My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 41: Chấp nhận



Có lẽ Giáng sinh tuổi đôi mươi này, đối với Bạch Chu là hạnh phúc nhất.

Cũng đến ngày Đường Hiểu Âu có đồng ý tình cảm của cô không.

Và đó cũng là ngày xác nhận cô có là thành viên chính thức của SamSan hay không.

Sáng nay, cô hoàn thành lớp học trên trường và đến công ty, trong lòng lo lắng không nguôi.

Chul-San và Doo-San sau khi xem xét, quyết định giữ cô lại.

Đường Hiểu Âu hôm nay không đến, có phải vì anh đang muốn tránh mặt cô, liệu có phải cô đã bị từ chối?

Mang nỗi buồn bị từ chối tình cảm đến giờ ra về.

- Về ngâm nước nóng rồi ngủ vậy...

- Uống chút rượu nữa.

Tiểu Chu quay lại, mừng rỡ nhìn anh. Anh lên xe, cô cũng chạy theo.

- Sao hôm nay anh lại nghỉ làm?

- Tôi muốn chuẩn bị cho buổi tối nay.

Sao nghe trịnh trọng thế này, có phải bị đá thật rồi không?

Anh đưa cô về nhà mình, đặc biệt là một căn hộ trong chung cư xa hoa.

- Tôi vừa chuyển sang đây sống, xem như em đến tân gia.

Gì chứ! Định đá người ta còn dẫn đến ăn tân gia.

Căn hộ có tầm nhìn rất đẹp, trời lạnh không có ánh mặt trời mấy, nếu không thì khung cảnh cũng nên thơ lắm.

- Sau này tôi sẽ được mẹ qua đây sống, tránh trong thành phố khá ô nhiễm.

- Theo lời của Đường Mộng Na, mẹ anh sẽ không chấp nhận đến đây đâu nhỉ?

- Phải... mẹ vì một đời khổ cực, mang danh tiểu tam, cuối cùng chỉ mong tôi sống không cần lo nghĩ...

Tiểu Chu rất cảm động, người cô yêu không chỉ giỏi giang, truyền cảm hứng tích cực, còn yêu thương quan tâm đến người thân.

Bữa cơm được một tay Đường Hiểu Âu chuẩn bị, Tiểu Chu ngồi vào bàn nơm nớp lo lắng.

- Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ nói về chuyện tình cảm, bây giờ em cứ ăn ngon miệng.

Nói thế sao ngon nổi chứ!

Tiểu Chu vội ăn xong sớm, sau đó Đường Hiểu Âu vừa buông đũa thì cô đứng bật dậy:

- Để em dọn ạ! Anh đã vất vả chuẩn bị rồi.

- Cảm ơn.

Đường Hiểu Âu không muốn tranh giành, nhường chỗ cho Tiểu Chu.

Cô chỉ mong thời gian bên anh nhiều một chút, chỉ cần chút thôi.

Khi rửa xong chén bát, cô ra phòng khách kiếm anh, anh đang bật nhạc buồn... Có cần phải khiến cô buồn thế không chứ!

- Lại đây ngồi.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Tiểu Chu ngồi cạnh anh, mê đắm trong mùi hương nam phái trên người anh.

- Về mối quan hệ tìm, đáng lẽ chúng ta phải giữ khoảng cách, nhưng có đôi lần ta vượt giới hạn. Điều này là lỗi của anh.

- À không... em nữa.

- Chúng ta...

Nghĩ đến vế sau, Tiểu Chu tranh lời cướp thoại của Đường Hiểu Âu.

- Chúng ta có thể dừng lại, tuy em vừa được làm chính thức ở SamSan nhưng để cả hai không áy náy em sẽ xin nghỉ. Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em sẽ cố...

Cô đứng dậy, cúi người chào đi.

Nhưng không thể đi, cô liền bị anh kéo vào lòng, ngồi trên đùi anh:

- Cô ngốc, em yêu tôi thế lại đòi chia tay, em phải chịu trách nhiệm với tôi chứ?

- Hả... không phải anh... muốn dừng lại sao?

- Tôi nói thế sao?

Tiểu Chu không nhịn được mà mếu máo:

- Thế sao sáng nay anh nghỉ làm... còn nói nhưng lời mơ hồ, không rõ nghĩa... em tưởng anh...

Vừa khóc vừa nói khiến Đường Hiểu Âu cũng phải bật cười, cô gái ngày nào cũng ý tứ trước mặt anh, nhất cử nhất động hài lòng anh, nay lại lộ vẻ yếu đuối đến thế, thật không thể cưỡng lại được.

Anh nhìn cô, cứ nhìn mãi khiến cô cũng ngại thay, vội che mặt đi.

Đường Hiểu Âu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay. Đôi mắt sắc sảo pha chút quyến rũ gợi tình.

- Vậy... anh đánh dấu chủ quyền được chứ?

Tiểu Chu đương nhiên hiểu ý nghĩa câu nói, cô cởi áo hoodie dày bông ra, tiếp đó, chiếc áo croptop ngắn lấp ló làn da trắng sáng của cô.

- Mùa đông mà ăn mặc ít vậy sao?

- Chiếc áo ngoài dày mà...

Đường Hiểu Âu cũng không chần chừ, cởi chiếc áo len trên người ra, rút khoảng cách của hai người thành không.

Bạch Chu ngồi trên Hiểu Âu, có chút ngượng ngùng, cô cảm nhận ngày một rõ ràng cậu nhỏ đang hưng phấn của phía dưới.

- Chúng ta đã làm một lần rồi, em còn ngại đến thế sao?

- Con gái trong chuyện này, trừ người thích chủ động, đều vô cùng ngại ngùng mà.

- Phải phải...

Anh âu yếm, hôn nhẹ lên cổ cô, tạo một hickey đánh dấu chủ quyền như lời nói trước. Sau kiêng nể, luồn tay vào trong váy cô đùa nghịch.

- Khoan... phải chuyển nơi khác, chúng ta đang ở phòng khách mà?

- Em không thấy như vậy rất kích thích sao?

Đường Hiểu Âu tay trên còn xoa bóp đôi gò bông, môi bận khoá môi cô thế mà thoắt cái, váy của cô cũng rơi xuống sàn, chỉ còn chiếc quần lót mà trắng...

- Cô bé, em rất thích màu trắng nhỉ, lần trước...

- A.. anh đừng nói nữa.

Cô vội bịt miệng anh, mong anh đừng nhớ đến lần đầu đầy mùi nghiệp dư của mình. Cô đâu biết đó là anh đánh trống lảng, một thoắt đã thoát y sạch sẽ cho cô.

- Em hẳn đã yêu đương rồi, sao e ngại thế?

- Không! Anh là lần đầu...

Đường Hiểu Âu ngạc nhiên:

- Nhưng lần đó, ga giường...

- Em và mẹ đều không có màng trinh, nên gây hiểu lầm rất nhiều. Mẹ vì thế bị bố khinh bỉ là đồ đã sử dụng...

Thấy mình hỏi điều không hay, anh vội an ủi cô:

- Chỉ cần em nói, anh sẽ tin.

Tiểu Chu ngạc nhiên.

- Vì người yêu anh, sẽ không lừa dối anh, phải không?

Cô hạnh phúc, được người khác tin tưởng thì còn gì bằng?

Cô chủ động ôm hôn anh, từ gò má, xuống đôi môi mỏng ướt át, xuống yếu hầu...

Đường Hiểu Âu thở dốc, vội dành lại thế chủ động. Đặt cô xuống ghế, banh chân cô ra, một chân lấy thành ghế làm tựa, còn lại thì ở dưới đất. Anh khiến cô lộ ra điểm nhạy cảm một cách phô trương. Tiểu Chu cố gắng che đi không được, còn anh thì vội vàng khám phá tư mật huyền bí lần trước đã xâm phạm.

Bạch Chu ngại không còn đường lùi.

- Ở đây sáng quá... không thể để tư thế này...

- Phải sáng thế anh mới hiểu được hết cơ thể em chứ.

Lời nói của một vị giám đốc đây sao? Bạch Chu không nghĩ anh lại lưu manh như thế này.

Nhưng chiếc lưỡi linh hoạt kia khiến cô phải run lên từng đợt, cả người có sự kích thích khó tả.

- Không... em...

Đường Hiểu Âu dừng hành động, ngắm nhìn cô ra. Đệm ghế ướt một vũng. Cô thở dốc, nhanh chóng thu thêm oxy. Anh không nhịn được ôm cô dậy, cắn nhẹ vào vành tai cô. Cô được phen rùng người, trời lạnh thế mà anh thích trò kích thích chứ.

Anh lấy trong hộc tủ một hộp bao còn nguyên, rút kinh nghiệm lần trước mọi chuyện bất ngờ. Bảo hộ xong xuôi, anh mơn trớn cho cô thả lỏng. Tiểu Chu cảm thấy nhẹ nhàng nên cũng giãn cơ mặt.

Rồi, một cái cảm giác nhói đau khiến cô rơi nước mắt cùng sự kinh hoàng.

- Khoan... em vừa...

- Anh từng đâm vào rồi, mà như lần đầu vậy đấy!

Đường Hiểu Âu nở nụ cười ranh mãnh. Tiểu Chu không chịu nổi, gục trên vai anh. Bờ vai vững chãi, cứng cáp khiến cô vừa ngại vừa thích thú.

- Cho em chút thời gian... để nhận dạng nó!

Đường Hiểu Âu bá đạo, không chút ngại ngùng, ngược lại còn khoái chí, nhìn cô trong sự thống khổ vì dục cảm.

Nhưng thà rằng anh khuấy động, còn hơn án binh bất động thế này, Tiểu Chu không chịu nỗi, mà cũng không biết mở lời thế nào.

Bất ngờ, anh thúc liên hồi, từ cú thúc cứ bạch bạch liên tiếp nhau, cô không ngừng phát ra âm thanh quyến rũ chế.t người.

Không biết từ bao giờ, mỗi cú nhấp của anh cũng nhịp nhàng với nhịp đẩy hông của cô.

Cái tư thế nữ cao bồi này giúp cho chủ động hơn...

Đường Hiểu Âu tự để Tiểu Chu lo chuyện phía dưới, còn mình thì vân vê đôi gò bông đang nảy lên xuống...

Không dè chừng cắn mút nó, mọi âm thanh phát ra đều vô cùng kích thích.

Không khí nóng đến mức lưng cô ướt sũng.

Cả hai rùng mình, tạm dừng chút.

Đường Hiểu Âu rời khỏi vùng tam giác huyền bí, thay bao.

Nhìn lượng chất lỏng trong đó khiến Tiểu Chu rất tò mò, lần đầu cô tận mắt nhìn rõ nó như thế.

- Cô gái này có vẻ rất thích thú những thứ thế này nhỉ?

- Không phải!

- Nào, làm tư thế quỳ hai chân đi.

Tư mật của cô lại lần nữa phơi ra cho người đằng sau nhìn. Anh âu yếm tấm lưng trần của cô, bả vai của cô, lại trêu đùa vành tai đỏ ửng.

Tiếp đó, lại là lần đi vào không báo trước, Tiểu Chu rùng mình không kiềm giọng rên rỉ.

- Sâu... sâu quá... em chịu không nổi... A~~

- Không phải lần trước em cũng nói vậy sao... cuối cùng cũng làm được ba hiệp mà?

Vồ vã, dồn dập, liên tục....

Tiểu Chu mệt đến mức lã người, cơ thể mất hết sức lực, phó thác cho con người mạnh bạo kia. Vì ban ngày nhiều việc, lại thêm suy nghĩ linh tinh nên cô hôm nay không thể sang hiệp ba như anh mong muốn.

Thế nhưng Đường Hiểu Âu vẫn chưa đã, anh cho cô ngồi tựa vào thành ghế, bắt cô dùng tay và đôi gò bông mát xa cậu nhỏ cho anh.

Đêm ấy, cả cái sofa lẫn Bạch Chu đều vô cùng mệt, còn người kia tuy mệt nhưng vẫn còn sức chơi!