My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 36: Khiêu vũ



Cũng sắp đến Noel rồi, một lễ dành cho các cặp đôi tình nhân.

Vừa hay gần đây đã lên sóng chương trình Đường Mộng Na tham gia, thành công thu hút mọi người sản phẩm mới của Đường thị. Thế nên, tinh thần của cô phấn chấn hơn hẳn. Đi trên đường cũng nhảy chân sáo, ngân nga khúc nhạc nào đó.

Khi tan làm, đang tính rủ người thương đi xem phim rồi ăn tối thì lại bắt gặp 920 đang nói chuyện với Chu Mạn. Cơn ghen bắt đầu trỗi dậy. Nhưng lần này, để không làm mất không khí tươi vui, cô dịu dàng lại chỗ hai người họ.

- Không biết hai người đang trò chuyện gì vậy, trông say sưa quá!

- Tan làm sớm thế?

920 giúp cô cầm túi, tiện tay lấy cho cô thanh kẹo chocolate bạc hà mà cô thích.

- Phải ra về đúng giờ, mới biết chuyện vui ở đây chứ?

Đưa xong thanh kẹo liền tạm biệt Chu Mạn, anh nhanh chóng đưa cô đi về.

- Muốn ăn gì?

- Ăn giấm.

...

Không hề làm mất không khí tí nào!

- Thật ra...

- Thật ra cô ấy muốn hẹn anh đi đâu đó đúng chứ? Nhưng anh là vệ sĩ của tôi, anh phải bên cạnh tôi mọi lúc!

Bộ dạng ghen tuông của cô tuy nghe có vẻ không lọt tai, nhưng biểu cảm thì cực kỳ đáng yêu, ít nhất là với ai đó.

- Cô ấy muốn hỏi... dì của cô thích gì! Vì sợ cư xử của cô nên nhờ tôi hỏi giúp.

Ngẫm lại, cũng đúng là sắp đến sinh nhật Đường Thiên rồi.

- Tôi muốn ăn món anh muốn! Anh toàn nấu món tôi thích rồi, tôi cũng muốn biết anh thích ăn món gì!

Còn hai tuần nữa là sinh nhật của Đường Thiên, vậy nên hôm đó ắt sẽ đến căn biệt thự mới xây của cô tham dự. Đường Mộng Na nhân trời chưa tối, đi dạo quanh trung tâm để lựa quà cho dì.

Thấy cô mua đống dụng cụ về làm, tuy sẽ mất thời gian và công sức, nhưng nó mang trọn thành tâm của đứa cháu như vậy, 920 thêm phần tăng thiện ý về Đường Mộng Na.

Đêm đó, cô bắt đầu dựng khung, bóc tem hộp màu vừa mua. Có vẻ lâu lắm rồi chưa cầm cọ vẽ nên cô mất khá nhiều thời gian để làm mềm cơ tay.

Đêm nay, phác thảo xong bức tranh, cũng vừa buồn ngủ.

Sáng hôm sau, cô gọi Chu Mạn đến văn phòng, đưa cho cô một kế hoạch kinh doanh và thờ ơ nói:

- Dì tôi thích những thứ giản dị chút, mấy thứ đắt tiền kia dì dư sức mua được.

- Cảm ơn.

Một trưa, đã đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Chu gọi điện cho Đường Mộng Na, hẹn cùng đi ăn.

- Yêu đương vào thấy tươi tắn hẳn nhỉ?

- Đừng nói thế chứ!

- Sao lại hẹn tôi?

- Cậu chưa biết đúng không, tôi đang hẹn hò với Đường Hiểu Âu.

- Anh ấy vẫn đang cố gắng không thích cậu nữa! Tôi xem như đang giúp anh ấy.

- Rồi sao? Chuyện đó không liên quan lắm?!

- Mẹ của anh ấy, biết chuyện điều hành SamSan, một mực đòi anh ấy quay lại Đường thị... Nhưng với Hiểu Âu, SamSan mới là tâm huyết của anh ấy.

Đường Mộng Na khoanh tay, chu môi suy nghĩ. Hiện tại Đường Hiểu Âu và cô đang trên giữa đường đua.

- Nếu anh ta tự nguyện rút lui, tôi sẽ bị xem là mua chuộc ghế chủ tịch. Nếu cứ quyết đấu, thì không chắc tôi thắng.

- Nhưng mà, sự hời hợt đó sẽ nhanh chóng khiến Đường Hiểu Âu không được bầu chọn thôi.

Bạch Chu nghe vậy thì nhẹ nhõm.

- Vậy thì tốt rồi! Tôi có tiết buổi chiều, về nhé!

Bạch Chu vườn ra ngoài quán, liền gặp Đường Hiểu Âu, anh ra hiểu cô lên xe.

- Em và Đường Mộng Na nói gì vậy?

- Chỉ là động viên cậu ấy chút thôi, dạo gần đây có nhiều chuyện không vui mà.

Đường Hiểu Âu xoa đầu cô:

- Khi nào SamSan có danh, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Chờ anh.

Thế giới xô bồ như thế nhưng vẫn sẽ có người chậm rãi với mục tiêu đơn thuần.

Lạc Manh Manh khi biết chuyện SamSan vô cùng khó chịu. Bà không hiểu sao con trai của mình từ bỏ mồi ngon là Đường thị, lại đi khởi nghiệp, lao lực vì nó. Cả một công ty bao năm vẫn chưa bằng một bộ phận nhỏ của Đường thị.

Đường Mộng Na tranh thủ ngày nghi đi dạo trung tâm mua sắm lựa váy đi tiệc.

Trước giờ cô thường lấy đầm váy của Đường Thiên mặc, với lý do chỉ dùng một lần. Nhưng đây là tiệc sinh nhật của dì, phải chỉn chu một chút.

Buổi tiệc sinh nhật tổ chức cùng một thông báo về dự án mới của công ty dì sắp thực hiện. Số lượng khách mời rất đông. Đường Mộng Na xuất hiện, thần thái cùng chiếc váy trắng tinh. Mái tóc xoã ngang lưng, phảng phất mùi hương quyến rũ.

920 phía sau, cũng không kém cạnh, anh có điểm nào khác các sao nam chứ, có khi bén duyên với showbiz anh còn nổi tiếng hơn cho xem!

Không lâu sau Cố Duệ cũng xuất hiện, lần này, cậu không dính lấy Đường Mộng Na như mọi lần, sau khi chào hỏi đơn thuần thì đi trò chuyện với các nhà đầu tư.

Đường Hiểu Âu xuất hiện, bên cạnh là Tiểu Chu. Lần đầu cô tiếp xúc với xã giao thượng lưu, tay luôn giữ chặt Đường Hiểu Âu, không dám rời anh nửa bước.

Khi thấy Đường Mộng Na, cô khó xử, chỉ âm thầm vẫy tay. Đường Mộng Na cũng thông cảm, cười đáp lại.

Khi xưa, cùng nhau đi học, hai người cũng như sam, nhưng bây giờ, đến chào nhau cũng là lén lút...

Sinh nhật là chín còn thông báo dự án là chính. Cuối tiệc, Đường Thiên dưới sự bất ngờ của Chu Kiệt, nắm tay anh khiêu vũ một đoạn nhạc.

Đường Mộng Na say mê nhìn dì.

- Trông dì hạnh phúc thật...

Hai người họ trao đối phương ánh mắt âu yếm, đầy tình cảm. Mọi thứ, Đường Mộng Na đứng trên tầng quan sát hết.

- Muốn nhảy một điệu chứ?

Cô quay sang nhìn 920, anh như rất chuyên nghiệp, cúi người đưa tay mời mỹ nữ. Cô cười, đưa tay chấp nhận lời mời.

Điệu nhạc khác vang lên, phía dưới cũng có vài cặp góp vui, phía trên thì rất riêng tư, chỉ mình ta với nàng.

Tuy nhiên cũng không lãng mạn lắm, vì cả hai lâu ngày không tập, lại cũng lần đầu khiêu vũ với nhau, chân trái chân phải cứ loạn xạ, chẳng mấy chốc, chân của 920 đã sưng lên vì gót giày của cô.

- Nếu ai đó làm hại cô, cứ mời họ nhảy đi.

- Sao? Lúc đó sao nhảy nổi?

- Cô sẽ khiến họ không đi nổi một bước, nói gì nhảy.

Khịa người cũng ở trình độ cao rồi...

Đường Mộng Na căn nhịp cuối, dồn hết sức lực để tặng anh cú gót cuối cùng, ai ngờ anh như biết tỏng ý cô, lùi đúng nhịp. Cô bất ngờ, không đứng vững, ngã vào lòng 920.

- Lại muốn ám sát người bảo vệ mình ư?

Thua keo này ta bày keo khác, quả lời các cụ không sai. Nhân lúc hai người đang ở khoảng cách gần, cô liền chiếm tiện nghi, thơm lên má anh một phát. Rồi chạy ra khỏi vòng tay anh, chạy xuống tầng hoà vào dòng người cười ngây ngô.

920 cười bất lực, đột nhiên quay lại, ai đó đã đánh một cú, khiến anh lùi về sau vài bước.

Tiếp theo, người đó nắm lấy cổ áo anh.

- Cố thiếu, người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.

Phải, Cố Duệ không tìm thấy Đường Mộng Na nên đã đi lên đây kiếm cô, vừa hay bắt gặp hai người đang khiêu vũ, trêu chọc nhau, đỉnh điểm là khi cô thơm má 920, với góc độ nào đó khiến anh hiểu lầm hai người hôn nhau.

- Mẹ của Na Na thuê anh bao nhiêu, tôi đền gấp đôi. Tránh xa cô ấy ra.

920 bình tĩnh, đẩy Cố Duệ ra. Chỉnh lại trang phục.

- Cô ấy... là của tôi rồi. Anh vì chút tiền cỏn con mà lại đi lừa gạt cô bạn thân của mình sao?

- Gì cơ?

- Đừng nghĩ tôi không biết... Cố gia và Đường gia không hoà thuận. Anh cũng chỉ muốn có cổ phiếu của Đường thị để ổn định vị trí ở Cố thị.

Cố Duệ bất ngờ khi bị phát hiện kế hoạch của mình.

- Phải, nhưng hai chúng tôi là thanh mai trúc mã. Chỉ vì mẹ của Đường Mộng Na không ràng buộc hôn ước. Nhưng không sao, bây giờ, tôi và cô ấy không gì ngăn cấm được.

Anh rời đi, để 920 lại đó. Cần phải kiếm ra cô, cho cô biết nội dung cuộc trò chuyện, tránh xa Cố Duệ, nhưng giữa ngàn người thế này, làm sao mà kiếm ra cô ngay được.

Chẳng thể liên lạc cho cô, anh càng sốt ruột hơn. Sợ rằng Cố Duệ sẽ làm gì đó khiến cô phải bên cạnh hắn.

Cố Duệ từ trước đã hẹn Đường Mộng Na sau buổi tiệc thì gặp anh. Vì anh biết, xưa nay Đường Mộng Na chưa hẹn hò với ai, bản thân vô cùng trong trắng, trong tay là cơ ngơi Đường thị. Vốn nhân thời gian này, hai người hợp lực, giành chủ Đường thị và Cố thị.

Hình ảnh anh thấy trên tầng là ngoài dự đoán, sợ rằng cô sẽ không tự nguyện bên cạnh mình.

Anh hẹn cô ra sau vườn. Đường Mộng Na sau khi chạy xuống tầng cũng chạy thẳng đến đó. Hình ảnh nàng thiếu nữ với tà váy trắng tinh khôi dạo trong vườn, quả là khiến các nam nhân phải chìm đắm vẻ đẹp trong trẻo này.

Cố Duệ đi đến, trong tay là ly rượu vang. Đường Mộng Na đang ngắm nhìn trời đêm, không để ý, một hơi uống hết ly rượu.

- Cậu gọi tôi có chuyện gì vậy?

- Không gì, chỉ là muốn đảm bảo cậu không đau buồn quá.

- Cũng có, nhưng mà không đến nỗi cậu nói đâu.

Hai người ôn lại chuyện xưa, nói về cái ngày Cố Duệ bay sang nước ngoài du học, cô vào Đại học với số tuổi cấp 3. Rồi đến những chuyện xa xa hơn thế.

Dần dần, Đường Mộng Na càng mất tỉnh táo, cô gật gù, âm thầm nhéo vào cánh tay thật đau để mở mắt ra nhưng không chịu nổi, chốc lát, đã gục vào Cố Duệ.