Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 19: Chuyện cũ



Năm đó Thạch Dũng tham gia hội săn cùng con trai của Tri Phủ thành Bắc Châu, phụ thân hắn bấy giờ là Án Sát Sứ người coi chuyện kiện tụng, tư pháp ở Bắc Châu, từ nhỏ Thạch Dũng đã luôn mong muốn trở thành người như phụ thân vì thế hắn luôn cố gắng đọc sách học tập cũng như tạo dựng các mối quan hệ cho tương lai, ngày đi săn hôm ấy hắn may mắn săn được một con cáo rất đẹp tính sẽ mang về tặng cho phụ thân thì nhận được tin dữ phụ thân hắn đã chết vì một loại thuốc của Lang Quốc đã vậy Lương phủ còn bị quy chụp cho tội có dính líu tới Lang Quốc là gian thần, nếu không phải đó chỉ là lời đồn đại, thiếu chứng cứ thì có lẽ khó mà Lương Gia còn giữ được mạng sống.

Tổ phủ tổ mẫu vì quá đau buồn liền dọn về Trúc gia trang sinh sống, Lương phủ chỉ còn lại mẫu thân của Thạch Dũng và hắn, từ lúc ấy hắn mới nhận ra lòng người thật sự quá khó lường, tất cả bằng hữu trước đó hận không thể tránh hắn thật xa, biết rằng khó có người đứng ra giúp đỡ Thạch Dũng quyết tự mình điều tra sự việc, mẫu thân hắn thấy vậy mới thầm tiết lộ cho hắn biết phụ thân của hắn khi còn sống có một đám thuộc hạ chuyên đi điều tra bí mật, chỉ cần gọi được những người này về thì sự việc điều tra cũng sẽ dễ dàng hơn.

Lục tìm trong thư phòng của phụ thân Thạch Dũng cuối cùng cũng biết cách thức liên lạc vậy là quá trình đi tìm công lý bắt đầu. Bẵng qua một thời gian điều tra thì bọn hắn phát hiện được kẻ buôn lậu chính là người đưa thứ thuốc kỳ lạ đó cho Án Sát Sứ.

Thạch Dũng đến tra hỏi hắn nhưng còn chưa nói được vài câu thì hắn đã lắn ra chết, là trúng độc mà chết, người này có lẽ trước khi gặp Thạch Dũng đã dùng phải độc thời điểm lúc này mới phát tác.

Vậy có thể nói đã có người nhìn ra hành động của Thạch Dũng, hắn tức giận hận bản thân còn quá kém cỏi, sau khi bình tĩnh lại hắn liền để tất cả thuộc hạ rời đi tạm thời chuyện này không động đến cần phải âm thầm tra lại tránh bứt dây động rừng. Từ đó hắn làm việc càng cẩn trọng, càng bí mật thì càng an toàn.

"Vậy giờ ngươi đã có manh mối gì rồi?" Cảnh Vân lên tiếng hỏi.

"Không quá nhiều việc điều tra rất chậm nhưng ta tin ta sẽ tìm ra được kẻ hãm hại phụ thân." Thạch Dũng trong mắt chứa sự tự tin cùng sự thù hận rõ ràng.

"Ngươi có từng nghĩ kẻ ám hại phụ thân ngươi có thể là kẻ liên quan đến những vụ án mà phụ thân người từng điều tra hay không?" Cảnh Vân thấy Án Sát Sứ chính là người có rất nhiều kẻ thù.

"Đương nhiên là có nghĩ đến, nhưng ta đã điều tra tất cả rồi, không ai có khả năng cả." Thạch Dũng thở dài lắc đầu.

"Bình thường Án Sát Sứ sẽ phải thụ lý rất nhiều vụ án, ngươi có đảm bảo bản thân đã điều tra toàn bộ hay không, ngươi nên biết rằng việc hạ độc hại người không chỉ những kẻ có quyền lực mới làm được, người đó có thể chỉ là một bá tánh bình thường đôi khi là quá đỗi bình thường, cũng có thể là nữ nhân và cũng không thể loại trừ khả năng đó là một đứa trẻ, còn việc vì sao bọn chúng biết được hành động của ngươi điều đó rất dễ giải thích, ai cũng vậy thôi khi ở trong trường hợp đó sẽ nghĩ đến việc đầu tiên là trả thù, đặc biệt người đó còn hiểu cảm giác đó giống như ngươi vậy, bởi hắn cũng đang đi trả thù, ta nghĩ ngươi nên cẩn thận tra xét một lần nữa, bất cứ ai bất cứ người nào có liên quan đến đường biên giới giữa Tây Quốc và Lang Quốc, nếu hắn còn là kẻ buôn bán thì càng có khả năng." Cảnh Vân vẫn thấy chắc chắn Thạch Dũng đã có lỗ hổng.

"Trẻ con sao?" Thạch Dũng khó tin hỏi lại, hắn chưa từng nghĩ đến việc trẻ con cũng có thể hại người.

"Trẻ con không nhất thiết chỉ là những đứa trẻ một hai tuổi, nhìn ta đi khi ở trong phủ nương của ta vẫn gọi ta là một tiểu hài tử, hơn nữa có những đứa trẻ tuy còn rất nhỏ tuổi nhưng hiểu biết không hề kém cạnh người lớn chính vì vậy ngươi nên điều tra lại một lần nữa thì hơn, ta nghĩ còn có thể điều tra theo hướng người từng bị kết án là phản tặc." Cảnh Vân tuy không rõ vị Án Sát Sứ ấy có mối quan hệ thù địch với ai ngoài những kẻ từng bị ông ấy điều tra hay không nhưng nếu không thì khả năng cao nhất chỉ có những kẻ nàng nhắc tới chính là tội phạm.

Thạch Dũng trầm tư suy nghĩ hắn điều tra đã hơn bốn năm nhưng không hề có thêm manh mối nào, nhưng nay nghe Cảnh Vân phân tích hắn bỗng nghĩ tới vài người, Thạch Dũng quay sang nhìn Cảnh Vân nói: "Ta sẽ làm theo lời ngươi điều tra kỹ lại một lần nữa."

"Nhưng cũng đừng quá hy vọng việc điều tra sẽ dễ dàng vì dù sao cũng qua vài năm rồi, nếu hắn thật sự thông minh thì có khả năng đã tiêu hủy hết chứng cứ rồi." Cảnh Vân vẫn phải nhắc đến trường hợp tệ nhất.

"Ta đã biết, nếu thật sự không thể đưa hắn đến quan phủ chịu tội thanh tẩy danh tiếng cho Lương gia thì ta không ngại tự tay giải quyết hắn." Ánh mắt Thạch Dũng có tia tàn độc.

Ngày hôm sau Cảnh Vân rời đi nàng quyết định quay lại thôn nhỏ kia, trưởng thôn thấy nàng thì hết sức bất ngờ.

"Sao ngươi lại quay lại?" Trưởng thôn lên tiếng hỏi.

"Ta thấy trong thành không quá quen thuộc, nên đã quay lại đây xin trưởng thôn ở lại một thời gian, đợi bằng hữu đến." Cảnh Vân mỉm cười vừa nói vừa diễn tả hành động nhưng có vẻ trưởng thôn vẫn không hiểu dù sao cũng là do cả hai bất đồng ngôn ngữ.

Một tiểu cô nương từ đâu xuất hiện đứng trước nàng ta thế mà có thể hiểu được lời nói của Cảnh Vân, trưởng thôn nghe được liền nhanh chóng vui vẻ đồng ý còn dẫn Cảnh Vân đến một ngôi nhà nhỏ không có người ở tiểu cô nương kia lại nói lại lời trưởng thôn: "Đây là nhà nhỏ của ta ngươi có thể ở lại đến khi nào cũng được."

"Cảm ơn, cảm ơn" Cảnh Vân nhớ tới câu cảm ơn trước đây A Kiệt từng dùng với bọn họ, cảm giác khi đi ra nước ngoài ngoại trừ câu xin chào và cảm ơn ra nàng chẳng biết từ nào nữa cả.

Cảnh Vân sau khi tiễn Trưởng thôn xong thì liếc mắt nhìn cô bé thập thò ngoài cửa: "Tiểu cô nương lại đây." Nàng còn vẫy vẫy tay

Thanh Lan rụt rè chậm rãi bước vào không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cảnh Vân, thấy vậy Cảnh Vân bật cười, rõ ràng ban nãy đứa trẻ này còn rất tinh nghịch sao giờ đã ngoan ngoãn như con mèo con vậy: "Ngươi tên là gì?"

"Ta...tên...là Thanh Lan." Thanh Lan cố gắng nói tiếng phổ thông, có vẻ trình độ của nàng ta cũng không quá tốt nhưng cũng may là có người hiểu tiếng Cảnh Vân nói không nàng sẽ thật sự rất khó để giao tiếp với người trong thôn.

"Thanh Lan cảm ơn ngươi đã giúp đã nói chuyện với trưởng thôn, nên ta mới có thể ở lại, đây là bánh ngọt ta mua dọc đường tặng cho ngươi." Cảnh Vân nói chậm từng chữ một để Thanh Lan có thể bắt kịp, nàng ta sau khi nghe xong Cảnh Vân nói còn trầm tư rồi lập tức mỉm cười như thể lúc này mới hiểu được toàn bộ ý trong lời của Cảnh Vân, nàng ta đưa tay ra nhận bánh lập tức lên tiếng cảm ơn sau đó vui vẻ chạy về nhà.

Ngày hôm sau Cảnh Vân dạy khá sớm nàng phát hiện căn nhà nhỏ này trên mái có chỗ bị thủng, đêm qua trời có cơn mưa khiến nước làm ướt ngay cạnh chỗ nàng ngủ, vì thế nàng quyết định nay sẽ hỏi xem trong thôn có ai có thể sửa được mái nhà sẽ thuê người đó đến, đi lòng vòng trong thôn Cảnh Vân muốn đi tìm Thanh Lan mãi một lúc sau Cảnh Vân mới tìm thấy cái thân hình bé nhỏ đang leo trèo trên cây vặt thứ quả gì đó, bên dưới có đám trẻ con hào hứng chờ đợi. Bọn trẻ đương nhiên là nói tiếng của chúng Cảnh Vân cơ bản nghe không hiểu nhưng cũng là dựa vào hoàn cảnh mà đoán bọn chúng chỉ cho Thanh Lan cái quả mà chúng muốn.

Thanh Lan thân thể nhanh nhẹn hái được rất nhiều quả bỏ cái gió đeo ở lưng, nhưng bất ngờ nàng ta đặt chân vào đúng cành cây đã chết khi đang cố gắng hái quả chín ở phía xa tầm với, cái thân nhỏ bé lập tức ngã xuống mọi người sợ hãi hét lên Cảnh Vân phản xạ lại rất nhanh nàng bước vài bước lớn đưa tay ra đỡ lấy Thanh Lan, Cảnh Vân trông thì cao lớn hơn Thanh Lan nhưng chung quy lại vẫn là nữ nhân rất khó để giống trong phim khi nam chính đỡ được nữ chính vẫn đứng vững như núi Thái Sơn được, cả hai người cùng ngã lăn ra đất rất may là không có ai bị thương cả đám trẻ ở dưới chạy vội đến đỡ cả hai dạy, người lớn lúc này mới bước tới được cả hai được đưa vào trong nhà ngay cạnh ấy, Thanh Lan có chút kinh sợ gương mặt trắng bệch. Cảnh Vân thấy hình như vai nàng bị thương rồi, Trưởng thôn thay mặt mọi người nói gì đó với Cảnh Vân nàng chỉ có thể gượng cười đáp lại rồi quay tay chỉ về phía Thanh Lan ý bảo mọi người hay xem tình hình nàng ta đi, nhỡ đâu bị chấn động não là khổ lắm.

Lúc lâu sau Thanh Lan mới như hoàn hồn nàng ta từ trong lòng nương nàng ta nhảy xuống đi đến chỗ Cảnh Vân nói hai tiếng "Cảm ơn."

"Không có gì, ngươi không sao chứ?" Cảnh Vân xoa đầu Thanh Lan mỉm cười hỏi

"Cảm ơn ngươi đã cứu con gái của ta." Một nam nhân đứng tuổi, cơ thể cường tráng, khác hẳn với những nam nhân xung quanh, đã vậy còn có thể nói tiếng phổ thông một cách rõ ràng Cảnh Vân thầm đánh giá.

"Không có gì chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi." Dù đang âm thầm đánh giá nhưng Cảnh Vân vẫn nhanh chóng đáp lại lời lời nói ấy một cách tự nhiên.

Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa Trưởng thôn liền bảo mọi người tản ra, lúc này Cảnh Vân có thể đoán ra đây chính là nhà của Thanh Lan, người ban nãy là phụ thân của nàng ta: "Đại thúc có thể nói được tiếng Tây Quốc?" Cảnh Vân thật sự không biết thức tiếng Tây Quốc thật sự là gì nữa nên nàng đành lấy cái tên Tây Quốc đặt tên cho ngôn ngữ.

Cha của Thanh Lan liếc nhìn Cảnh Vân không đáp ngay mà tiếp tục rót trà cho đến cả hai mặt đối mặt ông mới lên tiếng: "Trước đây từng ra ngoài buôn bán nên có cũng có thể nói được đôi chút." Nụ cười có chút không tự nhiên.

"Hóa ra là vậy." Cảnh Vân không hỏi thêm gì nàng cảm thấy gia đình Thanh Lan này không hề đơn giản, phụ thân Thanh Lan nói ông là đi ra ngoài giao thương nên mới có thể nói tiếng phổ thông, nhưng giọng của ông không hề bị pha tạp chút nào cả bình thường khi người ta nói một thứ ngôn ngữ mới không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ thường sẽ có chút gượng gạo, phát âm dù cố gắng đến đây cũng khó bằng người bản ngữ, người mà Cảnh Vân chú ý nữa là nương của Thanh Lan từ đầu đến cuối gương mặt luôn có chút gì đó u buồn cũng chưa lên tiếng nói lời nào, chỉ ngồi ôm Thanh Lan xem xét, bàn tay tuy có dấu vết của lao động nhưng nhìn kỹ thì thấy nó không phải xuất hiện từ lâu, trên mu bàn tay vẫn có sự mịm màng nhất định, hơn nữa quần áo trên người không sang trọng nhưng đôi giày thì lại có chút không ăn nhập, màu sắc không nói nhưng có một bông hóa nhỏ được thêu khá tinh xảo, khó mà phát hiện vì được giấu dưới lớp váy.

Một thứ Cảnh Vân chắc chắn với suy nghĩ của mình chính là ban nãy khi đỡ Thanh Lan chiếc vòng cổ có miếng ngọc bội như ý rất quý giá, nếu không phải có tác động lớn thì chắc chắn cái vòng ấy sẽ không lộ ra. Ngọc bội như ý không hiếm nhưng màu sắc ngọc bội lại quyết định độ quý hiếm của nó, miếng ngọc bội phỉ thúy màu tím rất nổi bật.

Trong đầu có hàng loạt suy nghĩ nhưng thật ra hiện thực lại diễn ra rất nhanh Cảnh Vân ngồi nói chút chuyện phiếm với phụ thân Thanh Lan nói lý do nàng ở đây.

"Đại thúc ta đã đi qua rất nhiều thôn nhỏ dù là hẻo lánh trong rừng cũng thấy rằng ở đó ngoài đại phu ra thì chắc chắn sẽ có lão sư nhưng hình như thôn này không có thấy." Cảnh Vân đã biết dự định tiếp theo trong khoảng thời gian tiếp theo là gì.

"Nơi này vốn có một thứ ngôn ngữ riêng nhưng việc chữ viết của nó gần như đã bị thất truyền." phụ thân Thanh Lan giải thích.

"Đại thúc ta thấy Thanh Lan là đứa trẻ rất lanh lợi, việc nàng ta có thể nói được tiếng Tây Quốc chắc chắn là do Đại Thúc dạy, vậy chắc Đại Thúc cùng nghĩ tới việc cho nàng ta học chữ Tây Quốc chứ?" Cảnh Vân mang ý dò hỏi.

Phụ thân Thanh Lan ánh mắt có sự đề phòng: "Nàng ta là nữ nhân không nhất thiết phải học chữ."

"Ta thì lại nghĩ khác dù là nữ nhân hay nam nhân đều nên biết chữ, không giấu gì Đại Thúc ta không rõ ta sẽ phải dừng chân ở nơi này trong bao lâu vì còn phải đợi bằng hữu quay trở lại, ta có biết chút chữ thấy những đứa trẻ trong thôn lại không biết tiếng Tây Quốc như vậy là một thiệt thòi, thôn không thể mãi giữ chân bọn chúng được, việc có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài cũng sẽ giúp thôn bớt khó khăn hơn." Cảnh Vân quyết định thẳng thắn nói ra kế hoạch của bản thân.

Nàng làm việc này chẳng với mục đích gì chỉ là rảnh rỗi mà thôi. Nhưng lời nói của nàng lại khiến phụ thân Thanh Lan bất ngờ rồi lại hoài nghi, ngập ngừng rồi mới hỏi: "Ngươi nguyện ở lại nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ để dạy học cho lũ trẻ mà không kiếm bất cứ lợi ích gì sao?"

"Đại thúc người thấy nơi này có gì dành cho ta sao, thật sự cũng có chắc là...sự thanh tịnh mà những nơi khác không có." Cảnh Vân bật cười đáp nàng thật sự đâu có cần gì: "Chỉ đơn giản dạy đọc sách viết chữ, ta vốn rảnh rỗi cả ngày chỉ quanh quẩn thật sự rất chán vì vậy ta thấy ta nhận dạy những đứa trẻ này là chuyện rất tốt vừa giúp ta bớt nhàm chán vừa có thể giúp mọi người bớt một nỗi lo đúng không khi mà có người quản lý chúng, sự việc ban nãy chắc đại thúc cũng có chút sợ hãi." Cảnh Vân đánh vào tâm lý của bậc làm cha làm mẹ.

Tác dụng không nhỏ nương của Thanh Lam vậy mà lên tiếng: "Ý kiến hay." Dù giọng nói có chút nhỏ nhưng có thể nghe ra rất nhẹ nhàng, không có sự pha tạp, xuất thân của đôi phu thê này quả là khiến người khác tò mò.

Như nhận được tín hiệu từ nương tử phụ thân Thanh Lan chầm chậm gật đầu: "Nếu như ngươi có lòng như vậy ta có thể giúp ngươi mở lời với trưởng thôn."

"Như vậy thì thật là tốt..." Cảnh Vân vui vẻ rời đi quên luôn mục đích ban đầu nàng định làm, phải đến tối ngủ nàng mới chợt nhớ ra, liền gõ vào đầu một cái rồi lẩm bẩm: "Việc cấp thiết nhất thì không nghĩ đến." Sau đó thời dài tự nhủ mai tự trèo lên sửa cũng được.