Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 1: Thế giới song song



"Tổng Thống xin ngài hãy đi theo tôi." Cảnh Vân nhìn ngó xung quanh thật kỹ đảm bảo an toàn mới đưa người sau lưng đi cùng đến hầm trú.

Ngày hôm nay có cuộc họp quan trọng giữa các chính trị gia liên minh các nước, Cảnh Vân là một trong số những cảnh vệ được phái đi bảo vệ Tổng Thống nào ngờ còn chưa đến nơi đã gặp phục kích, đồng đội của cô hiện tại chỉ còn bốn người bao gồm cả cô, nguy hiểm xung quanh chỉ toàn nguy hiểm mọi phương thức liên lạc đều đã vô dụng rồi.

Bùm...tiếng súng vang lên, Cảnh Vân vội vã đẩy Tổng Thống vào căn phòng có lối bí mật đi đến hầm trú "Hãy đưa Tổng Thống đi mau." Nói rồi cô khóa trái cửa tự bản thân mình lập hào chiến kéo dài thời gian, nói là hầm trú nhưng nơi ấy vẫn không phải là nơi an toàn tuyệt đối, sao cô cảm thấy đây giống mấy cái tình huống vô lý trong phim vậy rõ ràng có thể vào nhưng lại không vào, giải thích một chút vậy không phải cô không muốn vào mà cái chốt cửa để vào hầm trú có dạng thiết kế điên rồ, cần có người từ bên ngoài khóa nó lại và cô với cương vị là người chỉ huy tự nguyện thì cần phải hy sinh thân mình, không ngờ rằng hôm nay cô sẽ phải kết thúc ở đây.

"Bố mẹ con xin lỗi." Cảnh Vân nạp đạn xong thầm nói, hôm nay cô đã hứa với mẹ sẽ về nhà sớm, cùng gia đình trải qua ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm thật ý nghĩa, chỉ là cuộc chiến này cô không có cơ hội để trở về cô chỉ còn một băng đạn duy nhất, mà ngoài kia có tới hơn hai mươi người xác suất sống sót là rất thấp.

Rất nhiều viên đạn được bay ra, hình dáng một cô gái ngã xuống.

"Cái gì thế này, đang ở đâu đây, thiên đường?" Cảnh Vân lờ mờ nhìn mọi thứ xung quanh, nơi này rất lạ không giống thiên đường cũng chẳng đáng sợ như địa ngục rốt cuộc nàng đang ở đâu vậy.

"Tiểu thư." Tiếng nữ nhân vang lên, người đó chạy rất đến chỗ Cảnh Vân: "Tiểu thư tỉnh rồi sao? Tiểu thư người có nhớ nô tỳ không? Nô tỳ đây A Mẫn đây, tiểu thư của tôi sao số người lại khổ như vậy?" A Mẫn nước mắt nước mũi giàn dụa rất thảm thương.

"A Mẫn?" Cảnh Vân tầm mắt đã rõ ràng nhìn người trước mặt rất thắc mắc nàng ta là ai, tiểu thư là ai?

"Đúng rồi nô tỳ là A Mẫn đây, tiểu thư còn nhớ nô tỳ thật may quá đi, đúng rồi phải báo cho phu nhân, phu nhân." Nói xong A Mẫn vội vàng đứng dậy rồi chạy đi.

Cảnh Vân như bắt được nhận thức của bản thân, nàng lúc này có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng, nơi này là chỗ quỷ quái nào vậy, nàng cố gắng bước xuống giường, người có chút vô lực khó khăn lắm mới có thể đứng được cái thân thể này rốt cuộc đã nằm bao lâu vậy? Đứng giữa phòng nhìn được từng thứ trong căn phòng này Cảnh Vân thầm nghĩ:"Cổ trang, phim trường cổ trang? Đang ở tòa nhà hội nghị đến phim trường làm sao được?"

Từ xa đã nghe được tiếng bước chân vội vàng, người phụ nữ tầm ba mươi tuổi nhìn thấy Cảnh Vân đứng ngơ ngác giữa phòng thì lập tức lên vài tông giọng: "Vân Nhi con làm gì vậy, mau quay về giường đại phu nói thương thể của con rất nặng." Vừa nói vừa tiến tới dìu Cảnh Vân trở lại giường, nàng nhìn người phụ nữ rất quen mắt này liền thất thần.

"Vân Nhi con có thấy không thoải mái ở đâu không? Cảm tạ trời đất là con có thể tỉnh lại." Người phụ nữ này miệng nói liên hồi nhưng lại phát hiện có gì đó không đúng, Cảnh Vân không phản ứng lại lời bà ấy, đã thế còn cứ nhìn bản thân chằm chằm: "Vân Nhi con có nghe thấy ta nói gì không?" Lập tức bà ấy lo lắng hỏi trong đôi mắt lại có tầng lệ sắp rớt xuống.

Nhận ra người trước mặt định khóc Cảnh Vân mới rời ánh mắt đi miệng khô khốc lên tiếng: "Nương?" đây là phản xạ không phải ngôn ngữ nàng hay dùng.

"Đúng rồi là nương đây, con làm sao vậy? Khó chịu sao? Người đâu mau đi mời đại phu." Người phụ nữ vội vã kêu người hầu bên cạnh.

Cảnh Vân thắc mắc đây không phải mẹ của nàng hay sao tại sao lại ăn mặc lạ lùng như vậy, không đúng tất cả người ở đây đều có y phục rất khác, nói chính xác hơn đây vốn là loại trang phục tồn tại cách đây hơn một nghìn năm, hiện tại muốn nhìn thấy nó ngoại trừ viện bảo tàng ra thì không nơi nào có.

"Mình xuyên không sao?" Cảnh Vân lẩm bẩm trong miệng.

"Con nói gì?" Mã phu nhân không nghe hiểu lời Cảnh Vân liền hỏi lại.

Cảnh Vân máy móc lắc đầu, bản thân đang tự chậm rãi tiêu hóa ý nghĩ ban nãy, việc xuyên không về quá khứ không phải nàng chưa từng biết đến, tuy nhiên đều là từ phim ảnh và tiểu thuyết đặc biệt dạo gần đây trên các phương tiện truyền thông đại chúng hay đưa tin về các vụ án tự tử để có thể xuyên không vì ảnh hưởng từ tiểu thuyết nên trong suy nghĩ của Cảnh Vân mới đột nhiên hiện ra hai từ này nhưng chưa bao giờ Cảnh Vân coi đó là thật, nhưng xem ra ngày hôm nay tự bản thân mình trải nghiệm không tin không được rồi, rõ ràng bốn viên đạn găm vào người có thần tiên cũng không cứu được, đây là ông trời thương xót tuổi đời còn trẻ nên cho nàng sống lại cũng nên.

Còn đang mông lung suy nghĩ thì có người bẩm báo đại phu đã đến, một ông lão lật đật chạy vào bắt đầu bắt mạch cho Cảnh Vân.

"Tiểu thư không có gì đáng lo, chỉ là thân thể nằm lâu ngày mới tỉnh nên có chút suy nhược cần bồi bổ một thời gian, ta sẽ kê vài đơn thuốc bổ." Nói xong vị đại phu này được người hầu dẫn ra ngoài.

"Thật may quá, được rồi tất cả mau lui ra ngoài đi, A Mẫn ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư." Mã phu nhân phân phó xong đám thuộc hạ quay sang nhìn Cảnh Vân với ánh mắt đầy yêu thương: "Vân Nhi chịu khó nghỉ ngơi cho tốt, nương đi trước, ta cần trở về cảm tạ phật tổ vì đã giúp con tỉnh lại ngày mai sẽ lại đến thăm con."

Cảnh Vân chỉ gật đầu không đáp đến khi trong phòng không có người nào ngoài nàng và nha đầu tên A Mẫn: "Lại đây." Cảnh Vân vẫy vẫy cái tay.

A Mẫn nhanh chân tiến gần: "Tiểu thư có gì phân phó sao?"

"Ta đã nằm bao lâu rồi?" Cảnh Vân khoanh chân ngồi xếp bằng thẳng lưng nhìn Huệ Mẫn.

"Đã ba tháng rồi ạ." A Mẫn bắt đầu sụt sịt cãi mũi lên tiếng.

"Ba tháng rồi sao? Bị bệnh hay bị làm sao?" Cảnh Vân lại hỏi.

"Tiểu thư không nhớ sao, người...người đã bị ngã xuống hồ...hôm ấy rõ ràng nô tỳ đã nhìn thấy Cao tiểu thư đẩy người xuống nhưng không ai tin lời nô tỳ hết." A Mẫn có lẽ bị dồn nén cảm xúc quá lâu nói xong liền òa khóc.

Cảnh Vân vội vàng bịt tai hiện tại đầu nàng đang rất đau thêm tiếng khóc này nữa chắc nổ tung mất: "Được rồi, được rồi đừng khóc ta đang mệt đó." Lời nói của nàng vừa ngắt thì A Mẫn cùng dừng nàng ta vội vàng xin lỗi.

"Ngươi tên A Mẫn đúng không?" Cảnh Vân nhìn nàng ta từ trên xuống dưới thấy người này bản thân chưa từng gặp mặt, nhưng mẹ nàng ở hiện đại lại ở nơi này thì rất có thể nơi này cũng có thể sẽ xuất hiện nhưng người nàng quen mặt.

"Vâng...tiểu thư sao lại hỏi vậy?" A Mẫn trả lời xong nhìn Cảnh Vân đầy khó hiểu.

"Ta có một vấn đề...nói đúng hơn là một bí mật mà hiện tại chỉ ta và ngươi biết...lại gần đây hơn đi." Cảnh Vân đợi A Mẫn ghé sát đầu vào mới thì thầm: "Ta có vài chuyện đã không thể nhớ nữa rồi."

"Há......tiểu thư mất trí nhớ rồi." A Mẫn mắt mở lớn miệng không tự chủ được mà lên tiếng Cảnh Vân vội vàng ngăn nàng ta lại.

"Không phải mất trí nhớ mà chỉ là...tạm thời chưa thể nhớ ra, nhưng nếu để thời gian giúp ra nhớ ra chắc chắn sẽ rất lâu ta muốn nhanh một chút như vậy nương sẽ không lo lắng, vì vậy ngươi phải giúp ta nhớ lại." Cảnh Vân nhìn Huệ Mẫn với ánh mắt đầy nghiêm túc.

A Mẫn thấy có vẻ chỉ bản thân mới giúp được tiểu thư thì thở dài cũng vui trong lòng vì tiểu thư tin tưởng nàng ta, A Mẫn gật đầu thật mạnh.

"Tốt lắm vậy đầu tiên tên ta có phải là Mã Cảnh Vân hay không? Nơi này gọi là...Mã gia ừ đúng rồi ngày xưa vẫn kêu như vậy, ngươi kể về Mã gia đi." Cảnh Vân hài lòng với quyết định của A Mẫn.

"Đúng là tiểu thư tên như vậy, còn Mã gia ngoài tiểu thư thì đương nhiên phải có lão gia, phu nhân và Đại thiếu gia nữa, lão gia chính là Tả phó Đô ngự sử rất có tiếng ở kinh thành, Đại thiếu gia hiện đang làm thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng." A Mẫn nói ra nhưng lời này kèm theo dáng vẻ tự hào vì có một chủ nhân tốt.

"Tả phó Đô ngự sử có phải làm ở Đô sát viện hay không?" Cảnh Vân từng được nghe đến chức vụ này, các triều đại trong lịch sử không ít các vụ án được vạch trần nhờ Đại Lý Tự cùng Đô Sát Viện và cùng từ đó rất nhiều quan ở hai khu vực này mất tích một cách bí ẩn hoặc chết bất đắc kỳ tử nói chung đây là địa phương nguy hiểm.

"Có lẽ vậy nô tỳ cũng không biết nữa." Đối với A Mẫn thì điều này đã quá tầm hiểu biết của nàng ta.

"Vậy phụ thân ta còn có thê thiếp hay huynh đệ ruột gì đó không?" Cảnh Vân nhớ thời trẻ cha cô từng là một tay sát gái đã rất nhiều lần mẹ cô phải tự mình nổi loạn mới kéo được chồng về, nếu mẹ cũng ở đây cô vẫn mang họ Mã thì khả năng cao vẫn là người cha đó thôi.

"Lão gia không có thê thiếp đâu ạ, còn huynh đệ ruột trước đây có một vị nghe nói là huynh trưởng của lão gia nhưng ngày đó cãi nhau lớn lắm ngày đó tiểu thư còn mắng người đó là vô liêm sỉ mà, chẳng lẽ đến việc này tiểu thư cũng không nhớ sao?" A Mẫn nhíu mày.

"Ta đến cả chuyện trong nhà còn đang đau đầu sao có thể nhớ đến chuyện đó, được rồi ta mệt rồi ta muốn nghỉ một lát." Cảnh Vân giả vờ đưa tay lên đỡ đầu A Mẫn thấy vậy liền vội vã đỡ nàng nằm xuống.

"Vậy tiểu thư nghỉ đi ạ, nô tỳ đi xem thuốc đã sắc xong chưa." A Mẫn rời đi tiện thể khép cửa lại.

Cảnh Vân nằm trên giường suy nghĩ: "Ban nãy còn quên không hỏi đang là thời đại nào, thật không thể ngờ bản thân lại có thể xuyên không vậy liệu cô nương này có đến hiện đại hay không? Không thể cô nàng này gặp nạn đã ba tháng rồi mình mới ngày hôm qua mới chết, thời gian không trùng khớp." Cảnh Vân đang lẩm bẩm thì ngồi dậy tự mình xuống giường tìm cái gọi là gương đồng.

"Gương mặt này vẫn là của mình nhưng hình như...là mới mười mấy tuổi, đây là kiếp trước của mình sao? Aiz đau đầu thật đó." Cảnh Vân trở lại giường lăn qua lộn lại không rõ đã ngủ từ bao giờ.

Nàng mơ thấy bản thân là một hồn ma đang đứng ở nơi mà nàng ngã xuống, bản thân trơ mắt nhìn thân xác sau khi bị trúng đạn được người ta khiêng đi, đám người khủng bố thật may đã bị bắt hết rồi, mẹ thì vừa mới dừng xe đã vội vàng chạy lại bà gào khóc khi nhìn thấy thân xác lạnh lẽo của con gái, cha phải cố gắng chống đỡ cho cả bản thân và người vợ của mình cảnh tượng khiến Cảnh Vân rơi nước mắt.

"Đó là cái kết của ngươi ở kiếp này." Một người cầm trên tay một quyển sổ tay bên kia là cái bút lông hiện ra trước mặt Cảnh Vân: "Nhưng vì ngươi chết không đúng thời điểm nên ta đã cho ngươi được thêm một lần sống lại."

"Nghĩa là sao? Không đúng thời điểm là sao?" Cảnh Vân nhìn người này đầy khó hiểu.

"Ý là...ta lỡ tay để...ngươi chết...thật ra tuổi thọ của ngươi lên đến hơn bảy mươi cơ...sai sót của ta nên ta nhận và cũng đã đền bù cho ngươi rồi đó, ngươi bây giờ vẫn có thể sống, đã vậy còn lời thêm mấy năm nữa mà." Người đó cười cười như cố gắng lấp liếm đi sai lầm của bản thân.

"Ông già chết tiệt, nói thế mà nghe được à, thế còn cha mẹ của tôi ở đây thì sao, ai hiếu kính với họ đây." Cảnh Vân hiểu được vấn đề lập tức nổi giận liền túm cổ người đối diện.

"Ngươi...ngươi...đừng giận, không phải ở thế giới mới cha mẹ ngươi vẫn là những người đó sao." Lão ta vội vã giải thích: "Nói thế này thế giới ngươi được sống lại là một thế giới song song tồn tại cùng với thế giới của ngươi nhưng vì sự phát triển ở đó quá chậm nên giờ vẫn còn đang thời kỳ cổ đại, vì sai lầm của ta mà ngươi phải chuyển đổi giữa các thế giới, ngoại trừ hai thế giới mà ngươi biết ra thì còn rất nhiều thế giới khác cùng tồn tại, chỉ là loài người không biết mà thôi."

"Thế thì sao chứ đâu có liên quan gì đến câu hỏi của tôi?" Cảnh Vân hiện tại chỉ quan tâm đến cha mẹ đang ngày một già đi nhưng rồi đứa con này lại không thể tận hiếu đã ra đi trước rồi.

"Vì là thế giới song song, nên có những trường hợp cha mẹ của kiếp này vẫn sẽ là cha mẹ của kiếp sau và cô thuộc trong trường hợp đó, vì thế việc cô tẫn hiếu với cha mẹ ở nơi ở mới cũng sẽ giống như là cha mẹ ở nơi này vậy." Lão già cố gắng xoa dịu cơn thịnh nộ của Cảnh Vân.

"Làm sao mà giống nhau cơ chứ, một bên có con cái đầy đủ, một bên thì lại phải hương khói cho con cái, ông thấy nó có điểm chung sao?" Cảnh Vân càng nói càng muốn bốc hỏa.

"Ta đã cố gắng hết sức rồi, đâu thể đưa cha mẹ cô đến đây nữa, đó là phạm pháp, chỗ chúng ta cũng có pháp luật, nếu không tuần thủ phá lệ quá nhiều lần thì không chỉ ta mà cả cô và gia đình cô đều phải chịu hình phạt với lại ta cũng chẳng có cách đưa cô về lại chỗ cũ sự việc chung quy lại là do phát hiện quá muộn hồn lìa khỏi xác thì đã không thể cứu vãn rồi." Lão già thở dài nói.

Cảnh Vân nghe xong thì thật sự bất lực nhìn bóng lưng cha mẹ mà không thể giúp gì, cô liếc xéo lão ta hỏi: "Thế còn linh hồn của cô gái này đâu rồi?"

"Cô gái này kiếp trước làm chuyện ác nên không thể đầu thai, vậy là cô ta đã trộm đèn thần để có được thêm một kiếp người nhưng bị phát hiện thì hình phạt sẽ là...nghìn năm bị nhốt trong lồng thời gian không thể thoát ra đáng tiếc." Lão già lần nữa thở dài, đời người đừng làm quá ác, quả báo không trừ một ai.

Cảnh Vân suy nghĩ một chút mới tiếp tục lên tiếng: "Ta có thể có ký ức của cô ấy không?" Cảnh Vân biết việc có ký ức của thân chủ sẽ giúp cô rất nhiều trong việc hòa nhập cuộc sống mới, bây giờ cô đã không thể quay về nữa rồi cách duy nhất là cố gắng sống lại thêm một lần mà thôi.

"Được chứ, gặp cô chủ yếu là để bàn việc này mà." Lão già phất tay một cái một dòng chảy màu hồng bay lượng trên đầu Cảnh Vân: "Nhớ hãy sống cho thật tốt quý trọng mạng sống này ta đi đây." Nói xong lời này lão già cũng biến mất.

Cảnh Vân tỉnh dậy khỏi cơn mê nhìn ra bên ngoài phát hiện trời đã tối: "Là mơ hay là thật?"

Cô thử nhớ tới một số thứ liên quan đến Mã gia thì lập tức có một dòng ký ức lùa về: "Vậy là thật rồi, lão già chết tiệt lại còn dặn sống cho tốt còn không phải do lão mình mới thế này sao." Cảnh Vân mắng xong thì cũng chỉ biết ngồi ngây ra đó, từ giờ cô sẽ có một thân phận khác, một gia đình khác, sống trong một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, tương lai sẽ đi về đâu đây, đó còn là một dấu hỏi lớn với Cảnh Vân.