My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 3: Giao chiến



Sau hai tuần, Mộng Na hoàn thành việc học trên trường, phần dang dở thì bảo lưu lại. Tuy doanh nhân không cần bằng cấp, nhưng lỡ cô phải đi làm thuê thì sao chứ, vẫn phải tính đến đường lui...

Đường Hiểu Âu xuất phát sớm hơn, có rất nhiều ưu thế. Anh chọn được đề án tốt hơn, lựa được các nhân viên giỏi hơn, hoàn toàn hơn hẳn Đường Mộng Na.

Ngày đầu tiên đến công ty với danh phận mới này, Đường Mộng Na căng thẳng từ lúc trên đường đi, hoàn toàn mất đi sự tự tin trước đó. 920 đưa cho cô chai nước, nhẹ giọng trấn an tinh thần cô chủ nhỏ.

- Cô có hậu phương vững chắc, đừng lo.

Đề án của cô là tuyên truyền sản phẩm cho thị trường và nhà đầu tư, nhưng vấn đề là sản phẩm không được phổ biến ở Trung Quốc.

- Chúng ta bị làm khó rồi.

Một con người luôn được ưu tiên, quả thực không tài nào chịu nỗi được chuyện này.

Ngày nào cô cũng đau đầu vì khu vực quanh đây rất khó quảng bá và thu hút đầu tư.

Một tháng thì đã trôi qua một tuần. Tám giờ tối, 920 đã đỗ xe chờ Mộng Na xuống. Trên đường đi lại vô tình gặp Đường Hiểu Âu. Bình thường có chạm mặt, họ cũng chẳng thèm mở miệng, ấy thế mà hôm nay, đối thủ lại bắt chuyện với cô:

- Sau tàu điện cho một khu dân cư, đa số là ngoại quốc.

Anh dứt lời, thang máy cũng đến tầng trệt. Hiểu Âu lịch lãm bước ra, để cô có chút không quen, anh rốt cuộc là sao?

Bỗng nhiên hôm nay lại đi giúp đỡ cô...

Khi lên xe, cô liền bảo 920 đến đó để kiểm chứng. Quả thực, có rất nhiều gia đình có người ngoại quốc. Lần này ăn may rồi.

- Sau tàu điện, phía Nam trường học gần đây, các quán ăn nữa thường cơ người ngoại quốc đấy.

- Tôi nghĩ cần quảng bá cho giới trẻ nữa, họ sẽ tận dụng truyền thông rất tốt.

Đường Mộng Na cảm thấy nhẹ nhõm hơn, quá nhiều thuận lợi trong thời gian ngắn đấy!

- Sao cô biết chỗ này?

- Tôi... tìm kiếm....

- Muốn đi thư giãn chứ?

- Đi đâu cơ?

Rạp chiếu phim - một nơi thư giãn lý tưởng, lại còn là phim ngôn tình nữa, quá đúng gu thiếu nữ rồi.

Hai người rời rạp cũng đã mười giờ đêm.

- Bình thường anh bắt tôi đi ngủ ròii đấy!

- Hôm nay cho cô xả stress, ngày mai đầu tuần đâu cần đến sớm.

...

- Tôi dẫn cô đến đây.

Anh chạy xe đến căn hộ chung cư khá xịn. Nhanh chóng chuyển đến tầng cao nhất của toà nhà.

Cô ngồi ngoài ban công, thưởng thức gió đêm.

920 lấy ra chai Whisky lâu năm và hai ly rượu.

- Anh làm vệ sĩ cũng nhiều tiền quá nhỉ? Nơi đây còn thoải mái hơn ở nhà nữa~

Đường Mộng Na vươn vai, vừa ngồi làm việc lại còn ngồi xem phim, gân cốt muốn lão hóa rồi!

- Anh lấy rượu để làm gì? Tính làm gì tôi?

- Đêm nay cô có thể ngủ ở đây, quản gia Trần đã cho phép rồi.

- Đừng đánh trống lảng chứ!

Miệng nói thế nhưng chính tay cô lại mở chai rượu và rót vào ly.

- Này, kể chút về anh đi~ Vệ sĩ của tôi, tôi lại chẳng biết gì vậy?

- Tôi là vệ sĩ của mẹ cô.

Mất hứng thật!

Rượu trong chai chỉ vơi một chút mà Đường Mộng Na đã nhầm trời với đất. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt lim dim không thể xác định còn nhìn được không. Cô cứ vu vơ hát những đoạn nhạc nhỏ...

Đường Mộng Na khi say khác hẳn, đã nửa đêm vẫn chưa nằm yên ngủ. Hát một hồi, cô bật khóc, khóc nức nở, khóc thảm thiết, khóc mà ngỡ con mắt không trụ nỗi.

Đường Mộng Na ngày biết tin dữ lẫn ngày đưa tang, chỉ khóc cho mọi người thấy, thế mà nay lại khóc muốn long trời lở đất.

920 kéo cô về phía mình, vỗ về cô, dụ ngọt cô đi ngủ.

- Anh ngủ với tôi~

- Cô say là vô liêm sỉ vậy ư?

- Hừm, anh là vệ sĩ của tôi sao lại nói tôi như vậy?!

- Ừ, là vệ sĩ của em đấy.

Trải nghiệm cảm giác đầu tuần đi làm với trạng thái quẩy sung sức từ tối hôm trước, với Đường Mộng Na, ắt hẳn là trải nghiệm tuyệt vời đó. Tuyệt đến nỗi không dám ăn sáng luôn.

Thế nhưng lúc sau, một bữa sáng gồm canh nóng đã được đặt trên bàn.

Tuy không có tâm trạng ăn nhưng mà người ta cất công thế thì phải ăn thôi!!

Hôm đó, Đường phu nhân đã tỉnh lại. Cô tức tốc chạy đi đến bệnh viện nhưng khi đến nơi thì bà đang ngủ.

Từ ngày rời phòng cấp cứu cô chưa ngày nào đến thăm mẹ mình, hôm nay mẹ tỉnh dậy, cô lại gấp rút chạy đến.

- Phu nhân vẫn chưa ăn uống gì, vẫn đang truyền nước...

- Khi nào mẹ dậy thì báo cho tôi...

Nói rồi một mình rời khỏi phòng bệnh.

Tầng thượng của bệnh viện là nơi có gì đó cuốn hút không chỉ bệnh nhân, bác sĩ còn cả người thăm bệnh nữa.

Gió trời chiều khá mạnh, cũng mạnh mẽ mang đi những ưu phiền trong tâm. Tiếng cửa chuyển động, phá tan không khí yên tĩnh, cứ ngỡ 920 đến đón cô về nhưng lại là Đường Hiểu Âu.

Anh ta không nói một lời, chỉ nhìn cô. Cô chẳng biết làm sao, cũng nhìn lại. Gió chiều mỗi lúc càng mạnh...

- Em không nhớ tôi ư?

- Anh nói gì vậy?

Đường Mộng Na mất kiên nhẫn, vừa đi vừa nói, cô có ý định rời khỏi đây luôn. Khi đi qua Đường Hiểu Âu, anh nắm lấy cánh tay của cô.

- Chính em đã bảo sẽ nhận ra tôi...

- Anh bệnh...

- Buông cô ấy ra!

Phía cánh cửa phát lên giọng nói, mang khí chất đe doạ. 920 kéo Đường Mộng Na về phía mình, gạt tay Hiểu Âu ra.

- Tôi đi, mấy người ở lại đây đi.

...

- Hắn có làm gì không?

Đường Mộng Na lắc đầu, khuôn mặt xinh xắn khẽ nhăn, cô đang cố gắng nhớ lại quá khứ.

- Tôi và Đường Hiểu Âu từng gặp nhau rồi ư?

- Phu nhân tỉnh lại rồi, cô xuống gặp bà ấy đi.

Mộng Na từng bước chậm rãi.

- Hình như, trong lần hướng nghiệp thi đầu vào cấp trung học, tôi đã gặp Đường Hiểu Âu.

- Anh ta là bạch nguyệt quang của nhiều bạn học nữ. Lần đó tôi có tiếp xúc với anh ta, tôi thấy anh nổi tiếng quá nên trêu... Anh ta bảo rồi cũng bị lãng quên thôi, vậy nên..

- Cô bảo rằng cô sẽ nhớ anh ta ư?

Đường Mộng Na lặng im gật đầu.

Mẹ cô đã ngồi dậy được, bà nhìn Đường Mộng Na vẫn an toàn thì cơ mặt giãn ra, xem ra bà rất yên lòng.

- Không cần tranh chấp đâu, con cứ ra ngoài sinh sống, chi phí có Trịnh gia lo.

- Không, con sẽ lấy lại mọi thứ của con. Nhưng mà... 920 là mẹ cử tới cho con ư?

- Phải, 920 sẽ thay mẹ bên con.

Đôi mắt cô cụp xuống, miệng lí nhí:

- Nên anh ta bảo là vệ sĩ của mẹ...

- Không vừa ý ư? Mẹ sẽ đổi cho con..

- À không!! Rất là vừa ý. Vậy mẹ nghỉ ngơi đi nhé, đừng làm con sợ đấy.

...

- Ta xin lỗi...

920 rất hiểu cô, còn hơn bản thân cô nữa. Từ khi ra khỏi phòng bệnh, thấy cô có tâm trạng liền dẫn cô đi ngắm cảnh. Phía ngoại ô, có một hồ nước nhỏ, anh đưa cô đến, giúp cô trút bầu tâm sự. Sau đó, anh lại dẫn cô đi ăn. Mọi việc anh làm đều như theo một kế hoạch, vậy nên cô chẳng còn thời gian suy nghĩ chuyện không vui nữa.

Khi về đến nhà thì cũng đã gần mười giờ đêm, vừa vào đến nhà thì mẹ của Hiểu Âu đang đứng cùng lão gia, nói liên hồi:

- Con gái mà giờ này mới về, ông xem có đáng trách không?

Đường Hiểu Âu đứng trên tầng cao, lặng lẽ dõi theo.

Đường Mộng Na và 920 đi qua, không một lời giải thích.

- Mẹ tỉnh rồi, ông đến thăm mẹ chút đi.

Cô lên tiếng, rồi tiếp tục bước đi không chờ hồi đáp.

Ba tuần tiếp theo trôi qua, cũng đã đến lúc công bố thành tựu của hai bên.

Không ngoài dự đoán, Đường Hiểu Âu thuận lợi thắng cược. Đường Mộng Na tuy không phục nhưng cũng chấp nhận kết quả. Vòng đua ba lượt này, anh đã ăn một ván rồi.

- Hai người sẽ được nghỉ ngơi hai tuần, sau đó tiếp tục quay lại tập đoàn đón nhận dự án mới.

Đường Hiểu Âu và Đường Mộng Na cùng rời phòng họp, chỉ là cách cư xử rất khác nhau. Một người được các cổ đông chào đón, một người lại lủi thủi phía sau.

Nhưng vừa ra đến cửa, cô đã bị 920 kéo lại.

- Xong việc rồi đúng chứ?

- Ừ... Sao vậy?

- Phu nhân bảo cô đến một nơi.

Hai người đến Hồng Kông, cụ thể là đến nhà bà ngoại của mẹ cô. Vừa đặt chân xuống trước cửa, cảm giác không khí cũng khác hẳn.

Tiếng gió vi vu, tiếng lá xào xạc, tiếng nước chảy róc rách... Một bức tranh phong cảnh vô cùng hoàn mỹ. Hồng Kông mang màu sắc của những năm 80, 90 quả không phụ lòng người.

Đường Mộng Na không hiểu tại sao mẹ lại bảo cô đến nơi này, khi dọn đồ đạc xong thì gọi cho phu nhân ngay.

- Con hãy thưởng thức cuộc sống yên bình ở đó, năm xưa mẹ ở đấy đến khi lấy bố con luôn đấy.

Phu nhân không muốn cô con gái của mình vướng vào những nguy hiểm không đáng có, một lòng muốn cô rời khỏi Đường gia, sống yên bình ở xứ người. Tuy nhiên, Đường Mộng Na lại khác, cô nung nấu ý chí phục thù.