My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 13: Xin "in tư"



920 có chút ngạc nhiên.

Anh rửa chén, còn cô thì bày hoa quả tráng miệng.

Sau đó cô ngồi tựa vào anh, xem tivi vô cùng thoải mái. 920 thì xem gì đó trên điện thoại. Cô cũng không để tâm.

Có điều khi tựa vào anh, vì bộ đồ ngủ mùa hè khá mỏng nên lưng cô tiếp xúc với cánh tay của anh.

Đường Mộng Na cũng mất một lúc mới nhận ra, cô lén quay lại, xem biểu cảm của người phía sau. Khuôn mặt vẫn lạnh băng, chẳng có biểu hiện gì cả. Nhưng cô không biết được phía bên kia, cánh tay đang siết thành nắm đấm nhẫn nhịn.

- Này, cô có người bạn nào tính cách giống con trai không?

- Dương Dương? Sao vậy?

- 652 muốn xin Wechat của cô bạn đó.

- Hmm, để tôi hỏi thử... Cậu ấy không thích người lạ làm quen.

Cô rời đi lấy điện thoại, 920 vội che mặt, nhưng lại để lộ vành tai đỏ chót.

Sau đó ít phút, cô chạy xuống nhà vừa chạy vừa thông báo:

- Cậu ấy không muốn...

- Vậy à... để tôi báo lại.

Đường Mộng Na sau khi xem live show của thần tượng thì xem chút tin tức tài chính. Sau đó định làm việc nhưng 920 đưa ly sữa và bắt đi ngủ sớm.

- Ngủ nốt bữa nay sau đó về lại Đường gia đi.

- Hmm anh không thấy sau mười ngày căn nhà rất sạch sẽ sao?

- Thì?

- Cho tôi ở lại đây đi. Ở đây đến công ty cũng tiện nữa!

920 cười khẩy, cầm lấy ly sữa lại, nhẹ nhàng trả lời:"Không!"

Vài ngày sau, Đường Mộng Na quay lại trường để nộp bài luận cuối cùng. Ba người chị em, chỉ có Tiểu Chu học năm nhất, Lý Mẫn và Dương Dương là năm ba, còn cô năm hai do học vượt bậc. Vậy nên bài luận văn mà các tiền bối làm, ắt sẽ không cần kiểm tra. Cô dành thời gian quay lại kí túc xá, vừa đến thì nghe thấy giọng nói quen quen.

- Chị Dương Dương! Có thể nào đừng lạnh lùng vậy không?

- Tránh ra, tôi còn lên lớp nữa!

- Chị cho tôi Wechat đi, tôi sẽ không ở đây nữa!

Dương Dương đang đi cùng với Tiểu Chu, chắc là lên thư viện học.

- Cậu là ai mà dai như đỉa vậy chứ?

- Tôi là bạn trai tương lai của chị!

Đường Mộng Na phía xa bật cười, vội chạy đến hóng xem ai đó mà lại khiến Dương Dương nhà mình nổi đoá thế.

- 652? Cậu mặt dày đến thế à?

- Đường Mộng Na? Cậu quen anh chàng này à?

- Đàn em của 920. Dương Dương à, số đào hoa của cậu đến rồi đó!

Tiểu Chu cũng hùa theo Đường Mộng Na, Dương Dương bất lực. Vì không muốn làm lớn chuyện nên cô đành đưa mã QR Wechat của mình cho 652.

Tiểu Chu lên lớp nên Đường Mộng Na và Dương Dương đi với nhau lên thư viện. Lâu rồi mới quay lại trường, Đường Mộng Na như một viên đá quý lạ mắt khi dạo quanh trường. 920 lần này đặc biệt phải cách xa cô ba mét để tránh gây chú ý.

- Cậu ta từng gặp tôi sao? Lần trước cậu hỏi xin Wechat cũng là cậu ta đúng không?

- Phải đó! Chắc là lần ở KTV. Chỉ là nhỏ tuổi hơn, đâu sao đâu!

- Tôi có người mình thích rồi... chỉ là chúng tôi không thể bên nhau.

- Vì trở cách gì? Như cậu thì chỉ có... giới tính?

Dương Dương không trả lời. Đường Mộng Na cũng hiểu vấn đề.

- Chẳng sao cả! Tôi ủng hộ cậu!

- Haha, cảm ơn... Mà cậu và anh chàng kia thì sao?

- Ừm... bị đuổi ra khỏi nhà rồi! Tối nay phải quay về nhà ngủ.

...

- Lý Mẫn đang hẹn hò qua mạng, cậu biết chứ?

- Có nghe Tiểu Chu nói. Sao vậy?

- Cậu ấy không biết tên của bạn trai mình luôn. Chỉ có biệt danh là 900. Cậu xem, 920 900...

- Chắc không đâu. Đây là con số kí hiệu, không dễ gì lại nói ra bên ngoài.

- Tiểu Mẫn gặng mãi mới biết biệt danh 900, còn trên mạng thì chỉ có A Trương.

Cuộc đối thoại vừa rồi khiến Đường Mộng Na có chút nghi ngờ. Nhưng thôi, tạm gác lại đó. Đi nộp bài luận đã.

Trên đường đến văn phòng giáo sư, cô tổng cộng được bắt chuyện xin Wechat đến những mười sáu lần. Mỗi lần bị chặn lại, Dương Dương đều trêu ghẹo:

- Bạn trai nhà người ta đang đi phía sau kìa! Mau đi đi kẻo bị tẩn đấy!

652 sau khi có Wechat của Dương Dương thì vô cùng hưng phấn. Mở ra để bắt đầu sự nghiệp tán tỉnh thì....

Tin nhắn đầu tiên vừa lên, một dấu chấm than đỏ chót bên cạnh.

...

...

...

Mặt dày ra xin in tư con gái người ta, xong về phát hiện mình đã bị chặn. Chẳng những không làm anh biết khó mà lui mà còn lên lược sách để hạ gục cô nàng cá tính này.

Suốt một tuần kế tiếp, Dương Dương thường ở thư viện để ôn thi, vừa vặn một tuần cô nhận đồ ăn từ người lạ. Lúc đầu cô sợ đồ ăn bị đụng chạm, không dám ăn, nhưng phát hiện ra đều là món ăn cô thích. Có người tiếp tay cho 652...

Dương Dương sau đó gỡ chặn, chuyển hồng bao cho 652 và dòng tin nhắn chân thành:"Cảm ơn vì đã bao ăn cho tôi nhưng tự tôi có thể mua được cho bản thân."

652 khi nhìn thấy nữ thần nhắn tin rất vui sướng, đang định trả lời lại:"Tỷ tỷ, có thể mời chị đi uống nước không?"

Thì chiếc chấm than đo đỏ vẫn xuất hiện...

- Haiz, chị khó tán thật đấy!

652 hôm sau lại đến trường, vô cùng tự nhiên đi vào thư viện chờ Dương Dương. Có vẻ cô không muốn nhìn thấy những món đồ ăn tự dưng xuất hiện nữa nên đã không đến đây.

Dương Dương ngồi ở khu tự học là dãy nhà cũ khá xa, vô cùng thoải mái ôn thi. Cô ôn đến trưa thì gọi đồ ăn nhờ Tiểu Mẫn gửi đến rồi học tiếp.

Một mình luôn giúp con người tối đa mọi việc. Đến khi Tiểu Chu gọi điện nhắc nhở đã đêm thì Dương Dương mới nhìn ra bầu trời nhuốm đen ngoài kia. Cô thu dọn đi về.

Nhưng lúc này, chỉ một mình và chiếc bóng dưới chân, có chút rùng rợn. Tuy không tin vào tâm linh nhưng trường học quả thực có rất nhiều tin đồn thất thiệt...

Cô dè dặt, bước đi trong sợ hãi.

Tiếng bước chân như nhân đôi, có ai đó phía sau cô nữa.

Dương Dương đi thật nhanh đến ngã rẽ, vô tình vấp trúng hòn đá giữa đường.

Cánh tay cô được giữ lại, may mắn không ngã xuống đường.

- Chị à, về muộn vội vàng sẽ bị té đấy!

- A... 652?

- Phải, là em! Chị mong gặp ai à?

- Không! Tại sao cậu lại ở đây?

652 cười hì hì, giúp Dương Dương thăng bằng lại:

- Em muốn làm quen với chị mà...

- Hơi lố rồi đó.

Dương Dương không vui chút nào về việc này. Cô tuyệt tình gạt bỏ cánh tay của 652.

- Các cậu nên theo đuổi một cách tế nhị chứ?

- Chị chả cho chút tế nhị nào cả!

- Là vì tôi hoàn toàn không thích cậu! Cậu hãy áp dụng cách đó với cô gái khác.

Cô cách xa 652 hơn, anh vẫn lặng lẽ đi theo cô đến chân kí túc xá rồi quay gót trở về.

Dương Dương nói chuyện này với cả phòng, cùng lúc đó Tiểu Chu đang gọi điện cho Đường Mộng Na.

- Mà sao 652 biết được lịch học của cậu?

- Tôi cũng thấy lạ chỗ đó. Hẳn ai đó thân quen đã nói cho cậu ta biết.

- Nhưng mà sao cậu cự tuyệt vậy? Tôi mong bạn trai của tôi đưa đồ ăn một ngày thôi cũng mãn nguyện rồi.

Lý Mẫn phụng phịu. Cô và bạn trai quen nhau qua game, chưa được gặp nhau trực tiếp ngày nào. Lại nói chẳng biết tên của người ta nữa.

- Xem chừng cậu yêu trúng phải ai đó cũng như 920 rồi. Tôi đã tìm hiểu kỹ đến mấy cũng không ra tên!

Lúc này, 920 đỗ xe nên Đường Mộng Na đứng ở nơi khác nói chuyện. Anh vừa đến thì cũng đúng lúc cô đang nói chuyện. Nghe loáng thoáng như thế nên mặt anh lộ rõ sự tò mò.

- Con trai chỉ là nhất thời thích thú thôi!

Cuộc trò chuyện của bốn người kết thúc. Đường Mộng Na đi vào căn nhà mới của mình, cũng chả đi đâu xa, ngay cạnh nhà của 920. Anh qua kiểm tra các chốt cửa cũng như các công tắc điện.

- Lúc nãy cô nói đến ai giống tôi?

- À, tôi cũng đang tò mò. Chỗ các anh có ai có số 900 không?

Một phút khựng lại, 920 không trả lời.

- Bạn tôi hẹn hò với một người qua mạng, chả để lại tên, chỉ có biệt hiệu 900. Anh biết người đó chứ?

- Ừm...

- Vậy... có thể cho tôi xem anh chàng đó không??

- Mọi thứ ổn rồi, cô nghỉ ngơi đi.

920 không quay về nhà, anh lái xe đến khách sạn quen thuộc kia. Chẳng kiêng nể gì, một phát đạp cửa...

- Tiên sư nhà cậu, đền tiền đây!

920 nắm cổ áo của 900, gằn giọng từ chữ một:

- Cậu lại yêu đương qua mạng?

- Thì?

Thì... ăn một cái đấm.

920 quay người cố gắng bình tĩnh.

- Bao nhiêu người, mắc gì lại chơi đùa bạn của Đường Mộng Na?

- Ai cơ? Tôi đang qua lại với hai em. Nhưng là Lý Mẫn đúng chứ?

- ...

- Chỉ có cô ta biết 900 tôi đây. Cũng có kĩ năng.

- Dứt khoát với người ta đi.

900 cười khẩy:

- Sao? Cảm thấy hổ thẹn với Đường Mộng Na của cậu à?

- Phải, cậu cũng đừng ỷ mình đào hoa nữa. Nghiệp quật khi nào không hay đấy.

- Đừng bảo tôi. Đường Mộng Na cậu không đáp trả, Lý Nhã Tinh cũng vậy...