Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 32: Khi chưa bắt đầu đã đặt dấu chấm hết



Vương Dã từ bên ngoài trở lại liền vội vàng tìm Cảnh Vân nói chuyện.

"Có việc gì không?" Cảnh Vân nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Vương Dã thì lập tức hỏi.

"Có tin tức rồi" Vương Dã vội vã nói: "Công tử còn nhớ tiệm thuốc lớn mà trước ấy công tử kêu ta quan sát hay không?"

"Nơi ấy có gì xảy ra sao?" Cảnh Vân lập tức hỏi, vài ngày trước vì cần phải đi tìm lão Khổng nên nàng đã kêu Vương Dã theo dõi.

"Rất đặc sắc luôn ấy chứ vị huynh đệ của ta nói là dạo gần đây có rất nhiều người vào nhưng lúc ra không còn vẻ mặt vui vẻ như mọi lần mà đa phần là bực bội công tử nói xem việc gì lại làm ảnh hưởng đến việc cung cấp Đại Ma?" Vương Dã vuốt cằm nói, việc nơi ấy bán có bán Đại Ma Cảnh Vân đã nói chuyện với Vương Dã để hắn lưu ý, nào ngờ hắn đã biết thứ này rồi hắn còn tiết lộ cho nàng thứ ấy mới xuất hiện ở Tây Quốc vài năm trở lại đây.

Cảnh Vân nghe xong cũng rơi vào trầm tư sau đó nói: "Việc ảnh hưởng đến việc lấy thuốc sao? Vậy có thể nói là Đại Ma chưa thể điều chế trực tiếp từ Tây Quốc mà vẫn phải lấy từ Lang Quốc sang, hiện tại đường biên giới đang được tăng cường binh lính điều này có thể lý giải được vì sao bọn chúng bị thiếu hụt Đại Ma." Cảnh Vân suy nghĩ thật ra chỉ cần Đại Ma không chạm đến Kinh Thành thì mọi chuyện hoàn toàn có thể giải quyết một cách dễ dàng: "Ngươi cứ tiếp tục theo dõi xem sao?"

"Được công tử yên tâm huynh đệ của ta rất hữu dụng." Vương Dã lập tức đồng ý.

"Ngươi có vẻ rất sảng khoái mà nghe lời." Cảnh Vân híp mắt nhìn Vương Dã như đang cố gắng tìm ra điểm gì đó từ phía hắn.

"Sư phụ nói công tử là người đáng tin, với lại ta thích náo nhiệt dù đúng là ta có chút nhát chết nhưng...nơi nào có náo nhiệt nơi ấy đương nhiên phải có ta." Vương Dã vui vẻ nói.

Cảnh Vân bật cười nàng phát hiện bản thân thật sự kiếp này rất may mắn đều gặp được những con người hào sảng, có thể gọi là bằng hữu được rồi, họ luôn sẵn sàng giúp đỡ tuy không phải ai cũng không có ý đồ riêng nhưng chắc chắn có thể cùng hội cùng thuyền được: "Ngươi vậy mà cũng dám tin lời sư phụ ngươi nói sao?"

Lúc này lão Khổng đã đến bậc thang cuối cùng tay cầm một bầu rượu cùng một túi thịt thơm phức: "Ngươi có thể bớt bớt nói xấu ta lại được không? Lời ta nói có gì không đáng tin hơn nữa ta là nói tốt cho ngươi đó." Lão Khổng nói xong hắng giọng nói.

"Đây đi theo công tử đúng là không chết đói, nếu không sao công tử lại cho sư phụ ta tiền mua mấy thứ ngon ngon này cơ chứ." Tên Vương Dã đón đồ từ tay lão Khổng rồi cùng bày biện ăn uống hưởng thụ.

Cảnh Vân không biết nên nói gì cho hợp với hoàn cảnh nàng chỉ có thể thở dài than, có phải nàng nên rút vài lời tốt bụng ban nãy dành cho bọn họ không? "Hai người quả đúng là thầy trò."

A Kiệt cuối cùng cũng có thể đến được Bắc Châu hắn mất nguyên một ngày để tìm được hành tung của Cảnh Vân nàng trước khi đi chỉ để lại thư ở nhà Minh thúc còn lại nàng biết chỉ cần ở yên trong thành Bắc Châu là A Kiệt hoàn toàn có thể tìm được nàng.

"Mọi chuyện phức tạp ta không thể ghi rõ bản thân sẽ ở nơi nào ngươi cứ vào thành là được..."

Dòng chữ chỉ có vậy A Kiệt lo lắng nhưng rất rõ tiểu thư nhà hắn không hề mỏng mảnh như vẻ bề ngoài nàng hành động cẩn trọng lại thông minh căn bản sẽ không để bản thân bị thiệt.

Hôm nay chỉ có một mình Cảnh Vân ở trong phòng nàng đang tìm hiểu lại những tấm bản đồ vẽ hang động kia, A Kiệt xuất hiện ở bên ngoài nâng tay gõ cửa.

Cảnh Vân thấy lạ lùng ngẩng đầu lên ánh mắt đầy cảnh giác, bình thường lão Khổng cùng Vương Dã cứ thế trực tiếp xông vào nhưng lần này lại có người gõ cửa là tiểu nhị?

Cảnh Vân âm thầm để chuôi dao trong lòng bàn tay bước ra ngoài mở cửa thì ngay lập tức gương mặt A Kiệt xuất hiện.

"Công tử." Phía sau còn có hai người khác.

"Ngươi cuối cùng cũng quay lại rồi mau vào trong đi." Cảnh Vân thở phào nàng vui vẻ kéo hắn vào trong sau ấy nhìn hai người khác liền hỏi: "Đây là làm sao?"

"Lão gia nói công tử sắp trở lại đường đi vất vả nên đưa thêm người đến." A Kiệt lập tức hiểu ý.

"Lúc mới đi sao không thấy phụ thân lo lắng như vậy chứ?" Cảnh Vân bật cười nói "Hai người này là ai?"

"A Cao và A Lân." Hai người kia có chút bất ngờ khi nhìn Cảnh Vân bị tiểu thư lá ngọc cành vàng giờ đã thành một vị công tử, A Cao dáng người gầy gò hơn, gương mặt có một vết sẹo ở trán, A Lân cơ thể cường tráng đôi mắt một mí sắc bén trông còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả A Kiệt.

"Nhưng dù sao có thêm người cũng tiện hơn mau lại gần đây mấy người đến đúng lúc lắm." Cảnh Vân bắt đầu nói sơ qua sự việc những thứ quan trọng nhất sau ấy lại chỉ lại trên bản đồ: "Các ngươi có thể đi khảo sát xung quanh nơi này được không chủ yếu là địa hình phía bên ngoài mấy cái cửa hang đã được đánh dấu này."

Ba người nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Lão Khổng trở về cũng là lúc đi ngang qua đám người A Kiệt lão nhíu mày bước vào phòng cất tiếng hỏi: "Đó là người của ngươi sao?"

"Đúng vậy." Cảnh Vân mắn vẫn chăm chú xem bản đồ không hề ngẩng đầu lên.

"Ta hỏi thật ngươi thật sự không có chút tâm tư nào sao?" Lão Khổng trầm ngâm nói.

"Tâm tư? Vì sao ta phải có tâm tư gì đó?" Cảnh Vân không nhìn lão Khổng mà cứ thế đáp.

"Ta có thể nhìn ra ngươi không phải đơn giản chỉ là một vị tiểu thư đơn thuần, hơn nữa vị Tuần phủ Đại Nhân kia ta biết hắn." Vế phía sau khiến Cảnh Vân bất ngờ không thôi nàng nhìn lão Khổng như muốn tìm sự giả dối trong đôi mắt ấy nhưng không lời lão nói là thật, nàng chợt nhớ ra nói nói người không đơn giản không phải chính lão ta cũng rất thần bí hay sao?

"Vì sao đột nhiên lão muốn nói đến chuyện này?" Cảnh Vân thắc mắc.

Lão Khổng đưa một tấm vải nhỏ đến trước mặt Cảnh Vân: "Hắn đã bắt đầu điều tra ngươi rồi, có lẽ là vì ngươi đóng giả nữ nhân nên hắn đã nghi ngờ rồi, ta cũng không ngại nói với ngươi ta đã nhanh hơn hắn một bước, thân phận của ngươi ta rất rõ ngay từ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã cho người đi điều tra rồi, một người như ngươi thật sự không có tâm tư với hắn sao, ngươi rõ ràng biết thân phận hắn nhưng vẫn tiếp cận hắn đây là ý gì?" Lão Khổng như đang trả khảo.

"Nếu ta nói ta không có tâm tư gì lão tin không?" Cảnh Vân thản nhiên đáp ánh mắt nàng đầy sự kiên định: "Ta vì sao phải lợi dụng hắn, lão cho rằng ta muốn chèo lên cái ghế Thái Tử Phi vậy việc gì ta phải phí công lao đến tận nơi khỉ ho cò gáy này làm gì cơ chứ, không phải phụ thân ta là trung thần của Hoàng Thượng hay sao, lựa vài lời nói có lẽ đã đường hoàng chiếm được rồi, còn việc vì sao ta lại giúp Thái Tử thì chính là ta thương bá tánh Tây Quốc, những gì ta làm thật ra chẳng có gì là liên quan đến Thái Tử cả, ta điều tra Đại Ma, điều tra Tra Minh là vì lo sợ hắn sẽ manh động giết người vô tội và cả những vụ án trước ấy nữa tất cả lợi ích người được hưởng đều là bá tánh." Cảnh Vân không nhanh không chậm cứ như thể đang nói chuyện vu vơ với lão Khổng nhưng những thứ nàng nói đáng ra không nên minh minh bạch bạch mà nhắc tới.

"Nếu ngươi đã nói vậy thì ta có thể yên tâm rồi." Lão Khổng nở nụ cười.

Hành động này của lão khiến nàng rất khó hiểu lão ta tự dưng dựng lông lên tra hỏi nàng nhưng sau khi nghe câu trả lời thì lại lặng lẽ an tâm, lão ta yên tâm cái gì sợ nàng bán đứng lão, nàng với lão cùng một phe nàng bán đứng lão không khác nào tự triệt đường sống của bản thân. Còn đang mông lung suy nghĩ thì ánh mắt nàng chạm vào mảnh vải trên bàn thứ ban nãy lão Khổng lôi ra.

"Hoắc Uy Thần điều tra ta?" Lúc này nàng mới nhớ ra cái cốt lõi.

"Đúng vậy hắn đã nghi ngờ ngươi rồi, dù không biết như thế nào nhưng ta đã bắt con bồ câu ấy lại không để thư gửi đi nữa, nhưng như thế cũng không giữ chân hắn được quá lâu đâu, hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra và tiếp tục cho người đi điều tra." Lão Khổng bình tĩnh đáp.

"Lão làm thế này khác nào ta có tật giật mình?" Cảnh Vân trách móc.

"Thì đúng là ngươi đang giấu hắn mà, với cả ta thấy ngươi và hắn rất đẹp đôi." Lão Khổng nói xong liền lăn ra năm quay lưng về phía nàng, câu nói ấy khiến nàng rất mẫu thuẫn lão già này rốt cuộc là muốn nàng với Hoắc Uy Thần nên đôi hay là không?

Không có nhiều thời gian nghĩ đến vẫn đề ấy mà cái quan trọng là Hoắc Uy Thần vì sao lại nghi ngờ nàng chẳng lẽ chỉ vì nàng đóng giả nữ nhân, như vậy không phải quá ư là dễ dàng rồi sao, nếu thật sự là vậy thì hắn phải phát hiện ra từ lâu rồi mới đúng.

Nàng bỗng nhớ đến Hoắc Tông Đế, nàng liền tự động tìm lại tất cả các cuộc hội thoại của nàng và người này, nàng đã quá khinh suất rồi, nàng mang họ Mã đã vậy A Kiệt mà Hoắc Uy Thần vô tình nhắc đến, hắn đi theo phụ thân bao năm như vậy chẳng lẽ còn chưa gặp Hoàng Thượng hay sao? Việc tìm ra giấy cũng là cha nàng báo cáo, chỉ vài điểm thôi đã thấy nghi ngờ được rồi. Hoắc Tông Đế đâu phải người dễ bị che mờ mắt. Hoắc Tông Đế chắc chắn chưa vạch trần nàng mà chỉ đả động khiến Hoắc Uy Thần phải tự mình tìm ra thân phận của nàng, Hoắc Tông Đế đây là giao toàn quyền quyết định cho Hoắc Uy Thần.

Cảnh Vân thở dài nếu đã vậy thì cứ để hắn tự quyết đi nàng không hề thẹn với tất cả những gì bản thân đã làm, nếu hắn chấp nhận nàng sẽ thuận theo nếu hắn không muốn...được coi như không có duyên. Chỉ mới nghĩ đến chuyện bản thân không được hắn chấp nhận bản thân Cảnh Vân bỗng có chút đau lòng, nàng nhớ đến câu nói tối đó của lão Khổng nàng là có cảm tình với hắn rồi, tình cảm hai người được bồi đắp một cách thầm lặng thật đáng sợ, khi nhận ra sự tình thì đã bị lún quá sâu, việc đau lòng là không thể tránh khỏi.

"Ta vừa ra ngoài tìm cách phá trận địa của đám người Tra Minh, ta thấy bọn chúng có vẻ hơi im ắng dường như đang âm thầm làm một việc gì đó rất lớn vậy, ta đang dự tính sẽ thâm nhập vào đó lần nữa" lão Khổng nói đột nhiên lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Cảnh Vân.

"Ta vừa cho người đi xem địa hình xung quanh đó, Tuần Phủ...Đại Nhân còn đang lo việc tìm ra kẻ gian trong doanh trại, bên cạnh chưa có kẻ tin dùng ta nghĩ ta và lão vẫn nên tự hành động trước." Cảnh Vân có chút khó nói khi nhắc đến Hoắc Uy Thần.

"Ngươi đừng phiền lòng quá tình cảm không thể cưỡng ép, nếu hắn chấp nhận ngươi thì cũng cần phải có thời gian thích ứng, nhưng dù sao...hắn mang trong mình trọng trách lớn ngươi tốt hơn hết đừng kỳ vọng quá lớn." Lão Khổng vẫn như cũ giúp nàng nói rõ tiếng lòng.

"Đương nhiên là ta biết và ta cũng chưa từng kỳ vọng tránh tự tổn thương chính bản thân mình." Cảnh Vân không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ nói những lời này.

Nàng vốn khống phải là một người đã cảm nhưng có lẽ khi con người ta khi gặp được đúng người thì sẽ đều thay đổi. Lại nhớ tới lời A Kiệt nhắc nhở nàng sắp phải trở về rồi, phụ thân cũng đã biết nơi này hỗn loạn nên đưa thêm người tới nàng có thể chắc chắn không chỉ có A Lân A Cao chắc chắn ở ngoài kia còn có người đang bí mật theo dõi nàng. Phụ thân muốn bảo hộ nàng về trong thầm lặng không liên quan đến Hoắc Uy Thần.

Ngay từ ban đầu nàng đã quá sai trái, nàng đã không nghe theo lời phụ thân để rồi giờ đây thứ nàng phải vứt bỏ chính là thứ tình cảm mới nảy nở này, thứ cảm giác mà lần đầu nàng được trải qua nó mang quá nhiều niềm vui hạnh phúc và cả sự kỳ vọng. Đều phải bỏ tất cả đều không phù hợp.