Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 36: Quỷ trong tâm



"Ngươi nói gì tiểu thư đi vào trong cánh rừng Cổ Huyền?" A Kiệt gần như cảm nhận được sự lo lắng phát ra từ chính con người hắn, khu rừng đó địa phương không nên đến.

"Tiểu thư khăng khăng rằng tên Tra Minh đã vào đó dù thuộc hạ đã cố thuyết phục nhưng tiểu thư nhất quyết đi vào đó bắt Tra Minh, chẳng phải tên đó đã chết trong biển lửa rồi sao?" A Cao bất lực nói.

A Kiệt nghe vậy không còn nhiều lời lập tức quay trở lại chỗ Hoắc Uy Thần: "Đại Nhân đã tìm được thi thể của Tra Minh hay chưa?" A Kiệt trực tiếp hỏi.

"Các thi thể không bị nổ tung thì bị cháy rụi rất khó xác định." Tiểu Thất thay lời Hoắc Uy Thần đáp lại.

A Kiệt trước nay chưa từng thấy Cảnh Vân làm việc vô lý nàng nói vậy chứng tỏ nàng có manh mối vậy là hắn lập tức kể ra hành động của Cảnh Vân, đây chính là muốn cầu viện trợ từ phía Hoắc Uy Thần.

Nhưng A Kiệt không hề hay biết địa vị của Cảnh Vân trong lòng Hoắc Uy Thần vốn đặc biệt hắn gần như chết lặng khi biết nàng vào cánh rừng đó nhưng rất nhanh hắn lập tức điều một phiến quân rồi tự mình cưỡi ngựa lập tức đến rừng Cổ Huyền.

Bên này Cảnh Vân thấy cơ thể như đang bị hẹp đường hô hấp, khó khăn điều chỉnh nhịp thở: "A Lân chúng ta có thể bắt được hắn nhưng hắn vốn đã có giao ước với quỷ vì vậy muốn hoàn toàn khống chế được thì cần phải đập vỡ được cái bát trong thân cây."

A Lân còn đang suy nghĩ lại toàn bộ quá trình hắn thật không ngờ Cảnh Vân đã đúng, Tra Minh hắn ta đã trốn ra ngoài hắn không có chết trong động Cửu Tử.

"Tiểu thư nên đợi chi viện đến chắc chắn giờ này A Cao đã tìm được A Kiệt sư huynh." A Lân khuyên nhủ hắn sợ rằng khi giao đấu hắn không thể bảo vệ chu toàn cho Cảnh Vân đây mới là nhiệm vụ hàng đầu của hắn.

"Không kịp rồi hắn sắp rơi nhập vào hình nhân trong thân cây kia nếu hắn hoàn toàn đưa hồn bản thân nhập vào hình nhân chúng ta sẽ mấy cơ hội giết hắn." Cảnh Vân thuật lại lời của lão già, lão ta là thần tiên đương nhiên nên tin tưởng, mấy cái chuyện thần thần bí bí người trần mắt thịt vốn không thể hiểu hoàn toàn.

"Nhưng..." A Lân còn định nói gì đó thì đột nhiên Tra Minh đưa mắt hướng về phía này, hắn nhìn rất lâu Cảnh Vân cùng A Lân lập tức im bặt căng thẳng chờ đợi nhưng Tra Minh không hề buông tha hắn chậm bước tiến lại gần, từng bước từng bước đột nhiên từ đâu nhảy ra một con hươu nhỏ chạy rất nhanh Tra Minh phát hiên liền kéo cung tên một tiếng vút sắc bén cắm phập vào thân thể hươu non.

Hắn vác con hươu về chỗ cái cây Cảnh Vân không rõ hắn hành động nhưng gì nhưng đáng nói là hắn đang lấy máu của con hươu đó uống một cảm giác lợm giọng buồn nôn khiến nàng phải lập tức quay mặt đi.

"Hắn ta sắp biến mất rồi hãy mau hành động." Giọng nói kia lại vang lên trong đầu nàng.

"Lão già chết tiệt ta là người đâu phải thần tiên như lão đâu cao siêu đến độ một gậy đánh gục hắn, hắn là quỷ đó có khi nào chỉ cần một câu nói có thể bóp chết ta hay không?" Cảnh Vân thầm mắng chửi.

"Điều đó khó có thể xảy ra cơ thể hắn vẫn còn là nửa người nửa quỷ, ngươi chỉ cần thứ dẫn dụ hắn ra khỏi khu vực này là có thể hoàn toàn tiếp cận được cái cây kia." Lão ta tiếp tục.

Cảnh Vân rút từ trong người ra một con dao nhỏ: "A Lân ngươi hãy tranh thủ lúc ta dụ hắn đi đập vỡ cái bát kia." Nàng muốn đánh liều.

"Tiểu thư hãy để ta dụ hắn ta thân thủ nhanh nhẹn tuyệt đối có thể khiến hắn đi xa nơi này." A Lân vừa nói xong định lập tức xông ra nhưng Cảnh Vân vốn biết hắn sẽ làm vậy nên đã nhanh hơn hắn một bước ngăn cản lại.

"Hai người chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, ta quen thuộc khu rừng nhưng ngươi thì không, ngươi giờ chỉ cần nghe lệnh của ta không cần bàn thêm...hãy nhớ tốt nhất là đốt nó đi." Vừa nói xong nàng liền cầm dao rạch một đường trong lòng bàn tay, đau thật sự rất đau phim ảnh đúng là lừa người, đám anh hùng đại hiệp trong phim toàn kẻ mình đồng da sắt mất rồi.

Mùi máu của người có giá trị cao hơn hẳn của động vật Tra Minh lập tức quay đầu lại Cảnh Vân nhanh lập tức phi con dao đến rồi nhân cơ hội bắt đầu chạy, hắn nhanh chóng tránh được lập tức bị mùi máu thu hút liền đuổi theo.

"Ngươi đúng là bạo gan."

"Lão còn không mở đường cho ta?"

"Tiếp tục chạy thẳng đến một cái cây thật to giữa rừng thì rẽ sang phía tay trái tiếp tục chạy."

Mọi việc xảy ra quá nhanh A Lân chỉ đành làm theo lời Cảnh Vân hắn bắt đầu tiến đến tiến hành.

"Có phải chỉ cần đập vỡ cái bát ấy tên Tra Minh kia sẽ không còn làm gì được ta đúng không?" Cảnh Vân thục mạng chạy nhưng nàng vẫn cảm nhận rất rõ cái người phía sau đang thật sự sắp đến gần.

"Hắn còn một phách của quỷ cứ chạy đi chỉ cần ra gần bìa rừng lúc đó ta sẽ giúp ngươi."

"Nhưng ta sắp không chạy được nữa rồi cái thân thể này chung quy lại thật sự quá yếu ớt." Cảnh Vân cảm giác mình có khi không thể thở được nữa.

"Nếu hắn sống sẽ là một mối nguy hại dưới gian thế như vậy mọi quỹ đạo sẽ bị xoay chuyển, ta thật không ngờ có kẻ luyện quỷ được đến như vậy."

Như lời lão ta nói thật sự có một lối rẽ nhưng "vụt..." một mũi tên lướt qua người nàng cắm thẳng vào cái cây phía trước, tên Tra Minh hắn đuổi tới rồi: "Lão già hắn ta đến rồi."

"Cố gắng sắp đến nơi rồi." Cảnh Vân cắn chặt môi thục mạng chạy bỗng một ánh sáng léo lên sáng đến mức nhức mắt Cảnh Vân lập tức ngã ra nàng không thể thích ứng được.

Tiếng hét không phải từ nàng, đây là tiếng nam nhân, một nguồn lực mạnh như cuộn trào hết tất cả lá cây trong rừng tạo thành một cơn lốc, tiếng gầm rú trong đêm thật sự rất đáng sợ. Cảnh Vân hai tay bịt tai cố gắng chờ đợi thời khắc quái dị này biến mất nàng không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng kẻ phía sau lưng nàng cứ như con thú giữ từng tiếng gào thét vang vọng cả cánh rừng.

"Đại Nhân có nghe thấy tiếng gì không?" A Kiệt cùng Hoắc Uy Thần vừa đến nơi liền nghe thấy âm lạ.

"Nơi này quỷ dị đến mức nào mới có thứ ghê rợn như vậy?" Lão Khổng cũng là lần đầu tiếp cận rừng Cổ Huyền.

"Ta sẽ vào trong." Hoắc Uy Thần gương mặt trầm trọng hắn lo sợ nàng đang gặp chuyện chẳng may, rừng Cổ Huyền, Vưu Các đều là những nơi Tây Quốc trước nay luôn có lời dặn tránh động đến.

"Đại Nhân không thể." Tiểu Thất, Tiểu Bát đồng thanh.

"Đại Nhân người không thể vào trong đấy khi chúng ta không rõ nguy hiểm gì trong ấy hay không." Tiểu Bát lo sợ.

"Chẳng lẽ cứ để Cảnh Vân trong đó." Hoắc Uy Thần giận giữ khi bao vây lại.

"Đại Nhân chắc chắn Mã công tử phải hiểu rõ nơi này mới dám bước chân vào, chúng ta hãy đợi ứng phó từ ngoài vẫn là tốt hơn." Tiểu Thất tư thế sẵn sàng lao đến trấn giữ Hoắc Uy Thần ngày lập tức.

"Ngươi nghĩ một kẻ lần đầu bước chân ra khỏi phủ thì có thể biết gì? TRÁNH RA." Hoắc Uy Thần tức giận muốn lao vào trong, đồng loạt có người lao đến nhưng đều bị hắn dừng quyến đánh lùi lại, mọi thứ có chút hỗn loạn. Dù gì đây đều là những tử sĩ được huấn luyện kỹ lưỡng, Hoắc Uy Thần cùng một lúc có thể địch được mười nhưng không thể địch được trăm, hắn có quyền lớn nhưng trên bọn họ còn có Hoàng Thượng và lệnh của Hoàng Thượng là bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo toàn tính mạng của Thái Tử.

"Ta sẽ vào Đại Nhân vẫn nên ở ngoài này ứng cứu, hơn nữa nếu thật sự cần ngài trợ giúp thì ngay từ đầu Công Tử nhà ta đã tìm đến ngài có lẽ có uẩn khúc nên không muốn ngài biết nơi này, vì vậy Đại Nhân xin hãy đợi ở đây." A Kiệt vừa nói xong đã cùng A Cao tiến vào rừng.

Hoắc Uy Thần đương nhiên không coi lời A Kiệt nói là có lý, mà hắn nghĩ tới việc nàng đột nhiên phát hiện ra Tra Minh nên đã tự mình muốn đi bắt tên ấy. Nhưng hắn vẫn là không thể thoát được khỏi vòng vây này, ánh mắt hắn đầy sự tức giận cả cơ thể toát ra sự nguy hiểm nhưng hắn cứ vậy im lặng nhìn vào trong, khi nào Cảnh Vân quay lại chắc chắn hắn sẽ tìm cách khóa chặt nàng bên người, cái người lúc nào cũng tự tiện hành động này thật sự khiến hắn có thể bị bệnh đau tim.

Cảnh Vân thấy mọi thứ đã dần lắng xuống liền chậm rãi mở mắt, mấy cái cây xung quanh nàng lụi xơ xác, bên kia có lẽ là Tra Minh đã chết.

"Ngươi đứng dậy được rồi." lão già kia xuất hiện.

"Sao lão nói lão không thể giết người." Cảnh Vân thắc mắc.

"Ta đương nhiên là không giết hắn, ta chỉ diệt quỷ." Lão ta mặt không đổi đáp.

Cảnh Vân nghe vậy lập tức đi đến gần Tra Minh do dự một hồi mới đưa tay chạm vào mạch ở cổ hắn, vẫn còn đập.

"Giờ phải làm thế nào?" Cảnh Vân đột nhiên não bộ không hoạt động quay lại hỏi.

"Sổ tử bị thay đổi rồi không thể mang hắn đi được nữa, tùy ngươi."

Lúc này A Lân đã chạy tới, hắn bị thương một mảng nhưng vẫn cố chạy đến chỗ Cảnh Vân: "Tiểu thư không sao chứ?"

"Ngươi vì sao...? Lại như thế này?" Cảnh Vân hết sức bấy ngờ.

"Cái cây quỷ dị đó giường như có thứ gì trú ngụ hắn không phải người, thuộc hạ cũng không rõ nhưng vì phải giao đấu với hắn nên chậm trễ việc phá hủy hình nhân." A Lân kể lại.

"Ngươi ngồi xuống đã." Cảnh Vân dùng khăn tay xé thành nhiều mảnh buộc vào tay A Lân ngăn không cho máu chảy, ở chân hắn cũng có một vết chém dài: "Ngươi nhìn thấy thứ ấy?"

"Thuộc hạ không rõ lắm chỉ thấy đó là một bóng đen hình dạng giống con người." A Lân vốn định từ chối hành động của Cảnh Vân nhưng vẫn là nàng nhanh hơn hắn: "Nhưng chưa giao đấu được bao lâu thì hắn đột ngột biến mất, thuộc hạ cũng nhanh chóng đốt gốc cây ấy, nhưng nếu không phải hắn biến mất có lẽ thuộc hạ khó giữ mạng."

"Hắn đâu phải người, ngươi căn bản không đấu lại hắn." Cảnh Vân nhàn nhạt đáp.

"Ta sẽ tìm ngươi nói chuyện này sau ta đi trước." Cảnh Vân quay lại đằng sau đã không thấy người đâu cả, quỷ thần đúng là khó hiểu.

Tiếng ngựa từ xa tiến đến là A Kiệt và A Cao đến bọn họ phát hiện ra đám lửa to lại thấy bóng người liền đuổi theo một đường đến thẳng đây nhìn thấy Cảnh Vân cùng A Lân.

"Tiểu thư." A Kiệt vội vàng đến xem xét.

"Ta không sao ngươi mau xem A Lân đi hắn sắp mất máu đến chết rồi." Cảnh Vân chỉ A Lân đang ở bên cạnh, A Cao nghe vậy liền tiếng đến dùng thuốc trong người cầm máu cho A Lân.

"Chuyện này là sao?" A Kiệt vội vã hỏi: "Tiểu thư không nên tự ý manh động như vậy thật sự quá nguy hiểm."

"Hắn sắp trốn thoát rồi còn nghĩ nhiều như ngươi thì đúng là miếng ăn đến miệng còn rơi ra." Cảnh Vân nói xong liền tiến đến chỗ Tra Minh hắn bất tỉnh nhân sự. A Kiệt hiểu ý lấy dây thừng đến trói Tra Minh lại. May sao trước khi vào bọn họ có mang thêm ngựa.

Đương nhiên Cảnh Vân tự mình cưỡi ngựa ra, A Cao cùng A Lân một ngựa, Tra Minh do A Kiệt chịu trách nhiệm.

Lúc chuẩn bị lên ngựa Cảnh Vân bỗng nghe thấy tiếng cười the thé rợn người, nàng liền quay lại nhìn ngó, nhưng không thấy gì. Ngồi yên vị trên ngựa tiếng cười ấy một lần nữa vang lên. Cảnh Vân lần này lại bắt gặp một bóng dáng nữ nhân nàng ta rất xinh đẹp nhưng lại rất nhanh biến mất.

Đây chính là nàng gặp phải quỷ sao?

Mọi người trở lại an toàn Hoắc Uy Thần vừa thấy Cảnh Vân gương mặt cuối cùng cũng có thể giãn ra đôi chút, Cảnh Vân dừng ngựa bên cạnh hắn còn chưa kịp làm gì thì Hoắc Uy Thần nhảy lên ngựa nàng.

"Rút." Chỉ một câu nói duy nhất, hắn bỏ lại tất cả phía sau cùng Cảnh Vân bỏ đi trước.

Tiểu Bát cùng Tiểu Thất đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vậy là có thể xác định được Cảnh Vân này vốn không còn đơn giản là bằng hữu của Hoắc Uy Thần nữa, nàng xuất hiện và bước vào cuộc đời Thái Tử một cách bất ngờ và còn có chút nhanh chóng, như thể hai người vốn đã có lương duyên từ trước.

TÁC GIẢ: Năng suất trở lại mong dự án sẽ hoàn thành trước khi trận "ngủ đông" tới, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!