My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 38: Đêm cuối



920 không trả lời, lấy hình ảnh chuyển nhượng cổ phần mà 900 chụp cho đưa cho Đường Mộng Na.

Cô nhìn thấy, không tin vào mắt mình. Thẩn thờ thả điện thoại xuống.

Sau đó vài giờ, cổ phiếu của Cố thị và Triệu thị giảm mạnh. Hai công ty rơi vào tình cảnh chao đao.

Cố Duệ đến văn phòng của Đường Mộng Na, bộ dạng tức giận vô cùng. Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút thương cảm với anh, những cảm xúc vừa rồi dần giảm đi.

- Hình như... hôm nay tôi không có hẹn với Cố thiếu.

- Na Na... cậu...

- Chúng ta không thân đến vậy, hãy gọi tôi như bao người khác. Còn nữa, muốn gặp tôi thì hãy hẹn trước.

Cố Duệ không ngờ Đường Mộng Na phũ phàng đến thế, anh bước đến, khống chế cô.

- Tại sao cậu lại ở bên tên vệ sĩ thấp bé kia? Nếu cậu bên tôi thì đã không phải chịu tủi nhục thế rồi.

- Cậu làm sai rồi quay lại đổ cho tôi? Biết là cậu khó lấy được Cố thị, nhưng không nên chơi trò mèo như thế chứ!

Cô đuổi Cố Duệ đi. 920 lúc sau nghe chuyện, thanh minh nhẹ cho Cố Duệ, dù sao anh cũng đã có hối hận, có sửa sai mà.

- Nếu cậu ấy không quá ham muốn, sẽ không bao giờ bị tên họ Triệu kia dụ dỗ. Cái bản tính chiếm hữu này đã có từ khi cậu ta lọt lòng rồi.

...

- Chỉ là tôi thấy hơi lạ, Triệu Vũ Thanh không gấp gáp đến mức về từ nước ngoài về đã gây chuyện chứ!

- Nghĩa là... có người khác tác động.

- E là Triệu Phiếm Chu, chỉ có anh ta mới bày kế dơ bẩn này.

- Xem ra cô rất thích hợp làm cảnh sát đấy.

- Anh ta từng mua chuộc cổ đông của Đường thị để bôi nhọ tôi, anh không nhớ sao?

- Vẫn còn vết sẹo vì vụ đó. Vậy bây giờ..?

- Đơn giản thôi, gậy ông đập lưng ông.

Triệu thị rớt giá thê thảm, Cố thị được Đường Mộng Na nhẹ tay, có đường bò lên.

Đường Mộng Na sau đó một tuần tranh thủ buổi chiều đi bệnh viện, kiểm tra xem có vấn đề gì sau đêm đó không. Vừa hay đang chờ kết quả thì gặp Đường Thiên.

Đường Thiên đi từ khoa này ra... lại còn đi với Chu Kiệt?!?!

Ba người đối diện nhau, không nói một lời.

- Dì à, cháu bị người ta cưỡng hiếp lại chẳng hỏi han một câu, lại ung dung đi khám thai thế này.

Đường Mộng Na liếc nhìn bản báo cáo sức khỏe... thai nhi.

- Ta tốn tiền cùng mẹ con thuê vệ sĩ cho con làm gì. Với cả, Triệu thị có bị con chèn ép cũng ngoi lên được, chỉ là về tay ta hơn nửa rồi.

Đường Thiên mặc đầm babydoll, trông sẽ không thấy bụng.

- Thế tối sinh nhật dì quấn bụng à?

- Không...

- Thế còn cái thai này là bao lâu rồi?

- ...

Chu Kiệt thấy Đường Thiên ngượng ngùng không trả lời thì thay tiếng:

- Cô ấy mấy ngày nay trễ kinh, nên hai chúng tôi đi khám sớm, vừa hay phát hiện cô ấy mang thai.

- Chừng nào chưa đưa giấy kết hôn, tôi không gọi anh là dượng đâu!

Đường Mộng Na suy tính...

- Ủa... vậy là vừa mới có thôi sao?

- Phải, vậy nên không chắc chắn là có hay không nữa.

Một y tá cắt ngang cuộc hội thoại:

- Bệnh nhân Đường vào khám!

Đường Mộng Na nghe toát mồ hôi hột, 920 phía sau và Đường Thiên bên cạnh vỗ về cô:

- Đi đi, ta ở lại đợi con.

Cô chậm chậm bước vào phòng khám.

- Tiểu thư, cô không sao cả, màng trinh vẫn nguyên vẹn, nhưng cơ địa của cô hơi dày nhé... với cả không mắc bệnh nào cả, đều tốt.

- Cảm ơn bác sĩ!

- Thời gian qua cô vất vả quá nhỉ.

- Phải, nhưng tôi vẫn phải cố gắng vượt qua.

Rời khỏi phòng khám, cả ba người kia đang chờ đợi cô.

- Đi, nay con mời mọi người một bữa.

- Tốt rồi!

Cả bàn ăn chỉ có vài món chiên rán cho Đường Mộng Na, còn lại thì đều là đồ thanh đạm cho Đường Thiên.

- 920, cậu ngồi xuống ăn luôn đi.

920 theo quy định phải đứng bên ngoài, tránh gây mất tự nhiên, nhưng vì theo thời gian và tín nhiệm nên ai nấy đều quý mến anh. Được Đường Thiên cho phép, anh cũng không ngần ngại ngồi cạnh Đường Mộng Na.

- Ăn thanh đạm chút, kẻo lại không mặc vừa váy.

- Đồ của tôi, không phiền anh quan tâm!

Chí chóe thế đấy, nhưng đến khi ra về thì cả hai đều trầm ngâm. Cũng may không có chuyện buồn xảy ra.

Xe dừng ở Đường gia.

- Sao lại qua đây?

- Quên rồi à? Vụ báo cáo đó?

- À...

- Thêm một tối nữa được không?

- ...

Đường Mộng Na năn nỉ, lay lay cánh tay anh ra vẻ tội nghiệp.

- Haiz, xem như tôi đến thông báo cho nhũ mẫu.

Quay lại nhà của 920, vừa đến nơi, mọi lần, cô sẽ xuống xe trước để anh lùi xe vào gara. Lần này, cô không đi, ở lại ngồi nhìn anh. Cảm tưởng như lần anh rời xa cô đi sang Nhật Bản với Lý Nhã Tinh vậy...

920 tắt máy, ánh đèn đường len lỏi vào xe chiếu khuôn mặt của hai người. Anh xoa đầu cô, dịu dàng động viên:

- Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, lại quay về đây sống, được chứ?

- Lỡ như tôi đi, đêm đến Lý Nhã Tinh tìm đến anh thì sao?

- Sẽ không có chuyện đó đâu.

Cô trèo qua ghế lái, ngồi lên anh, ôm lấy anh sụt sùi nước mắt.

- Tôi chỉ được vui vẻ bên anh vào mỗi chiều tan làm, bây giờ trở về đó... không thể chịu được!

- Ngoan, rất nhanh thôi, tôi sẽ giúp em mở của hàng thật nhanh để em quay về đây.

- Hứa... không hiểu sao chỉ mỗi anh mới khiến tôi sống dở ch.ết dở thế này. Cứ luôn muốn anh ở bên, không ai được sở hữu anh ngoài tôi...

- Rất hân hạnh được nghe thế.

920 giữ lấy cô, bá đạo cưỡng hôn cô. Hai người trong phần ghế lái chật chội, sự kích thích càng tăng cao. Tuy nhiên, chỉ dừng lại ở hôn, không còn quá giới hạn như lần ở hồ bơi hay lần anh bị thương.

Có điều anh chủ động như thế, khiến Đường Mộng Na rất khó hiểu.

Cả hai ngồi trong xe hồi lâu, cứ nhìn nhau và nói vài câu vu vơ.

- Bao giờ anh có thể nói tên đầy đủ của anh?

- Có lẽ rất lâu...

920 nâng niu bàn tay trắng trẻo của cô, hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng, vỗ về cô. Loạt động tác ân cần cho cô vui lòng.

- Tối nay qua ngủ với tôi đi?

- Cô nam quả nữ, không nên.

- Tôi muốn đưa anh một vài thứ.

920 vào tắm trước, còn Đường Mộng Na thì tìm kiếm thứ gì đó, rồi sắp xếp ngăn nắp, sau đó thì nhìn qua đống trang sức mỹ phẩm. Sau đó lẩm bẩm một mình:

- Những thứ này đều không có tác dụng như trên mạng nói...

- Có thể đem đồ của em đưa qua nhà tôi, Lý Nhã Tinh có đến cũng sẽ nghĩ chúng ta vô cùng ân ái.

Từ khi nào, 920 đã đứng sau cô, nghe cô than phiền.

- Ừm...???? Ân ái?!? Anh nói gì vậy chứ?

- Không phải sao? - Anh xoay người cô lại, ôm lấy cô, thân hai người dính lấy nhau - Vô cùng ân ái.

Đặc biệt anh còn nhấn mạnh từng chữ cuối.

- Không như ban đầu nữa, Đường gia bây giờ đều là Lạc Manh Manh quản lý, tôi sẽ không thể ở đó lâu, phải ngủ đúng giờ, hành động cẩn thận đấy.

- Tôi biết mà... À, tôi đưa cho anh mấy cái này...

Đường Mộng Na kéo 920 lại bàn làm việc.

- Đây là vụ khởi nghiệp, tôi đang liên hệ với các nhà đầu tư, nhưng anh xem lại danh sách ổn không nhé!

- Để tôi đầu tư.

- Hả... không phải chứ, anh chắc chắn đổ tiền vào đây thế sao?

- Tôi cũng có chút vốn, xem như giúp em.

- Cũng được... đây là di chúc của mẹ tôi, chia cho tôi, dì Thiên với Gunn, nhưng tôi không biết Gunn là ai cả...

- Là tôi.

Không ngờ 920 và Trịnh phu nhân lại thân thiết đến thế.

- Thực sự rất nghi ngờ gia cảnh của anh đó.

Cô đưa cho anh bản sao di chúc, từ đó anh có thể lấy phần tài sản mình được hưởng.

Sau đó theo lời anh, cô lấy ra vài cài tóc, hoa tai, vài chiếc áo gợi cảm đưa cho anh, cô không cạnh bên, anh cũng không được lêu lỏng.

Cả hai cùng lên giường... thiết kế cửa hàng. Anh thuần thục cái phần mềm, còn cô bên cạnh đang phác thảo một mô hình rất chuyên nghiệp. Nhìn hai người đúng là một chín một mười.

Sau khi vẽ xong, cô ôm lấy anh nhìn anh tập trung làm việc, sau đó thì ngủ quên khi nào không hay...