Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 41: Hậu cung



"Đúng rồi hôm nay tìm đến nàng ngoại trừ việc nhớ nàng chính là muốn...nàng cùng ta lên kế hoạch việc... "bắt cóc" nàng." Hoắc Uy Thần đến vấn đề này lại khó mở lởi vô cùng.

"Bắt cóc ta?" Cảnh Vân bật cười khó hiểu.

"Ta đã thưa chuyện với cả phụ hoàng và mẫu hậu rồi hai người đều rất hài lòng mong ngóng được gặp nàng, còn vội vã muốn...nàng nhập cung...chắc nàng cũng hiểu được ý đồ sau cùng nhưng ta muốn nàng biết rằng ta yêu nàng là thật, muốn nàng ngồi vào vị trí Thái Tử Phi là thật, muốn sau này giang sơn này có nàng kế bên cũng là thật, không phải ta vội vàng muốn đưa kiệu đến rước nàng là vì Lang Quốc chuẩn bị đưa Nhị Công Chúa sang mà...ta mong muốn nàng nhanh chóng thuộc về ta." Giống hắn đang cố gắng giải thích sợ nàng sẽ hiểu lầm vậy, đây chính là nhận định của Cảnh Vân.

"Người...đang cầu hôn ta?" Cảnh Vân cố gắng nhịn cười mở miệng hỏi.

"Cầu hôn?" Hoắc Uy Thần khó hiểu hỏi lại.

"Chính là xin cưới ta đấy." Cảnh Vân thấy vậy liền nhanh chóng sửa lại đúng từ ngữ hơn.

"...Đúng vậy, ta rất nóng lòng từ hôm trở lại Kinh Thành ta rất khó để có thể gặp nàng, nói chuyện cùng nàng, nên ta vẫn mãi chần chừ, nhưng hôm nay ta quyết định mạo muội đến tìm nàng." Hoắc Uy Thần sờ mũi hắng giọng nói.

"Người là Thái Tử việc lập Thái Tử Phi không đơn giản chỉ hoàn thành trong một tháng, người biết rõ điều đó mà đúng không?" Cảnh Vân nhắc nhở.

"Đương nhiên ta rõ nhưng...ta muốn phụ hoàng ban hôn như vậy ít nhất chính đường nhà nàng sẽ không phải bận rộn." Hoắc Uy Thần sao lại không hiểu điều Cảnh Vân nhắc nhở nhưng nàng hỏi vậy? Lập tức Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân đầy bất ngờ: "Nàng...đây chính là đáp án của nàng."

"Ta đi viết thư." Cảnh Vân không nói thêm đứng dậy đi đến án thư, Hoắc Uy Thần bèn đi theo trên môi có nụ cười thật tươi, còn chủ động giúp nàng mài mực.

"Ta đoán rằng theo tính cách của mẫu hậu thì ngày mai người sẽ cho truyền chỉ để nàng vào cung, cũng có thể là thêm một vài người khác cũng có thể là một mình nàng, dù gì thì nàng cũng không cần lo lắng, hơn nữa mẫu hậu là người hiền từ, nói đúng hơn người có chút trẻ con." Hoắc Uy Thần nhẹ giọng nhắc nhở.

"Mời ta và cung?...Không phải ta vô lễ, lo lắng đương nhiên sẽ không, Hoàng Hậu nếu đã quyết định như vậy thì chắc chắn đã mặc kệ đám người luôn soi mói vậy cớ gì ta phải lo lắng." Cảnh Vân nhếch mép.

"Là ta lo thừa." Hoắc Uy Thần rất vui vẻ, đợi đến tận lúc Cảnh Vân viết xong thư mới rời đi: "Cũng qua giờ tuất rồi nàng nên nghỉ ngơi thôi, ta trở về trước." Cảnh Vân nghe vậy liền tiễn Hoắc Uy Thần, đương nhiên là hắn vào bằng lối nào sẽ ra bằng lối đó.

"Tạm biệt."

"Nàng...chỉ chào thôi sao?" Hoắc Uy Thần liếc nhìn Cảnh Vân.

"Người còn muốn gì nữa." Cảnh Vân chưa hiểu ý đồ Hoắc Uy Thần, hắn nghe vậy thì bật cười lập tức nhanh chóng cúi người hôn lên môi nàng.

"Ta muốn như vậy." Hoắc Uy Thần làm xong hành động xấu lập tức mất dạng.

Cảnh Vân vẫn còn chậm chạp tiêu hóa tay nàng tự động sờ lên môi mình: "Hắn làm càn."

Cảnh Vân dù đã nằm xuống giường nhưng tim vẫn còn loạn nhịp chính là vì hành động ban nãy của Hoắc Uy Thần: "Không được nghĩ nữa mau ngủ, mau ngủ."

"Đợi đã."

"Lão tìm đến tìm ta làm gì?" Cảnh Vân nghe thấy tiếng liền lập tức mở mắt thấy lão già kia đã đứng trước mặt: "Lão bớt dọa người được rồi đó."

"Con người có tình yêu thật dễ nổi nóng." Lão ta che miệng cười.

"Lão tìm ta có việc gì?" Cảnh Vân cũng chẳng chấp nhặt việc này.

"Ta vốn không thể tiết lộ trước tương lai cho ngươi nhưng dù sao ngươi cũng giúp đỡ ta nên ta sẽ ban lòng bồ tát tiết lộ cho ngươi biết đêm nay phía Quý Châu có thuyền cập bến, thuyền khá nhỏ lại dừng ở nơi vắng vẻ nên không ai để ý, trên đó có Đại Ma dạng bột, dạng tinh chế đó, đương nhiên không thể bằng công nghệ thời hiện đại được nên bên trong có khá nhiều tạp chất khác lẫn vào, ta không biết thứ đó sẽ được đem đi đâu nhưng hiện tại vẫn còn đang nằm trên thuyền." Lão già cũng không quá vòng vo kể chuyện bản thân phát hiện, nhưng nói thế nào thì đây cũng là hành động phạm pháp đối với lão: "Ta chỉ có thể tiết lộ đơn giản vậy thôi, nếu còn nói thêm thì chắc chắn sẽ bị mấy lão nhân kia phát hiện."

"Quý Châu sao? Được cảm ơn lão, nhưng dù sao lần tới nếu biết đó là việc không nên thì lão cũng không cần nói với ta đâu biết trước tương lai không phải việc quá thú vị, sẽ khiến dòng thời gian ở đây thay đổi, như vậy không phải khá nguy hiểm hay sao?" Cảnh Vân nói.

"Cũng đúng đây là đời thực cũng giống như một cuốn tiểu thuyết vậy việc thay đổi một tình tiết sẽ dẫn đến thay đổi đại cục, nhưng vì ngươi xuất hiện...đại cục vốn đã bị thay đổi rồi nên ta mới tiết lộ một ít sự việc cho ngươi biết."

"Lão còn định ở đây bao lâu nữa?"

"Đương nhiên lúc nào bắt được hết bọn chúng ta sẽ rời đi." Lão ta thở dài đáp.

"Khi nào mới hết, từ ngày lão nhắc ta thì...ta chưa từng thấy có hiện tượng gì lạ cả." Cảnh Vân thắc mắc.

"Sắp rồi đó ta cảm thấy Lang Quốc lần này không đơn giản chút nào." Lão ta vuốt râu nói: "Chết thật...ta lại tiết lộ tiếp rồi." Đột nhiên lão ta kêu lớn: "Tại ngươi đó, được rồi ta bận rồi đi trước đây, sáng mai sẽ trở lại, ngươi nhớ là phải đợi ta vào cung cùng." Nói rồi lão liền biến mất.

"Sáng mai." Cảnh Vân lưu ý lời nói ấy rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đúng như được báo trước vừa sáng ra đã có người truyền chỉ đến Hoàng Hậu cho mời Tiểu Thư Mã Gia vào cung, việc này khiến trên dưới Kinh Thành một phen bàn tán, chỉ riêng Mã gia lặng im đến lạ thường không chút vội vã.

"Không ngờ nhanh như vậy." Mã phu nhân đang chọn trang sức cho Cảnh Vân lên tiếng.

"Nương không thấy bất ngờ sao?" Cảnh Vân nhìn gương mặt Mã phu nhân qua gương đồng rõ ràng biểu hiện của bà có chút buồn.

"Cha con đã nói chuyện với ta rồi, ta cũng nhắc nhở gia nhân phải làm việc càng thận trọng hơn, không được mồm mép lung tung, cũng không được lỗ mãng kẻo kéo rắc rối đến cho Mã gia ảnh hưởng đến con." Mã phu nhân chọn được một chiếc trâm ngọc rất phù hợp.

"Người...đừng buồn không phải người rất mong con yên bề gia thất hay sao?" Cảnh Vân cầm lấy tay Mã phu nhân xoay người nhìn thẳng vào Mã phu nhân: "Không cần lo lắng nữ nhi có tính cách mạnh mẽ như phụ thân, biết mềm dẻo như mẫu thân, không ai có thể bắt nạt được nữ nhi hết, vào trong cung đồng nghĩa với việc nữ nhi sẽ phải trải qua nguy hiểm, nhưng con giống như người mà sẽ không vì thế mà lùi bước, không phải trước kia khi cưới phụ thân người cũng rất dũng cảm hay sao." Cảnh Vân dỗ dành Mã phu nhân nàng biết bà lo lắng điều gì, đương nhiên nàng cũng vậy nhưng nàng tuyệt đối không lùi bước, kiếp này nàng có cơ hội được lựa chọn Hoắc Uy Thần làm tướng công, vì vậy nàng sẽ bảo hộ hắn, nàng sẽ san sẻ mọi nguy hiểm cùng hắn. Không ngờ sức mạnh tình yêu lại lớn đến vậy.

"Con...thật sự đã lớn rồi, phụ thân con nói đúng con dù là nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ hơn cả nam nhân, ta rất tự hào vì đã sinh được một nam một nữ đều rất tài giỏi." Mã phu nhân cười tươi ôm lấy nàng vào lòng.

Vừa đến cửa cung đã có một xe ngựa khác chờ nàng, vậy thì quãng đường từ đây vào đến cũng của Hoàng Hậu tương đối xa rồi, cung thành nơi này nàng chưa từng có ký ức, chứng tỏ Cảnh Vân chưa từng đến đây.

"Mã tiểu thư mời." Vị ma ma này ăn mặc sẫm màu chứng tỏ là lão nhân trong cung đã lâu, người này rất có khả năng là người thân cận của Hoàng Hậu, bà ấy được vào ngồi cùng Cảnh Vân: "Nô tỳ là Trân ma ma là người hầu bên cạnh Hoàng Hậu hôm nay được Hoàng Hậu phân phó đón tiếp Mã tiểu thư."

"Cảm ơn Trân ma ma." Cảnh Vân khách khí cảm tạ.

"Nơi mà tiểu thư vừa dừng chân gọi là Tây Lộ được dùng để đón tiếp các vị cô nương đến tuyển tú và đương nhiên cũng là con đường mà trước đây Hoàng Hậu được kiệu đưa đến." Ý tứ chính là lễ cưới Hoàng Cung sẽ đi qua con đường đó: "Đông Lộ là để binh sĩ tướng lĩnh ra vào, Trung Lộ ngoại trừ là con đường chính thì khi đi qua Gác Văn sẽ là nơi tổ chức những sự kiện lớn của Hoàng Cung..." Cả quãng đường Trân ma ma liên tục giới thiệu những nơi kiệu đi qua, khiến thời gian trôi qua rất nhanh, cũng giúp nàng không có sự bỡ ngỡ đối với hoàng cung.

Hoàng Hậu ở Thanh Ninh Cung là một trong số năm người có cung riêng, bốn vị trí còn lại một cái của Hoàng Quý Phi, một cái của Quý Phi còn lại là của hai phân vị Phi.

Từ phân vị Tần chờ xuống sẽ được sắp xếp cung chung, vì vậy nữ nhân trong cung nếu không phải ngôi vị trên cao thì dù muốn hay không vẫn phải đụng mặt nhau, điều này cũng chứng tỏ một điều cố cung Tây Quốc không quá rộng lớn nó là vừa đủ.

Đây vốn là quy định do lão tổ tông để lại hậu thế không muốn thay đổi, hậu cung của Hoắc Tông Đế không quá phong phú, theo như lời Trân ma ma thì tổng cộng có Hòa Phi nương nương, Lệ Phi nương nương, Thuận Tần, Giả Tần, Hiền Tần, Đức Tần.

Phía dưới có Tưởng Chiêu Nghi, Triệu Chiêu Nghi.

Chiêu Dung, Tiệp Dư, Quý Nhân, Mỹ Nhân mỗi phân vị có hai người.

Tổng cộng cả hậu cung chưa đến hai mươi người, câu nói "hậu cung mỹ nhân ba nghìn giai lệ" có vẻ không ứng trên người Hoắc Tông Đế.

Sơ lược các vị phi tần bao gồm như vậy, các vị hoàng tử và công chúa cũng không được xem là đông đúc. Ngoại trừ Thái Tử ra thì cũng chỉ có ba vị hoàng tử, Đại Hoàng Tử là do Hòa Phi nương nương sinh ra được phong làm Thân Vương, Nhị Hoàng Tử là con của Hiền Tần được phong làm Trụ Vương, Tứ Hoàng Tử là con của Đức Tần. Hoắc Uy Thần đứng thứ ba.

Hoắc Tông đế tổng cộng có năm vị công chúa, Đại công chúa không may chết yểu, Nhị Công chúa là muội muội cùng mẹ với Nhị Hoàng Tử đã được gả đi, Tam công chúa là con của Tưởng Chiêu Nghi, Tứ công chúa là con của Lệ Phi nương nương cuối cùng là Ngũ công chúa chính là muội muội ruột của Hoắc Uy Thần năm nay mới được tám tuổi.

Cảnh Vân nghĩ thầm "Dân số hoàng cung quá ít thì phải, quan thần vậy mà lại để yên."

Sau khi hành lễ với Hoàng Hậu nàng được ban ngồi, hôm nay không có ai cả chỉ có nàng, việc này chắc chắn sẽ là chủ đề nóng hổi cho Kinh Thành.

Bên cạnh Hoàng Hậu có một cô bé có lẽ đó là Ngũ Công Chúa, nàng ta chỉ ngồi bên cạnh im lặng một cách lạ thường, ánh mắt nhìn thẳng vào Cảnh Vân điều này khiến nàng để ý.

"Hôm nay gọi ngươi vào cung chỉ muốn cùng ngươi tán gẫu, ở trong cung lâu ngày thật sự muốn tìm người để vui vẻ." Hoàng Hậu vui vẻ lên tiếng.

"Dân nữ cảm tạ Hoàng Hậu, đây là may mắn của dân nữ." Cảnh Vân mỉm cười đáp.

Hai người chủ yếu tán gẫu việc nữ nhân hay làm như thêu thùa, vẽ tranh, luyện chữ, gảy đàn không mảy may nhắc đến việc khác: "Ngươi rất khéo tay đường kim mũi chỉ rất tinh xảo." Hoàng Hậu nhìn con bướm trên khăn tay Cảnh Vân vừa thêu hết sức sinh động.

"Hoàng Hậu quá khen." Đây vốn đâu phải tay nghề của nàng, nàng cả đời nào có học thêu tất cả là nhờ bàn tay của chủ nhân cũ.

"Hi Nhi con nhìn này có phải Mã tiểu thư thêu rất đẹp hay không?" Hoàng Hậu gọi Ngũ tiểu thư, nàng ta chỉ liếc mắt một lần rồi gật đầu sau ấy lại chú tâm vào quyển sách trước mặt.

"Ngũ công chúa rất thích đọc sách." Cảnh Vân mở lời.

"Đúng vậy Hi Nhi từ khi còn nhỏ đã thích đọc sách rồi, thứ gì cũng có thể thiếu trừ sách, Hi Nhi không thích nói chuyện nhiều nhưng chỉ cần nói đến văn chương nàng liền hứng thú, trái ngước với Thần Nhi hắn ta ngày nhỏ cái gì cũng thích trừ sách, cũng may dần dần lớn lên hắn cũng chịu đọc sách." Hoàng Hậu tiết lộ rất nhiều.

Đến đầu giờ chiều Hoàng Hậu tay vừa cầm quạt vừa than vãn: "Mùa hè thật sự muốn ăn thứ gì đó mát mát."

"Dân nữ vốn không giỏi nấu ăn nhưng biết một thứ rất thích hợp ăn mùa hè." Cảnh Vân cũng chỉ đơn giản đáp lại ngay lập tức đáp án cho Hoàng Hậu không có ý định khoe khoang tài năng vì nàng quả thật đâu cố biết nấu ăn.

"Nếu vậy chúng ta cùng làm, thời gian còn nhiều." Hoàng Hậu vui vẻ đứng dậy cầm tay Cảnh Vân vào bếp, nơi này vốn không phải bếp chính dùng nấu ăn hàng ngày, nó là nơi để làm điểm tâm nếu Hoàng Hậu đói hoặc là nơi để Hoàng Hậu nấu ăn những món đơn giản.

Cảnh Vân vốn không biết nơi này có món ăn này hay không nó chính là thạch, mùa hè ăn một ít thạch ngọt thanh lại còn man mát thì đúng là tuyệt vời, vừa không ảnh hưởng đến họng vừa có thể giải nhiệt.

Hoàng Hậu nhìn từng viên thạch đẹp mắt xuất hiệnrất thích thú, lại nhìn vài viên tròn tròn hơi trong có màu vàng càng tò mò tên gọi của nó.

Đến lúc bày ra trước mặt Hoàng Hậu thật sự rất hài lòng với thái độ cũng như hành động của Cảnh Vân: "Ngươi nói xem thứ này có tên là gì?"

Cảnh Vân có chút ngập ngừng: "Thứ này gọi là...Thạch Hoàng Kim vì ngoài món chính là Thạch hoa quả ra thì còn có những viên Hoàng Kim nên gọi là Thạch Hoàng Kim." Hợp lý nàng nghĩ được cái tên không tệ.

"Hay." Hoàng Hậu nói xong liền nếm thử, thứ thạch mềm mềm ngọt nhẹ mát mẻ, kèm theo một viên Hoàng Kim dai dai ăn rất vui miệng: "Thật sự rất ngon."

Ngũ Công Chúa bị Hoàng Hậu kéo lại ngồi gần, đoạt lấy sách: "Nếu con không ăn Thạch Hoàng Kim thì ta sẽ không cho con đọc sách nữa."

Ngũ Công Chúa ánh mắt tức giận nhưng lại không hề mở miệng nói, lạnh lùng cầm lấy thìa múc ăn từng miếng nhỏ, Cảnh Vân ngay từ đầu đến đã luôn để ý động tĩnh của vị công chúa này.

Nàng ta ăn một miếng rồi lại một miếng nữa đến lúc hết đồ trong chiếc bát đặt trước mặt thì lập tức gác thìa chìa tay ý muốn lấy quển sách trên tay Hoàng Hậu.

"Con phải nói như thế nào?" Hoàng Hậu nghiêm túc hỏi, không hề cảm thấy làm như vậy sẽ xấu mặt Ngũ Công Chúa trước mặt Cảnh Vân

Ngũ Công Chúa phải mất một lúc mới mở miệng, giọng có chút nhỏ lại còn khàn: "Mẫu Hậu con muốn đọc sách."

Hoàng Hậu mỉm cười lấy khăn tay lau miệng Ngũ Công Chúa xong mới đưa sách trả cho nàng, nhận được đồ mình muốn nàng ta lập tức rời đi đến một chỗ khác để đọc sách.

Hoàng Hậu ánh mắt có chút buồn nhưng rất nhanh được che dấu đi, chỉ là Cảnh Vân cũng nhanh chóng bắt được. Nàng nhìn nơi Ngũ Công Chúa ngồi tràn đầy thắc mắc.

Hoàng Hậu không giữ nàng đến tối muộn đầu giờ Mùi đã để Trân Ma Ma đưa nàng trở về tận Mã Phủ, một đặc ân, một lời khẳng định ngầm thái độ của Hoàng Hậu.

Đôi lời của tác giả: thề chưa bao giờ năng suất đến vậy luôn, tại deadline của trường đang bị đình trệ nên rảnh rỗi quá mới có nhiều thời gian để đăng chương liên tục. Mong sẽ hoàng thành truyện trước khi bận bịu trở lại, tiết lộ một chút thì thật ra chương để đăng luôn chậm hơn chương mình đã viết được, nhưng vì trước khi đăng tải cần phải chỉnh sửa lại.