My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 33: Yên nghỉ



Đường Mộng Na quay về phòng ăn. Cô kể cho 920 nghe, nhìn dáng vẻ dửng dưng của anh, cảm thấy không đúng lắm...

- Anh biết Đường Hiểu Âu là người của SamSan?

- Ừ, lần đến đó tôi đã thấy Đường Hiểu Âu.

- Sao không nói cho tôi biết?

- Đâu cần tôi nói, cô biết rồi.

Hảo, mười điểm cho 920!

Mất cả một tháng, Đường Mộng Na bận rộn với kế hoạch kinh doanh. Đôi khi mọi thứ lại rối tung lên, cô cũng như đống giấy tờ trên bàn, không biết mình đang ở vị trí nào trên nấc thang thành công.

Bảo mẫu chăm sóc mẹ cô hay gọi điện, bảo rằng bà ấy nhớ cô, hi vọng cô đến thăm một chút. Thế nhưng thời gian dự án càng lúc càng ít, còn chưa đi kiểm toán nữa, thời gian thực sự không có. Nếu đến cũng là về đêm, bà đã say giấc, cô chỉ có thể ngắm nhìn một chút lại rời đi.

Sau ngày đêm mệt nhọc, sụt mất vài cân, cũng đã đến ngày lựa chọn kế hoạch của cổ đông. Đường Hiểu Âu hời hợt đến mức còn đến trễ vài phút. Trông anh hoàn toàn mất hi vọng đối với Đường thị, nhưng mẹ anh thì luôn muốn con trai mình phải làm chủ của vinh quang.

Đương nhiên, có tâm ắt có tầm. Bản kế hoạch chi tiết, hợp lý của Đường Mộng Na được phê duyệt, chỉ cần nó thành công, cô chắc chắn sẽ có được Đường thị.

Đường Hiểu Âu khi quay về văn phòng chưa lâu thì Đường Mộng Na đến hỏi chuyện. Anh rất ngạc nhiên khi thấy cô, cả hai cùng ngồi uống nước, một không khí tù túng...

- Em đã thắng như ý muốn, còn chuyện gì nữa?

- Tôi muốn biết lý do anh không nghiêm túc trong cuộc thách thức này.

- Vì tôi có công ty riêng của mình rồi.

- Không! Nếu vậy, anh càng phải hợp cả hai với nhau, lý do đằng sau là gì?

- Đường thị nếu vẫn là những đầu tư đó, không an toàn, tôi tuy không giàu, nhưng không thích quay lại thời gian nghèo khổ.

- Vậy nên... anh có báo cáo quỹ đen ma của Đường thị?

- Không phải em cũng có sao?

Đường Hiểu Âu cũng chẳng giữ bản báo cáo đó, chỉ là anh từng đến văn phòng của người bố quá cố, vô tình thấy được. Sau đó chẳng còn biết tung tích của nó. Vậy nó vẫn trong Đường gia?!?

- Được rồi, cảm ơn đã cho tôi thông tin. Cũng hi vọng SamSan của anh phát triển tốt.

Dù sao cũng có chung dòng máu, cũng không nên đấu đá nhau mãi. Anh vì phát triển riêng, lại không hứng thú với những rắc rối đang ẩn nấp sâu trong Đường thị. Cô thì một lòng bảo vệ tài sản của mình, chỉ vậy thôi. Hai người không đụng chạm nhau nữa, không cần căng thẳng.

- Có lẽ em không biết em là lý do tôi bỏ tài sản mình được thừa kế, mà không ai biết cả...

Đường Mộng Na sau đó nhờ Đường Hiểu Âu dẫn Lạc Manh Manh ra ngoài. Còn cô tranh thủ thời gian quay lại thư phòng. Tuyệt đối không thể để Lạc Manh Manh biết cô đang tìm bản báo cáo đó.

920 thấy lâu vậy cô vẫn chưa xuống, lên xem thử.

- Sao rồi? Vẫn không thấy...

- Hay hỏi phu nhân xem?

- Hôm ấy... mẹ để ở đâu thế chứ? Đi thử... biết đâu mẹ nhớ bất ngờ.

Mẹ cô dạo này thường rơi vào trạng thái không thở khi ngủ. Bác sĩ chuẩn đoán các cơ quan bị giảm sút đáng kể đã gây nên. Bây giờ phòng ngủ đầy ắp những thiết bị theo dõi.

- Na...Na...

- Mẹ à... vừa rồi con bận quá, không qua thăm mẹ được.

- Ga tàu phía tây, tủ đồ 48...

- Dạ?

- Cô là ai...? Na Na... của tôi đâu?

Chợt tỉnh chợt quên. Đường Mộng Na không kiềm được, nước mắt cứ thế lăn trên má...

- Đi thôi...

920 dìu cô ra ngoài. Cả hai cùng đến địa chỉ mà mẹ cô nhất thời tỉnh táo nói ra. Cô đến thẳng bộ phận quản lý tủ đồ.

- Xin hỏi, tôi muốn lấy đồ trong tủ 48 nhưng bị mất chìa khoá rồi.

- Cô đọc thông tin lúc gửi đi.

- Trịnh An Nhiên.

- Đã có người lấy đồ rồi.

- Cảm ơn.

Đường Mộng Na ngạc nhiên.

- Có mấy người biết về bản báo cáo đó?

- Tôi, Đường Hiểu Âu, bố mẹ, ông nội... còn có quản gia Trần nữa... Vậy lẽ nào...

Điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện, vẫn là của bảo mẫu.

- Tiểu thư, cô hãy quay lại gặp mẹ cô... có thể là lần cuối đấy...

Gượm đã, cơ thể như cứng đơ, tai trở nên ù, rất khó nghe âm thanh xung quanh, tâm trí như cassette phát đi phát lại câu nói đó.

- Nhanh! Tôi muốn gặp mẹ!!

Phu nhân hôm nay trông hồng hào hơn, môi bà cũng không nhợt nhạt như ngày hôm trước. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

Đường Mộng Na yêu cầu tháo hết các thiết bị y tế ra khỏi người mẹ, sau đó nằm bên cạnh bà, ôm lấy bà. Tay đặt lên ngực bà để cảm nhận hơi thở của mẹ mình.

- Mẹ... lâu rồi hai mẹ con mình chưa tâm sự nhỉ? Hôm nay con đặc biệt trốn làm để bên cạnh mẹ này.

920 đau xót nhìn, nhưng bảo mẫu vẫy vẫy, khuyên anh cùng ra ngoài, để hai mẹ con họ có thời gian bên nhau.

- Mẹ... hồi trước là mẹ kể chuyện cho con, bây giờ ngược lại là con kể...

- Thực ra không phải con ghét mẹ không còn nhớ con, chỉ là con không kiềm được khi nhìn mẹ yếu ớt thế này..

- Mẹ, có câu nói này, con vẫn muốn dành là lời cuối cùng để nói với mẹ... Con yêu mẹ lắm!

- Cảm ơn mẹ... đã là mẹ của con.

Tay cô không còn chuyển động lên xuống nữa...

Mẹ... đã ngừng thở rồi.

Mẹ đã trút hơi thở cuối cùng, mà không nói lấy một lời.

Nhưng, mẹ đã nắm lấy tay cô, vỗ về vài cái mới xuôi mắt.

Đây... có tính là đã mãn nguyện ra đi rồi không?

- Có phải mẹ mệt quá, nên không nói tạm biệt với con đúng không?

- Mẹ không hề giận con đúng không?

Đường Mộng Na khóc oà, như cái lúc một sinh linh chào đời.

Bây giờ, một lá vàng đã về với cội nguồn.

Bảo mẫu sau cánh cửa không nhịn được xúc động, vội lau đi những giọt nước mắt.

920 đưa điện thoại của Đường Mộng Na cho bà:

- Dì gọi cho ông bà ngoại của Mộng Na đến nhé!

Rồi anh đi vào, dỗ dành cô rời khỏi giường. Cần nhanh chóng tổ chức tang lễ để phu nhân về với đất mẹ.

Đường Mộng Na đi không nổi, vẫn đang khóc.

Anh dẫn cô vào một phòng trống, sau đó ôm lấy cô, để cô khóc hết mình. Lần nào cô yếu đuối, đều có anh đứng ra che chở, cho cô giây phút là cô gái bé bỏng.

Rất nhanh, bên ngoài ồn ào, bà ngoại nhìn thấy con mình rời đi trước, khóc như mưa. Các dượng, các dì đều thương xót cho số phận của Trịnh An Nhiên, nhanh chóng gọi dịch vụ tang lễ đến.

Theo thống nhất, mẹ cô sẽ đuợc chôn cất ở quê ngoại, là đất Hong Kong, là mảnh đất với căn nhà đầy hồi ức trong sáng của mẹ.

Ngày đưa tang, ông nội của Đường Mộng Na cũng xuất hiện, quản gia Trần và cả vú nuôi. Vì đường xa, từ Bắc Kinh về Hong Kong, nên chỉ ít người thân tiễn Trịnh An Nhiên đoạn đường cuối.

Tháng 11 thì gần như không mưa nữa. Ấy vậy mà sáng đó, trời không có chút nắng, mây xám che hết bầu trời.

- Mẹ... hai mẹ con mình đều thích mưa nhỉ. Chắc là điềm báo đấy! Ông trời chào đón mẹ...

Các anh họ giúp cô đào đất, cô cùng bà ngoại đặt mẹ xuống.

Nhìn hai bà cháu đều rất tiều tụy, lại thêm bộ đầm đen mang sự buồn đau mất mát...

Sau đó, mọi người đều lên phi cơ của gia đình trở về trong ngày, riêng Đường Mộng Na và 920 ở lại căn nhà của bà cố vài ngày.

Lần này, vú nuôi cũng ở lại, chăm sóc cho Đường Mộng Na vài hôm. Nhưng chỉ qua một ngày thì Đường gia bắt quay về, Lạc Manh Manh bị ngất. Hai ngày sau, Đường Mộng Na được 920 chăm sóc chu đáo.

Mấy ngày trước, cô gầy đi trông thấy thì nay đã đầy đặn, tươi tắn thêm đôi chút.

Quay về thành phố, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ ở cô mới khác thường. Bây giờ, cô không còn mẹ nữa.