tỳ đi."

Lâm tần hít sâu một hơi.

Chuyện như vậy trong cung thường có. Các phi tần sợ mình không giữ được trái tim hoàng đế nên tìm vài mỹ nhân từ giáo phường hoặc trong số cung nữ của mình tới thị quân, lại không chịu cho danh phận. Chuyện này vốn không hợp quy tắc, nhưng với xuất thân của các nàng, đa số thời điểm hoàng đế không để bụng.

Nhưng ả ta không ngờ Thiến quý tần cũng có thể làm ra chuyện thế này. Nghĩ lại cũng không thấy lạ, qua mấy lần đối đầu, ả ta cũng biết Thiến quý tần là nhân vật tàn nhẫn, thủ đoạn gì cũng dùng được.

Chỉ tiếc, e rằng sự tàn nhẫn lúc này dùng sai chỗ rồi.

Lâm tần khẽ cười: "Thật đáng thương, đừng khóc nữa, ngươi cứ đi theo ta, bệ hạ muốn cho ngươi vị phân gì ta sẽ đều không cản. Đúng rồi..." Ả ta làm như vô tình liếc nhìn Tôn thị, "Trong nhà ngươi còn ai không? Ngươi làm việc cho ta, ta bảo đảm vinh hoa phú quý của họ."

Dứt lời, ả ta nín thở, thầm nghĩ người này đang ở giáo phương, tám chín phần mười là do gia tộc phạm tội. Nếu thân thích trong nhà vì phạm tội mà qua đời, người này không nơi nương tựa sẽ không có gì phải đắn đo, ả ta vẫn nên đổi dùng người khác.

Không ngờ Tôn thị lộ vẻ kinh hỉ, lau nước mắt, lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ... Phụ mẫu nô tỳ bị định tội, nô tỳ do dì dượng ở ngoài cung nuôi lớn, nhưng sau này dì bị bệnh qua đời, sức khỏe dượng không tốt, bổng lộc của nô tỳ ít ỏi, không thể giúp đỡ được nhiều, nếu nương tử có thể..."

"Được." Không đợi nàng ấy hết câu, Lâm tần liền gật đầu, "Chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ sai người đưa tiền tới nhà ngươi, sẽ chọn thêm mấy phó tì phụng dưỡng dượng ngươi, ngươi cứ yên tâm đi."

"Tạ nương tử!" Tôn thị dập đầu liên tục, dập đầu đến mức phát ra tiếng vang.

Lâm tần liếc nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ vội đỡ nàng ấy đứng dậy. Lâm tần ôn hòa nói: "Mau về nghỉ ngơi đi, đợi ta an bài vài chuyện, qua mấy ngày nữa sẽ đưa ngươi tới bãi săn. Lần này đi săn bệ hạ chỉ dẫn theo Oánh tiệp dư và Thiến quý tần, ngay đúng thời điểm người mới xuất hiện, với tư sắc của ngươi, chắc chắn thành công."

"Nô tỳ hiểu rồi." Tôn thị hành lễ cáo lui.

Lâm tần bảo chưởng sự Hồng Phỉ của mình đưa tiễn nàng ấy, sau đó dựa vào gối mềm, thở phào.

Khổ quá mà!

Hiện giờ ả ta thế mà cũng cần dùng cách như vậy để phục sủng.

Đều do Từ Tư Uyển ban tặng.

Đợi đến ngày xoay người, ả ta chắc chắn sẽ trả lại Từ thị gấp trăm lần.

...

Thời điểm tất cả triều thần cáo lui trời tối đen như mực, Từ Tư Uyển cuối cùng cũng vào trướng, lúc này hoàng đế mới có thể truyền thiện.

Từ Tư Uyển vừa vào liền thấy hắn mệt mỏi ngồi trước bàn ăn, nhìn bình hoa quế ở ngay trước mặt, không khỏi bật cười: "Không lẽ bệ hạ đói quá không chờ được cung nhân mang đồ ăn lên nên định ăn hoa sao?"

Hắn cười nhạo một tiếng, chăm chú nhìn nàng: "Nàng đến rồi."

Dứt lời, hắn vươn tay, nàng thuận thế đi qua, vòng đến sau lưng hắn, cúi người ôm hắn: "Thần thiếp nghe nói hôm nay bệ hạ thu hoạch rất nhiều, có gì định thưởng cho thần thiếp hay không?"

Ngữ điệu mềm mại cùng hơi thở ấm áp bên tai khiến Tề Hiên không nhịn được mà lảng tránh.

Hắn bật cười: "Nào có ai đòi thưởng không biết rụt rè như nàng." Rồi hắn giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng sang một bên, ý bảo nàng ngồi xuống, "Dùng bữa trước đã, ăn xong trẫm dẫn nàng đi xem. Có mấy tấm da hồ ly trắng trẫm thấy hợp cho nàng làm áo choàng mùa đông."

"Tạ bệ hạ." Từ Tư Uyển tươi cười ngọt ngào.

Hắn suy tư, lại nói: "Ngoại trừ cái này ra còn có da lộc Xa Kỵ tướng quân dâng lên và da hổ nhóm ngự tiền thị vệ săn được, còn cả chim nhạn Tuyên quốc công phủ đưa tới, nếu nàng thích thì đều..."

Nghe tới đây, nàng ngắt lời hắn: "Đồ của Tuyên quốc công phủ thần thiếp không nên nhận, tránh cho lại bị phê bình."

Hắn ngẩn ra một lúc mới nhận ra duyên cớ trong đó, không khỏi bật cười, dỗ nàng: "Không cần để ý tới những lời bàn tán đó, đã là chuyện qua bao lâu rồi, liên quan gì tới con mồi hả?"

Nàng vẫn tỏ vẻ khó chịu, nhìn hắn, lặng lẽ quan sát thái độ của hắn.

Trong mắt hắn quả thật không có chút đề phòng, có thể thấy sau vài lần so chiêu hắn cuối cùng cũng tin nàng, gạt bỏ chuyện ngày xưa.

Hắn còn nói: "Huống hồ những con mồi đó đều là họ hiến cho trẫm, trẫm muốn thưởng ai thì cứ thưởng. Nếu nàng không thích nghe lời đàm tiếu thì cứ coi như trẫm không nhắc tới Tuyên quốc công phủ, lát nữa trẫm sai người liệt kê danh sách con mồi hôm nay, nàng cứ chọn theo đó là được."

Lúc này nàng mới thả lỏng, cúi đầu cười cười: "Vậy thì tốt, thần thiếp nghe nói chim ngạn ăn ngon lắm..."

"Ha ha ha..." Ngón tay hắn lướt nhẹ chóp mũi nàng, trêu ghẹo, "Từ khi nào trở nên thèm ăn vậy hả? Ngày mai bảo Ngự Thiện Phòng hầm canh cho nàng nếm thử."

Bầu không khí dần thả lỏng, đợi buổi tối được mang lên, món ăn hoang dã chiếm một nửa.

Từ Tư Uyển chưa từng ăn mấy món này, bỗng nhiên ăn đột nhiên cảm thấy thứ vị. Trong đó món thịt lộc nướng là ngon nhất, có điều thịt lộc rất nóng, nàng chỉ ăn hai miếng liền không dám ăn nữa, trái lại khuyên hắn ăn nhiều hơn.

Đêm đó nàng đương nhiên ngủ lại chủ trướng, doanh trướng không giống điện các trong cung, nếu có động tĩnh bên ngoài có thể nghe thấy, nàng chỉ đành cắn môi, không chịu phát ra chút âm thanh. Dáng vẻ này nếu ở chỗ những phi tần khác có lẽ không mấy mới mẻ, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện với nàng.

Vì thế hắn càng thấy hứng thú, hết lần này tới lần khác trêu chọc nàng, chọc đến mức nàng cắn môi chảy máu.

Sáng hôm sau, bọn họ dậy sớm. Nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng xoay người, không chịu để ý tới hắn. Hắn tươi cười kéo nàng quay lại, nhẹ giọng: "Nàng đó, có khi trẫm thật không biết nên thương nàng thế nào mới tốt."

Nàng hờn dỗi hừ một tiếng, ám chỉ: "Cho dù phu quân không biết thương người ta thế nào thì cũng nên biết 'thương người' không phải 'làm đau người ta' đúng không?"

Hắn bật cười, mặc kệ tất cả mà làm một lần. Sắc trời bên ngoài đã sáng, lúc này làm chuyện như vậy đương nhiên không thỏa đáng nhưng nàng vẫn theo ý hắn, cho hắn thống khoái một lần.

Xong việc hắn rời khỏi giường, theo thường lệ chuẩn bị mọi thứ rồi ra ngoài đi săn. Đêm đó một mình hắn ngủ trong trướng, hôm sau triệu hạnh Oánh quý tần. Rồi thời gian kế tiếp, hắn không triệu hạnh phi tần nào cả, có điều ngày ngày đều ban thưởng cho hai người tỏng trướng, đa số đều là da đã bảo cung nhân xử lý.

Từ Tư Uyển và Oánh tiệp dư rảnh rỗi không có gì làm liền gộp chung số da này lại, sau đó tự chọn thứ mình thích, cũng chọn vài cái để ban thưởng cho cung nhân quan trọng bên cạnh.

Cứ thế qua bảy tám ngày, Từ Tư Uyển nghe được tin đại quân đã nhổ trại, thiên tử mời rượu tiễn các tướng lĩnh dẫn quân tới biên quan.

Kể từ đó, tuy mọi người vẫn còn ở bãi săn nhưng các tướng lĩnh đã đi, bầu không khí giương cung bạt kiếm đêm trước đại chiến vơi đi phân nửa, mọi người đều cảm thấy khoan khoái, lúc nói chuyện với nhau cũng tươi cười nhiều hơn.

Hoàng đế căng thẳng liên tiếp mấy ngày cuối cùng cũng thở phào, chạng vạng, hắn dẫn Từ Tư Uyển cùng đi cưỡi ngựa. Trước khi tiến cung Từ Tư Uyển cũng từng cưỡi ngựa vài lần, tuy thuật cưỡi ngựa không tinh thông nhưng vẫn miễn cưỡng với hai từ "biết cưỡi". Nhưng vào thời điểm này, nàng đương nhiên sẽ không cưỡi ngựa một mình mà đi chung với hắn, tùy ý để hắn ôm mình từ phía sau, thảnh thơi hưởng thụ cảm giác cưỡi ngựa lướt qua gió.

Ở chung như vậy rất giống một đôi thần tiên quyến lữ, Từ Tư Uyển dựa người ra sau mỉm cười với hắn cực giống con mèo ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng hắn.

Vì thế tuy hai tay đang điều khiển ngựa, hắn vẫn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng. Nàng híp mắt cười, yêu cầu không chút khách khí: "Hôn cái nữa đi."

"Gì hả?"

"Hôn cái nữa."

Hắn bật cười, lần nữa cúi đầu hôn một cái thật sâu ở giữa cung mày của nàng.

Nàng vừa lòng nhắm mắt: "Thần thiếp ước gì được ở trên lưng ngựa thế này cả đời."

"Sao thế?"

"Bởi vì chỉ có thần thiếp và phu quân thôi."

"Hiếm khi nghe nàng nói như vậy."

Nàng mở mắt, chăm chú nhìn hắn: "Bệ hạ là minh quân, thần thiếp nguyện làm hiền phi phụ tá bệ hạ. Nhưng tại khoảnh khắc này, thần thiếp muốn làm một đố phụ, chỉ một lát thôi được không?"

Hắn cười không đáp, chậm rãi cho ngựa dừng dưới gốc cây lớn.

Đang cuối thu, lá cây bạch quả rơi xuống một nửa. Hắn ôm nàng xuống ngựa, ngồi dưới gốc cây, đột nhiên nhẹ giọng: "Trẫm thích nàng làm đố phụ hơn."

"Bệ hạ đừng nói bậy."

"Trẫm nói thật." Hắn duỗi tay để đầu nàng tựa vào vai mình, "Trẫm đã hạ chỉ tu sửa chính điện Sương Hoa Cung cho nàng, chờ tu sửa xong, nàng dọn vào đi. Còn lễ sách phong... Tuy chiến sự sắp tới, việc sách phong theo lý phải tổ chức đơn giản, người khác thì thôi, nhưng nàng được tấn phong chủ vị, sau này trẫm sẽ bổ sung cho nàng."

Nàng dựa vào lòng hắn, lặng lẽ nghe. Hắn luôn biết nói lời âu yếm, dỗ dành người ta như vậy. Nếu hắn thật sự có thể toàn tâm toàn ý dỗ nàng, không phải nàng hoàn toàn không cảm động, có lẽ cũng có thể thoái nhượng một bước, tới cuối cùng cho hắn chết thoải mái hơn.

Nhưng sự thật lại là hôm sau hắn triệu kiến một nhạc kĩ tỳ bà.

"Lúc cưỡi ngựa nghe được khúc nhạc du dương, đến gần gặp mới thấy là vẻ đẹp khuynh quốc, đúng là trùng hợp." Sau khi nghe kể việc này, Oánh tiệp dư ngồi trong trướng bình luận.

Sau đó, trong tiếng tỳ bà trong chủ trướng vang lên hơn nửa ngày. Tới tối, tiếng tỳ bà ngừng, người đương nhiên không bước ra.

Sáng hôm sau, ngự tiền truyền xuống ý chỉ, sách phong nhạc kỹ Tôn thị của giáo phường làm thiếu sử.

"Hồi cung lại có náo nhiệt để xem rồi." Oánh tiệp dư ám chỉ.

Trong trướng cách đó mấy bước, Từ Tư Uyển ngồi cạnh bàn, lặng lẽ pha trà. Đường Du vén rèm nói thánh chỉ cho nàng nghe, nàng ngước mắt: "Trong thánh chỉ có bảo sau khi hồi cung nàng ta sẽ ở đâu không?"

"Không có." Đường Du lắc đầu, "Chỉ là thiếu sử, sau khi hồi cung để Thượng Cung Cục an bài là được, cùng lắm thì hoàng hậu sẽ tùy ý chọn một chỗ, không đến mức khiến bệ hạ lo lắng."

"Cũng đúng."

Từ Tư Uyển vừa dứt lời, Tiểu Lâm Tử liền vén màn, khom người bẩm báo: "Nương tử, Tôn thiếu sử cầu kiến, nói là bản thân vừa được tấn phong, muốn vấn an người."

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Đã bắt đầu rồi à?"

Tiểu Lâm Tử không tiện đáp.

Từ Tư Uyển nghĩ nghĩ, hỏi gã: "Nàng ta đi gặp Oánh tỷ tỷ chưa?"

Tiểu Lâm Tử khom người: "Hạ nô thấy nàng ta vừa từ hướng của tiệp dư nương nương tới."

"A, tính tình Oánh tỷ tỷ ngay thẳng, ta còn không biết thái độ của tỷ ấy sao? Như vậy đi, ngươi đi bảo Tôn thiếu sử chờ một chút, bảo Ninh Nhi chạy đi hỏi Oánh tỷ tỷ xem có gặp nàng ta không rồi về báo ta một tiếng."

"Vâng." Tiểu Lâm Tử đáp, lui ra ngoài.

Từ Tư Uyển tiếp tục uống trà, qua nửa khắc, Ninh Nhi đã trở về.

"Quý tần nương nương." Ninh Nhi vừa vào trướng, hành lễ một cái, mặc kệ Tôn thiếu sử đang ở bên ngoài liền chạy tới trước mặt Từ Tư Uyển, nhỏ giọng, "Nô tỳ đã đi hỏi thăm, tiệp dư nương nương nói không gặp nàng ta, chỉ mời thiếu sử ở bên ngoài uống ly trà nhỏ rồi ban thưởng một ít. Nô tỳ còn xin danh sách ban thưởng ở chỗ tiệp dư nương nương..." Vừa nói nàng vừa lấy ra một tờ giấy dâng cho Từ Tư Uyển.