My Mom's Bodyguard - Chàng Vệ Sĩ Của Mẹ Tôi

Chương 7: Qua đêm



Cũng may 920 thuộc dạng "có làm thì mới có ăn", thời gian đứng bếp ngắn ngủi đã dạy cho tiểu thư lá ngọc cành vàng cách cầm dao thái đồ ăn...

Trong bữa ăn, cô kể lại chiến tích trong ngày, không quên tranh món ngon, món bổ trước đó múc cho 920 và dặn anh ăn không được bỏ.

Sau đó, cô đi xem ti vi, anh rửa bát và đi tắm. Không hẹn mà hiện, vừa bước chân ra khỏi phòng tắm đã nghe tiếng gõ cửa í ới của cô nàng.

- Xong chưa xong chưa???

920 chỉ vừa mặc chiếc áo choàng tắm, cũng đành mở cửa, nếu không cô phá cửa luôn mất.

- Mau mau, tôi chợt nhận ra lát có buổi biểu diễn trực tiếp ở gần đây...

- Tôi thế này còn muốn chở đi?

- Không có! Anh cứ ngủ ngon đi, tôi đi cùng Cố Duệ mà!

920 không phản hồi, anh để cô bôi thuốc, băng vết thương.

- Anh sẽ bên tôi bao lâu nữa?

- Không muốn tôi ở bên?

- Không phải... Ở đây, tôi thấy thanh thản hơn bất kì nơi nào... Mỗi ngày, đều muốn đến đây...

- Không được. Lần sau hạn chế đến đây đi.

Cũng vừa lúc, Cố Duệ gọi điện cho Mộng Na. Cô không ở lại lâu, sau khi hoàn thành việc băng vết thương thì rời đi luôn.

Cố Duệ đỗ xe cách căn nhà của 920 không xa lắm, khi thấy Đường Mộng Na hẹn ở nơi lạ thế này, anh cố hỏi cho ra lẽ.

- Cậu đến nhà ai vậy?

- 920 của tớ bị thương, tớ giúp anh ấy một chút...

Giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng gương mặt thì đang đong đầy nước mắt, như muốn tuôn trào mà không thể.

- Cậu... đâu cần phải chăm sóc cho vệ sĩ của mình?

- ...

- Được rồi, đưa cậu đi chơi nhé!

Đường Mộng Na như mất hết hứng thú, biểu diễn cô mong chờ giờ đây chẳng khiến cô vui lên nữa.

Khi đang ngồi hóng gió, cô liền đứng dậy:

- Anh ấy không có thuốc, tớ phải đi mua..

- Cậu làm gì vậy? Anh ta trưởng thành rồi, nếu cần thì tự làm được chứ!

- Khi cậu bị ốm, cậu có chăm sóc tốt cho bản thân không? Duệ, xin lỗi, tớ phải về...

Đường Mộng Na cầm túi xách rời đi, Cố Duệ cũng vội đuổi theo.

Cô nhờ Cố Duệ chở đến hiệu thuốc mua thuốc cho một ngày rồi quay về nhà của 920.

- Tớ chờ cậu đấy.

- À, không cần đâu, hôm nay tớ không về nhà...

- Cái gì?... Không.. Cho tớ xin số của 920 đi.

- Làm gì?

- Có gì không gọi được thì gọi anh ta.

Đường Mộng Na ngu ngơ đồng ý. Cô tạm biệt Cố Duệ rồi hướng đến căn nhà.

920 ngay sau khi Mộng Na rời đi thì lại... đi tắm, vết thương chưa kịp lành đã thêm nặng. Cũng vì thế, anh bị sốt, rồi dần dần rơi vào giấc ngủ.

Mộng Na gõ cửa, bấm chuông, ném đá không nhận được hồi âm, bèn chạy ra sau nhà, từ đó chui vào qua cửa sổ phòng bếp. Tiểu thư nhà giàu như cô không ngờ cũng có ngày trèo cửa vào thế này.

920 mê mệt, nhưng bản năng của một vệ sĩ vẫn làm anh tỉnh giấc vì tiếng động dưới bếp.

Người thì loay hoay chui qua cửa, người thì vô cùng cao ngạo đi chiến, kết quả khi 920 định kéo cửa thì Đường Mộng Na lại dựa vào để thở.

Chớp nhoáng, cô ngã vào lòng anh, cả hai đều ngã xuống đất.

- A~ xin lỗi xin lỗi, vết thương của anh... Sao lại tháo băng ra rồi?

- Có chút khó chịu.

920 bịa đặt lý do, anh khi nào mà không khó chịu chứ!

Đường Mộng Na mắng anh, nhưng rồi sau đó lại tự trách mình:

- Có phải... tôi băng dở không?

- Hả?

- Đây là lần đầu tiên tôi băng vết thương đó, có đúng là khó chịu không?

- Do tôi thôi, xuống khỏi người tôi được rồi. Cái tư thế này...

Cái tư thế nhìn như chị nhà cưỡi cổ anh, nhìn đẹp mắt lắm:)

- Anh bị sốt? May quá, tôi có thuốc này!!!!

Đường Mộng Na như muốn tháo gỡ tội lỗi vụ băng vết thương, cô lục túi đưa anh thuốc...

- Hình như... Nó rớt khi tôi trèo cửa vào rồi...

- Cô...

920 không thốt nên lời.

- Mật khẩu ở cửa là 0309.

- Ồ. 0309... Sinh nhật của tôi?

- Tôi sinh ngày 9 tháng 3, được chưa?! Xuống!

Cảm thấy chủ tớ hơi bị đổi rồi đấy!

Mộng Na nhanh chóng đi kiếm lại bịch thuốc, cũng may mà tìm ra.

Trong khi Mộng Na đi kiếm đồ, 920 từ trong quan sát cô, bỏ quên chiếc điện thoại đang reo kia.

Đến khi Mộng Na lại đi lấy hộp cứu thương băng bó cho anh thì anh mới đọc tin nhắn sau cuộc gọi nhỡ:"Đừng có động chạm đến Na Na của tôi đấy!"

920 khẽ nhăn mặt:

- Tối rồi cô nên về đi.

- Tối nay tôi muốn ở đây! Anh chưa khoẻ tôi sẽ không đi.

920 thực sự bất lực trước sự cứng đầu của cô chủ nhỏ. Anh không quan tâm nữa, đi ra ngoài sofa nằm.

- Sao không vào phòng nằm?

- Cô ngủ ở trong đó đi.

- Ơ, không được. Ở nhà người lạ tôi ngủ không ngon, anh vào trong đó nằm với tôi đi.

- Còn biết tôi là người lạ đấy!

- Lạ vì chưa biết tên của anh thôi, còn đâu quen hết rồi!

Đường Mộng Na nhanh nhảu lấy chiếc chăn ngoài sofa trải xuống đất, ngay cạnh giường, sau đó nhanh chóng thả mình xuống nệm êm.

- Ah~ thoải mái quá! Anh mau nằm cạnh tôi đi! Tôi chuẩn bị ngủ rồi!

Hôm đó, mưa đầu hạ cũng đến. Đường Mộng Na vốn dễ ngủ, nghe tiếng mưa lại càng ngủ ngon hơn.

920 thì mất ngủ, dù uống thuốc rồi. Anh nhìn mưa như trút nước và nhìn cô gái vô tư đang ngủ say, không kiềm được đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô. Đêm nay dù khó ngủ nhưng cũng không đến nỗi.

Đường Hiểu Âu đêm đó thì cũng như 920, không thể ngủ được. Anh đi kiếm quản gia Trần hỏi Đường Mộng Na ở đâu.

- Tiểu thư thường ở lại nhà của vệ sĩ và phu nhân, có chuyện gì sao?

- Không ạ...

Quản gia Trần là người hiểu chuyện, chắc ngay từ đầu ông đã biết Hiểu Âu chỉ là vô tình bị quấn vào vòng quay rắc rối này, còn bản thân cậu không chút tham vọng nên đối xử với cậu rất tốt.

- Cô ấy ở bên ngoài như vậy... Ông can tâm sao?

- Con bé cũng hai mươi tuổi đầu rồi, đâu thể cứ theo sát được.

...

- Cậu với con bé không bên nhau được, cậu nên dừng lại đi.

Đường Hiểu Âu bất ngờ:

- Không.. không phải, cháu chỉ tò mò thôi.

- Chút tâm tư của cậu, thân già này nhìn rõ!

Phải nói Đường Mộng Na ngoài sự yêu mến 920 cũng có thể thấy cô vô cùng tin tưởng 920, cô nam quả nữ như thế vẫn thở phì phò ngủ ngon. Chỉ tội cho ai kia bị cô làm cho không ngủ được! 920 cố gắng chợp mắt để mau trở lại làm việc.

Lần nghỉ ngơi này, Đường Mộng Na dành nhiều thời gian đi làm với Cố Duệ để học hỏi năng lực. Tình cảm giữa hai người đã tốt nay còn tốt hơn. Tuy nhiên cô đợt này không có tâm trạng yêu đương, đương nhiên chẳng để ý đến tình cảm của thanh mai trúc mã.

Đường Mộng Na rất trong sáng, hai mươi tuổi đầu cũng chưa yêu đương, Cố Duệ tin chắc bản thân mình sẽ làm được. Vì 920 mà buổi biểu diễn kia Đường Mộng Na xem không cảm thấy vui nên anh đã âm thầm sắp xếp một buổi biểu diễn khác của thần tượng cô thích.

Khi đang chung bữa tối với mẹ của Đường Mộng Na, anh tranh thủ cơ hội mời cả hai người đi.

- Dạo này bác hơi mệt nên thôi Na Na với Tiểu Duệ đi chơi đi. Hai đứa cũng bận rộn nhiều rồi!

- Mẹ à, lớn rồi thì không còn thời gian chơi đâu!

- Chỉ ngủ thôi đúng chưa!

Mộng Na cười cười...

- Mẹ, sao mẹ thuê được 920 vậy?

- Sao thế?

- Không, con muốn biết thôi!

- Bạn của mẹ quản lý công ty đó.

Lời nói vô cùng thản nhiên, làm tăng độ xác thực. Đường Mộng Na không hỏi nữa, dường như sự thản nhiên kia đang bị gượng ép.

Cố Duệ có việc riêng của gia đình, đành bỏ dự định đi dạo với Mộng Na.

Đường Mộng Na một mình ra về, hôm nay là ngày nghỉ, không muốn làm phiền 920.

Đi được vài bước thì gặp Đường Hiểu Âu, cô tỏ rõ thái độ khó chịu với anh. Hiên ngang ngẩng đầu lên đi qua.

Thế nhưng kia hai người lướt qua nhau thì cô không thể đi tiếp nữa, Hiểu Âu đang giữ cánh tay của mình...

- Em... sống ở đây à?

- Không, tôi không có nơi để sống. Nơi tôi sống đang có người khác sống rồi!

- Em...

- Tôi sao? Không phải là thế à? Anh còn mặt dày đi đến đây, rốt cuộc anh muốn sao?

Đường Hiểu Âu thả nhẹ tay cô, nhưng rồi anh vẫn giữ lại:

- Nếu tôi bỏ tay, em vẫn rời đi? Em lại lần nữa quên tôi?

- Anh đòi tôi nhớ? Trong khi giữa chúng ta có mối thù như thế?

- Em xem tôi là thù?

- Phải!

Không chờ Đường Hiểu Âu buông tay, cô hất tay anh và dứt khoát rời đi.

Cô xưa giờ chẳng mấy ở yên một chỗ, đều là đi trao đổi hết chỗ này đến chỗ khác làm nghiên cứu, vẫn đầy người chào đón. Anh ở yên một nơi, nơi cao nhất trong lòng thầy cô, bạn bè, đàn em...

- Cớ sao cứ đi quấy nhiễu người khác như thế?

Cô đến KTV, đi tìm từng phòng hình dáng ai đó.

- Na Na ở đây ở đây!!!

Hoá ra là bạn bè tụ hội. Đường Mộng Na nhanh chóng chạy đến cuối hành lang.